Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 7: Chủng loại quý hiếm trên sách đỏ



Nhìn cô gái đang nằm trên giường trốn trong cái chăn mỏng thơm mùi nắng, Tuấn Kiệt vung tay tạo ra một tầng lá chắn sau đó nằm xuống ôm lấy cô vào lòng.

Một giây sau anh đã xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Một bé gái bị mẹ kế đánh đập, bị bà nội hắt hủi, cha thì thờ ơ chẳng thèm quan tâm. Đây là một ký ức đau buồn mà Nhật Ly vẫn luôn muốn che dấu, cô sợ hãi phải nhắc lại. Nó giống như một cái u nhọt mãi chẳng chịu lành, mỗi khi đám người kia xuất hiện trước mặt cô thì lại mưng mủ bốc mùi tanh hôi, đau đớn.

Anh chứng kiến sự bất lực của cô, rồi lại thấy cô đau khổ đi tìm mình trong vô vọng suốt những năm tháng đó. Thấy cô nỗ lực mạnh mẽ vươn lên, bước qua mọi chông gai của cuộc đời.

Người con gái mà anh yêu đã tự tạo ra cho bản thân một lớp áo giáp cứng cỏi, và chỉ trong những giấc mơ mới có thể thấy cô yếu đuổi đến chừng này.

Tuấn Kiệt rất muốn bước lại ôm lấy cô gái bé nhỏ đang ngồi khóc ở trong góc nhà kia, nhưng anh lại sợ, nghĩ ngợi hồi lâu rồi anh vẫn bước tới.

Nhật Ly ngỡ ngàng nhìn bóng dáng của một người đột nhiên xuất hiện, anh ôm lấy cô, vỗ về cô, cùng chia sẻ nỗi đau với cô.

Trên chiếc giường nhỏ bé, người đàn ông ôm chặt lấy người con gái của mình vào trong lòng.

Gương mặt của cô gái đang cau chặt lại vì khó chịu bỗng nhiên giãn ra rồi cọ vào ngực anh an yên ngủ.

***

Tiếng chuông báo thức đúng giờ vang lên, Nhật Ly nhanh chóng thức dậy, ra khỏi nhà mang theo túi xách nhỏ tới công ty làm việc.

Hôm nay cô mặc một chân váy bút chì xẻ đùi màu đen mua ở chợ sinh viên với giá chín mươi chín nghìn đồng, thêm áo sơ mi trắng một trăm lăm mươi nữa là đã thay đổi toàn bộ khí chất, ra dáng một nữ nhân viên công sở đầy tự tin và bản lĩnh. Thực ra với dáng người hoàn hảo của Nhật Ly, cô mặc gì cũng đều rất đẹp, quần áo có rẻ đến mấy, mặc lên người cô cũng được tăng lên nhiều giá trị.

Có vẻ như Nhật Ly đến khá sớm, sau khi lễ phép chào hỏi mấy nhân viên bảo vệ và lễ tân cô vào thang máy đi lên tầng hai mươi của tòa nhà Hùng Thiên. Nhật Ly tìm tới căn phòng treo tấm bảng tên phòng thư ký mở cửa ra rồi đường hoàng bước vào.

Vừa mới bước được một bước, cô đã khựng người đứng lại.

Đây là phòng riêng hay sao?

Riêng ở chỗ nào?

Rõ ràng là…

“Cô đi làm rất sớm!” Tuấn Kiệt ngồi sau bàn làm việc hơi liếc mắt qua tán thưởng.

Nhật Ly nhìn rõ ánh mắt bên dưới cặp kính kia, đó là sự đắc ý nhé!

Cứ như là: ngạc nhiên chưa? Cô nhìn đi, nhìn xem có bất ngờ không?

Không thấy cô có phản ứng gì, Tuấn Kiệt hỏi lại: “Sao vậy?”

Nhật Ly lùi ra ngoài nghiêng người nhìn bảng tên trên cánh cửa, không sai, đúng là phòng thư ký.

“Không ạ! Chỉ là hình như hôm qua…” Ngài đâu có nói là phòng thông nhau như này?

“Cái vách này hả? Tôi mới cho người làm lại. Vì chợt nhận ra là như vậy sẽ thuận lợi hơn nhiều. Cô không thích sao?”

[Thích mới là lạ!]

“Đâu có, rất thích ạ!” Nhật Ly gượng gạo cười rồi đi về phía cái bàn làm việc của mình kê ở vị trí đối diện với Tuấn Kiệt.

Ngay cả chỗ ngồi cũng có dụng ý!

Ôi cái nhan sắc này, lại gây họa rồi ư?

Tôi bán nghệ chứ không bán thân nhé!

Nhật Ly tự kỷ lẩm bẩm một mình mà không hề hay biết, khóe môi người đàn ông ngồi đối diện đang cong lên đầy hứng thú.

Công việc thư ký của cô đúng là ô sin không sai, cả buổi sáng ngoài việc pha cho tổng giám đốc một tách trà sen, rồi dọn dẹp mấy tập tài liệu thì cũng chẳng có gì, thế là Nhật Ly lén lút viết truyện. Khi cô đang hăng say gõ phím tới đúng đoạn cao trào cho cha của nữ chính vụng trộm abc với người tình là bạn học của nữ chính, thì tiếng nói từ trên đỉnh đầu vang lên: “Hết giờ rồi, cô không đi ăn trưa à?”

“Hả?” Nhật Ly giật bắn cả mình, lắp bắp hỏi lại: “Ngài, nói… gì ạ?”

Tuấn Kiệt nhìn gương mặt đỏ bừng của Nhật Ly, sau đó liếc về phía màn hình. Anh thầm tặc lưỡi nhưng không lật tẩy cô mà chỉ nhắc lại câu hỏi thêm lần nữa: “Hết giờ rồi, cô không đi ăn trưa à?”

“Có chứ, tôi làm nốt chỗ này sẽ đi ngay ạ!” Nhật Ly cố nghiêng người che đi nội dung đang hiển thị trên màn hình.

Tay chân lóng ngóng quên luôn cái phím tắt thu nhỏ cửa sổ trình duyệt.

“Ừ, căng tin công ty không phần đồ ăn lại cho bất cứ ai đâu.” Tuấn Kiệt bỏ lại thêm một câu rồi nhấc chân đi trước. “Và, gọi tôi là anh Kiệt.”

“Hả, vâng.”

Nhật Ly ôm tim nhìn theo bóng dáng cao lớn của Tuấn Kiệt cho tới khi biến mất. Cô thở dài nhìn lên trang truyện đang viết dở, lưu lại rồi thoát tài khoản đứng lên đi ăn.

Tuấn Kiệt ngồi trong căn phòng nghỉ bên cạnh mà thở dài, nếu được anh cũng rất muốn ăn cùng bàn với cô; chỉ tiếc đã lâu rồi những thức ăn của loài người không còn cần thiết với anh nữa rồi. Người đàn ông nhấp một ngụm trà để lộ ra nụ cười tính toán: “Ăn no đi, lát sẽ có quà cho em.”

Căng tin đặt dưới tầng ba lúc này đã chật cứng người.

Tại Hùng Thiên, đa số nhân viên sẽ ăn ở căng tin, bởi vì chế độ đãi ngộ của công ty rất tốt, món ăn vừa ngon lại phục vụ chu đáo chẳng thua kém gì nhà hàng cao cấp. Nhân viên chỉ cần quẹt thẻ, chọn món đưa phiếu là sẽ có người lấy đồ ăn ra đưa cho, thế là chỉ việc về chỗ ngồi ăn là xong.

Thật là chuyên nghiệp, bảo sao người ta cạnh tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được vào đây làm.

Các dãy bàn kê đan xen với từng chậu cây tạo không gian riêng cho từng khu vực. Bàn nào bàn nấy chật người, rôm rả chuyện trò. Chỉ có duy nhất Nhật Ly là đi một mình, ngày đầu tiên đi làm mà lại ở cái vị trí quá phong thuỷ nên cô chẳng quen ai.

Đành im lặng vừa ăn vừa hóng chuyện. Nội dung câu chuyện của đám nhân viên đều là xoay quanh vị tổng giám đốc trẻ đẹp trai kia.

Vài người còn vui vẻ khoe vô tình gặp được anh ở sảnh.

Người khác khoe nhìn thấy anh từ xa ở hành lang.

Thậm chí có người còn nói ước gì được làm nhân viên dọn vệ sinh để được gặp anh nhiều hơn…

Chẳng nhẽ đây chính là hình tượng một người đàn ông độc thân nạm vàng được các quý cô săn lùng như trong tiểu thuyết?

Nhật Ly đúng là hết sức ngạc nhiên, lại có thêm vài phần tò mò; người mà cô cùng làm việc chung trong một không gian kia lại là “chủng loại quý hiếm trên sách đỏ”?