Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 22: Thoải mái không? (H)



Lúc này tại ngôi nhà nhỏ.

Sau khi đăng nốt chương truyện Nhật Ly lập tức lên giường đi ngủ.

Thời điểm Tuấn Kiệt tới nơi, cô đã ngủ từ lâu rồi.

Cửa cũng khóa.

Người đàn ông nham hiểm cười. Ánh mắt nóng rực nhìn về phía giường.

Anh dùng ý niệm mở chốt ra, nhảy vào. Bóng dáng cao lớn nhẹ nhàng như một hồn ma tiến tới bên giường, giống với thường lệ cởi giày, vén chăn lên lách người nằm vào ôm lấy cơ thể bé nhỏ rồi lẻn vào giấc mơ của cô.

Trong mơ màng, Nhật Ly cảm thấy cơ thể có điều gì đó không đúng, nhồn nhột lại nóng bức rạo rực, vô cùng khó chịu.

Hai đầu lông mày nhăn lại.

Cảm giác ngày một rõ ràng.

Chính là phía bên dưới của cô đang có cái gì đó…

Một loại mềm mại, ướt át và hơi nóng đang ở chính chỗ đấy.

Tiếng nhóp nhép vang lên rõ mồn một.

Má ơi! Chuyện gì thế này?

Mọi suy nghĩ bỗng nhiên dừng lại, đầu óc Nhật Ly hoàn toàn trống rỗng. Sau đó hàng loạt các câu hỏi lập tức tràn vào, thi nhau bay múa khủng bố trong suy nghĩ của cô. Đó cái gì? Giống như là… Sao lại ở chỗ đấy…?

Chả có nhẽ… cô lại mộng xuân? Nhưng cái tư thế này, thật sự là… là… quá hư hỏng có phải không?

Ngay cả khi viết truyện, cùng lắm cô cũng chỉ dám cho nam nữ chính lên giường kéo rèm là xong. Thế quái nào lại mơ tới cả cảnh này? Mà mình còn là nhân vật chính. Không được, mơ cũng không thể thế được.

Nhật Ly nhúc nhích dịch mông giơ chân, muốn đẩy cái đầu đang chôn ở nơi đó ra.

Nhưng vài thông tin khác tiếp tục đánh úp lại, chẳng những cô đang trần như nhộng, mà tay chân còn bị trói lại theo một tư thế giống hình ảnh cô đang hình dung là cực kỳ xấu hổ.

Có một loại dây bằng chất liệu vải mềm đang quấn chặt đôi tay cô vào với nhau rồi thả tự do về phía trước ngực. Hai cổ chân bị dây trói vào đùi gập lại.

Hay rồi, còn đang dang rộng ra hai bên kìa.

Sao đầu óc cô có thể mơ tưởng ra được loại tư thế này? Trước nay cô vốn dĩ vẫn cho rằng mình rất chi là trong sáng cơ đấy! Vậy mà bây giờ chỉ mơ một phát đã vào hẳn nội dung chính luôn rồi cơ à?

“Thoải mái không?”

Một giọng nói đàn ông trầm ấm đột nhiên vang lên. Đó chính là giọng nói của Tuấn Phong nhưng lại có chút gì đó giống như là… giễu cợt?

Nhật Ly thoáng chút hoảng sợ.

Cô cố gắng hết sức để mở mắt nhìn cho rõ dung mạo của người này nhưng giống như đôi mắt của cô bị mắc chứng bệnh mù mặt. Sự vật không gian thì rất rõ ràng, chỉ có gương mặt của người đàn ông là nhòe nhoẹt không thấy.

Tuấn Kiệt thấy biểu cảm ngơ ngác của Nhật Ly liền bật cười, giọng nói pha chút bỡn cợt lại vang lên: “Chỗ này của em đúng là vô cùng mềm mại và ngọt ngào.”

Anh vừa dứt lời, cái lưỡi linh hoạt lại hung hăng đi vào bên trong cánh hoa ẩm ướt mềm mại quét một đường.

“Ưm…” Nhật Ly bị xúc cảm bất ngờ đánh tới không tự chủ được rên lên một tiếng.

“Anh là ai?” Cô đưa hai tay bị trói xuống muốn đẩy cái đầu của người này ra.

Tuấn Phong của cô không thể như thế được.

Kể cả trong mơ.

Mẹ kiếp! Sao lại mơ ra loại đàn ông hư hỏng chừng này?

Người đàn ông không trả lời, vẫn cần mẫn liếm láp bông hoa ngày càng ướt át kia. Nhật Ly xấu hổ tới mức cả cơ thể hết nóng lại đỏ. Rồi lại hoảng sợ tới run lên bần bật.

Bên tai cô ngoài tiếng động do hành động của người đàn ông đó tạo ra, thì chỉ còn lại tiếng đập thình thịch của trái tim cô đang tràn ngập sự bất an.

Khe hở bí ẩn giữa các cánh hoa bị liếm, rồi đến cả cánh hoa lớn bé trong ngoài cũng bị cái lưỡi ấm mềm kia đạo qua, không ngừng khiêu khích. Từng trận khoái cảm xa lạ cứ thế cuồn cuộn dâng lên, đẩy Nhật ly ngã nhào xuống dưới tận vực sâu của xấu hổ và sợ hãi.

Cô bật khóc, sau đó mãnh liệt vùng vẫy: “Anh là ai? Đừng làm vậy…Mau thả tôi ra, cởi trói cho tôi.”

“Tên khốn, bà mà thoát được bà thiến cả cụm nhà mày…”

Hai đùi bị đôi tay của người đó banh rộng ra giữ chặt.

“Thằng chó! Ưm, giỏi thì cởi trói ra xem!”

“Á, bà giết mày…”

Tuấn Kiệt vừa ngậm lấy hạt nhỏ ở giữa cánh hoa đảo lưỡi mút một cái làm Nhật Ly giật người, mật ngọt róc rách chảy ra.

“Ướt đến thế này rồi… Chậc chậc.” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn gương mặt chan chứa nước mắt của cô. Hai ngón tay của anh đặt tại cửa động nhỏ, khẽ quệt một đường ở giữa các cánh hoa: “Em thèm khát cảm giác được đâm vào đây có phải không?”

Nhật Ly co rụt người lại, nhắm tịt mắt, miệng lắp bắp: “Đây là mơ, đây là ác mộng… chỉ cần, chỉ cần tỉnh lại là tất cả sẽ biến mất.”

Cô nức nở vừa lẩm bẩm vừa khóc. Chưa bao giờ Nhật Ly phải chịu cảm giác bị bắt nạt mà lại ấm ức không thể phản kháng lại như thế này.

Trước tới nay cô chẳng khác gì một con kiến càng hung hăng, người ta đánh cô một, cô không đánh lại hai thì cũng phải trả lại một. Vậy mà trong chính giấc mơ, chả nhẽ chịu để bị ngược.

Tuấn Kiệt nhìn thấu sự bất lực trong suy nghĩ của cô lúc này, anh bật cười, ngón tay giữa đang ở bên ngoài bất ngờ cắm thẳng vào trong, đồng thời ngón tay cái day ấn lên hạt ngọc bên trên. Vách thịt ướt át cắn mút ngón tay khiến Tuấn Kiệt sung sướng rên hừ hừ trong họng, thật muốn thay thế nó bằng một thứ khác.

Vô số mật ngọt từ cánh hoa thi nhau trào ra ngoài. Tuấn Kiệt cúi xuống kê miệng vào nuốt sạch sẽ.

Nơi tư mật của Nhật Ly được ngón tay và miệng lưỡi của anh chăm sóc nhiệt tình. Hạt ngọc phía trên nằm trong miệng của người đàn ông hết dùng lưỡi bật bật lại dùng răng hơi cắn nhẹ…

Cơ thể Nhật Ly chưa từng trải qua những chuyện này bị kích thích tới đỉnh điểm. Chẳng mấy chốc mà toàn thân cô căng lên phóng thích tất cả tích tụ sung sướng ra bên ngoài, nhiều tới nỗi anh cũng chẳng thể nuốt kịp, chảy tràn ra ga giường làm ướt át cả một mảng lớn.