Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 2: Nhà nội cực phẩm



Sáng sớm hôm sau, Nhật Ly còn đang mơ màng ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Những lúc như thế này nếu như cô là người có tiền chắc phải đập tới chục cái rồi.

Nhật Ly thò cánh tay thon dài của mình ra khỏi đống chăn sờ soạng phía đầu giường. Cô nhìn lên màn hình, ánh mắt ngạc nhiên mở lớn đã tỉnh hơn vài phần. Nhật Ly chạm vào nhận cuộc gọi.

“A lô.” Giọng nói ngái ngủ của cô vang lên.

Người phía bên kia điện thoại nghe thấy vậy liền gắt lên: “Con gái con lứa giờ này rồi còn ngủ. Mày về nhà cho tao?”

Nhật Ly giật mình, đưa điện thoại ra phía trước, cô dụi dụi đôi mắt còn buồn ngủ chưa tỉnh hẳn của mình rồi nhìn lại xem có phải kẻ điên nào gọi nhầm số hay không.

Đây là số điện thoại của bà nội cô. Lưu thì lưu chứ chắc số lần gọi đếm chưa hết năm đầu ngón tay. Mà cứ lần nào gọi cũng y như rằng có chuyện, không phải là cắt giảm chi phí sinh hoạt thì cũng là ký giấy từ bỏ quyền thừa kế.

Lần này lại là chuyện gì đây?

“Có chuyện gì không?” Nhật Ly khó chịu hỏi lại. Người bà nội này còn nhẫn tâm với cô hơn cả người ngoài.

“Mày cứ về ngay đây cho tao.”

“Được rồi. Lát cháu qua.” Nhật Ly thở dài đáp ứng.

Cô vẫn còn nhớ rõ cái năm cô sáu tuổi, bị mẹ kế vu oan cho cô tội danh ăn cắp đồ tới lúc bị Bích Liên phát hiện liền muốn giết người diệt khẩu. Thế mà bà nội – người có tiếng nói nhất nhà liền tin rồi thẳng tay đuổi cô ra khỏi nhà.

Thật nực cười, một đứa bé mới sáu tuổi đầu làm gì đã biết giết người diệt khẩu? Huống chi cô cũng không có ăn cắp đồ.

Vậy mà, người trong nhà đó từ lớn đến bé đều cho là thật, đúng ra là cố tình cho là thật để đuổi cô đi.

May mà trong đời cô còn có bà ngoại che chở, mang lại cho cô hơi ấm của tình thân. Nếu như không có bà, cô không dám tưởng tượng cuộc đời mình bây giờ đã trôi về đâu.

Tiếc là kẻ xấu thì cứ vẫn sống nhăn răng, còn người tốt thì lại luôn gặp nhiều bất hạnh. Bà ngoại trong một lần mắc bệnh nặng đã qua đời. Ngày mai chính là ngày giỗ của bà.

Nhật Ly hít một hơi lấy thêm dũng khí để sống tiếp. Cô đứng dậy khỏi giường và sửa soạn để đến cái nơi mà cô không muốn tới nhất.

“Chát!”

Vừa đẩy cửa bước vào, Nhật Ly còn chưa kịp định hình chuyện gì thì đã bị một cái tát đánh cho hoa hết cả mặt mũi.

Cô còn chưa kịp ăn sáng đã lại được súc miệng bằng cái thứ có mùi vị mặn tanh trong miệng.

Đưa lưỡi liếm đi vệt máu chảy ra từ khóe môi, Nhật Ly liếc mắt nhìn người đàn bà trung tuổi ở trước mặt.

“Con ranh, mày còn dám trợn mắt lên nhìn tao à?”

Vừa nói Ái Lan vừa vung tay muốn bồi thêm một cái tát nữa lên gương mặt xinh đẹp giống mẹ y như đúc của Nhật Ly.

Cô bước chân né người ra, Ái lan dùng sức vung tay thật mạnh. Tay của bà ta mất đi mục tiêu liền vỗ thẳng vào cánh cửa phát ra tiếng vang chát chúa. Ngay sau đó là tiếng hét thảm của người đàn bà vang lên như tiếng con lợn bị người ta đè ra chọc tiết.

“Bà lấy tư cách gì đòi đánh tôi?” Nhật Ly khinh thường nói. Cô đưa tay lên chạm vào một bên má đã sưng lên đau rát của mình.

“Mày dám tránh, đứng yên đấy cho tao. Hôm nay tao phải đánh chết mày, đừng có ai cản!”

Bà ta có không nhắc thì cả cái nhà này cũng chẳng có ai can ngăn đâu mà.

Nói xong người đàn bà to béo hung hăng xông tới, Nhật Ly chán ghét tránh né. Vài năm bị bà ta rượt đuổi đã giúp cô có thêm loại phản xạ tránh đòn cực hiệu quả này.

Thật đúng là mỉa mai!

Đuổi được một lúc, Ái Lan thở phì phò. Khuôn mặt được phẫu thuật thẩm mỹ tỉ mỉ của người đàn bà ghê gớm cũng hiện lên vài vết nhăn. Bà ta giơ tay chỉ thẳng vào mặt Nhật Ly, ánh mắt oán độc quát lên: “Loại ăn cháo đá bát. Mày dám hại em gái mày như thế. Để xem tao có lột da mày không?”

“Ê, nói sách mách có chứng nhé! Đừng có ngậm máu, à ngậm phân phun bừa vào người khác như thế! Bà không thấy thối chứ tôi thì thấy buồn nôn lắm. Hơn nữa, bà nuôi tôi được ngày nào mà bảo tôi ăn cháo đá bát?”

Nhật Ly cũng không vừa, cô khoanh hai tay trước ngực vênh mặt cãi lại.

“Đủ rồi. Các ngươi náo loạn đủ chưa. Không còn coi cái bà già này ra gì nữa?”

Bà là ai?

Bà mà cũng xứng để cho người khác coi trọng à?

Nếu như không phải bà cụ Võ sợ Nhật Ly lại nhắc đến khoản tiền vốn trước kia mẹ cô đã bán căn nhà lớn của bà ngoại đi để đưa tiền cho thằng con trai khốn kiếp của bà ta làm ăn; thì bà ta đã để cho bọn người kia xông lên đánh hội đồng luôn rồi. Không có số tiền ấy của mẹ Nhật Ly, cái nhà này làm sao mà được như bây giờ?

Vậy mà mẹ cô trong lúc sinh cô bị băng huyết mà chết, có ai thấy tiếc thương cho bà ấy?

Ngay cả ngày giỗ đầu của mẹ cô còn chưa tới, lão cha đã dẫn theo một người phụ nữ bụng mang dạ chửa khác về nói là để chăm sóc cho đứa trẻ sơ sinh là cô.

Cũng may Nhật Ly mệnh cứng nên mới không bị bà mẹ kế bóp chết. Mà bà nội của cô là người biết tất cả nhưng lại bỏ mặc làm ngơ. Với một người bà như thế, thử hỏi có xứng đáng được tôn trọng hay không?

Không thấy ai nói gì nữa, bà cụ Võ liền lên tiếng:

“Nhật Ly, mày phải lên mạng công khai xin lỗi vì đã dựng chuyện vu khống Hoàng Vũ, khiến cho Bích Liên hiểu lầm.”

“Hả?” Nhật Ly tưởng rằng mình nghe nhầm.

“Mày bật điện thoại lên, sau đó vào trang cá nhân của Bích Liên xin lỗi. Nói năng cho thành khẩn vào. Làm ngay đi?” Bà cụ Võ ra lệnh như đúng rồi.

“Ha ha...” Nhật Ly không nhịn được bật cười. “Chuyện gì vậy? Cháu vẫn chưa hiểu lắm?”

Bích Liên ngồi phía bên cạnh bà cụ Võ khóc lóc sướt mướt bây giờ mới lên tiếng, giọng nói của cô ta hòa trong tiếng nức nở nghe rõ là tội nghiệp.

“Chị, em biết chị ghen tị với tình yêu của Vũ và em nên mới làm vậy. Em không trách chị, nhưng chuyện này ảnh hưởng quá lớn tới nhiều người. Nên chị chỉ cần lên trang cá nhân của em nói lời xin lỗi để Fans yên tâm là được ạ.”

Diễn viên nổi tiếng có khác, diễn là phải đỉnh như thế mới khiến người khác đau lòng được.

Khải Ly nhếch môi khinh thường nói: “Này này, cô đừng có vui tính như thế. Tôi học kinh tế chứ có học làm diễn viên như cô đâu mà muốn tôi diễn.” Xin lỗi? Nực cười! Vậy chẳng phải là cô đã phí công hay sao?

Mà cớ gì cô phải xin lỗi?

“Chị, coi như em xin chị đấy, chị hãy tha cho em lần này đi!” Bích Liên làm bộ như muốn quỳ xuống van xin Nhật Ly.

Bà cụ Võ và lão cha Khánh ngồi bên cạnh vội ngăn lại.

“Tội nghiệp cháu gái của bà.”

Nhật Ly vừa nghe câu nói kia liền rùng mình nổi hết cả da gà lên.

“Bảo mày xin lỗi thì mày cứ làm đi. Lý lẽ lắm làm gì?” Võ Khánh chán ghét lên tiếng. Ngay cả ánh mắt ông ta cũng không muốn nhìn sang cô.

Tận sâu trong trái tim Nhật Ly đang không ngừng đau xót. Cô chợt cười, nụ cười không hiện ra tới khóe mắt.

“Rất tiếc là tôi lại không làm được thưa cha yêu quý. Chuyện đó chẳng có gì liên quan đến tôi cả. Hoàng Vũ ngoại tình là sự thật. Con gái quý hóa của cha đến đánh ghen được cả bàn dân thiên hạ chứng kiến. Tôi có liên quan gì?”

“Chính mày gọi đám nhà báo đến còn gì?”

“Ồ, bằng chứng đâu?”

“Mày, Hoàng Vũ nó đã nói hết rồi, chính mày là kẻ chủ mưu.”

Nhật Ly cười lạnh: “Thế tôi là người đã lột đồ của anh ta ra rồi ép anh ta đi ngủ với đứa khác ở ngay tại nhà anh ta à. Tôi có phải mẹ của người ta đâu!”

“Rầm!”

Võ Khánh đập mạnh tay xuống mặt bàn rồi quát lên: “Im mồm!”

Nhật Ly nhướng mày, không nói nữa.

Ông đúng là đủ khí thế, định ép tôi đến cùng hay sao. Muốn hiến cô cho lũ Fans cuồng kia cắn xé à? Cô đâu có ngu như thế!

“Nếu mày chịu xin lỗi thì tao sẽ nhận mày trở về đây, từ nay sẽ không phải sống những ngày đói rách đầu đường xó chợ nữa.” Võ Khánh nói ra mà không biết ngượng mồm.

“Tôi nói rồi, muốn tìm người diễn thì đi chỗ khác, đừng tìm tôi. Mà tôi cũng đâu cần về cái nhà này!” Nhật Ly cười chế giễu, thì ra trong suy nghĩ của ông ta, cô vẫn cần cái nhà này đến vậy hay sao? Sau những gì bọn họ đã đối xử với cô và mẹ?

Chẳng lẽ gần hai mươi năm qua cô hít khí trời uống nước mưa mà sống à!

“Không còn việc gì nữa tôi đi đây.”

Nhật Ly xoay người bước đi trước sự bất ngờ của cả nhà họ Võ. Bọn họ cứ tưởng rằng, khi lấy cái điều kiện là được trở về thì cô sẽ cảm kích mà xin lỗi ngay cơ.

Hóa ra bọn họ đã tính sai nước đi rồi.

Gạt đi giọt nước mắt nóng hổi vừa trượt ra khỏi hốc mắt. Nhật Ly hít một hơi thật sâu nhìn lên những gợn mây trắng lang thang vô định trên bầu trời thầm than thở.

“Chúng mày cũng cảm thấy tao đáng thương hay sao, tao cũng tự thấy tội nghiệp cho chính mình!”

“Em không đáng thương, mà là bọn họ đáng trách!” - Người đàn ông ngồi trong chiếc xe ô tô màu đen ở gần đó lạnh lùng cất tiếng.

Chiếc xe chầm chậm bám theo Nhật Ly. Ánh mắt Tuấn Kiệt chan chứa yêu thương nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang xa dần rồi quay sang phân phó cho trợ lý: “Đẩy tin tức kia lên tới đỉnh điểm cho tôi, càng rầm rộ càng tốt!”

“Vâng, còn chuyện quá khứ của cô ta có đào ra luôn không ạ?” Anh chàng trợ lý cung kính đáp lời.

“Nhìn con mồi vùng vẫy tuyệt vọng trước khi chết chính là niềm vui của kẻ đi săn.” Tiếng cười rất khẽ vang lên theo chiếc xe đi xa dần.