Hãy Nghe Tôi Nói, Cô Sắp Chết Rồi

Chương 28: Hồi thứ tư (1)



08h00, ngày 22 tháng 10 năm Hằng Lịch thứ 313.

- --

Thạch Trình Hạ đứng trên sân thượng tòa nhà Quốc tế Vu Thị, tỉ mỉ lục soát hiện trường một phen.

Nơi này vắng ngắt, không có một ai cả. Ở tầng 27 văn phòng Tổng giám đốc có một đám hạt hướng dương rải đầy trên đất, đây cũng là lí do vì sao cảnh sát điều tra cho rằng sân thượng là một trong những hiện trường gây án. Bọn họ phỏng đoán rằng hung thủ và Vu Thanh Tuyền quen nhau, bởi có hai đống xác hướng dương ở đó.

Nhưng Thạch Trình Hạ biết được Vu tổng không thích loại đồ ăn vặt này. Nàng cúi đầu nhìn xuống dưới đất, dưới đó xe cứu thương và xe cảnh sát đang đến vội vàng. Nàng nhìn kĩ cửa sổ mái hiên từ tầng thượng đến tầng 27, khẽ giật mình.

Gió rít gào bên tai, thổi bay tóc mái cắt ngang trên trán đến mức lộn xộn. Thạch Trình Hạ dang hai tay ra, hít sâu một hơi.

"Cảnh sát Thạch, sẵn sàng chưa?" Trong tai có tiếng hỏi trầm thấp của Giang Viễn, "Chẳng mấy chốc nữa bên kia sẽ tới thu thiết bị rồi."

"Tôi đã sẵn sàng." Thạch Trình Hạ sửa sang lại quần áo, nhón chân: "Trưởng quan, trong mười giây tôi nhất định có thể xuyên thẳng qua thật sao?"

"Thời gian dự kiến là mười giây." Giang Viễn nói: "Cô muốn làm gì?"

"Không có gì đâu trưởng quan." Thạch Trình Hạ lắc đầu, dịch đến biên sân thượng, "Gió hôm nay lớn thật đấy."

"Tiểu Thạch, tôi nhắc lại lần nữa. Đây là lần dịch chuyển thứ tư rồi, cơ hội của cô không còn nhiều đâu." Giang Viễn nói, "Sau lần dịch chuyển này, sở sẽ cắt liên lạc với cô, máy móc bên sở cũng đã được phong tỏa nên sẽ không để lộ bất kì thông tin gì của cô. Đồng thời, vì đã mất chức năng định chuẩn, nếu dùng hết số lần dịch chuyển thì chỉ ở điều kiện 'Vu Thanh Tuyền được cứu' mới gỡ bỏ tỏa định thời không. Cho nên nếu cô không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ bị nhốt ở 'quá khứ' vĩnh viễn."

"Đến phần 'lí luận' trong kế hoạch này của các ông tôi còn chưa từng hiểu cơ mà." Thạch Trình Hạ cười nhạt, "Nhưng trưởng quan à, xin ông cứ yên tâm, tôi đã nắm được manh mối rồi."

"Vậy thì cảnh sát Thạch, chúc cô mã đáo thành công." Giang Viễn trầm mặc một hồi mới nói ra.

"Cám ơn lời chúc của ông." Thạch Trình Hạ quơ tay, chuẩn bị tư thế nhảy xa, "Bắt đầu đi, trưởng quan."

Giang Viễn ừ một câu, rồi ấn nút khởi động: "Phương án khẩn cấp 'Kế hoạch Yesterday' khởi động. Bắt đầu đếm ngược. Mười, chín, tám, bảy, sáu..."

Thạch Trình Hạ mỉm cười, nhắm hai mắt rồi nhảy xuống. Tiếng gió rít bên tai lấn át cả giọng nói trở nên mơ hồ của Giang Viễn. Hóa ra rơi xuống từ nơi cao là trải nghiệm như thế này à.

"Ba!"

"Hai!"

"Một!"

Thạch Trình Hạ mở mắt ra lần nữa, nàng đã về lại nhà Vu Thanh Tuyền.

Đầu cuối vẫn đang hoạt động, trên đó hiển thị rằng đã có thêm thứ mới trong hòm thư của Vu Thanh Tuyền: Hai phong bưu kiện khác.

Một phong là báo cáo kiến thiết về dự án "Minh Nguyệt cốc", một phong đến từ "Ngải Ái".

Ngải Ái nhắn rằng phát hiện thấy người kì lạ gần nhà Vu Thanh Tuyền, dặn Vu Thanh Tuyền nhớ phải chú ý. Đi kèm là một bức ảnh, người trong ảnh là quý ông P La.

P La mặc một chiếc áo khoác đang rất hot trend, nút áo ở ống tay lóe sáng – là chiếc mà Thạch Trình Hạ lấy từ nhà Vu Thanh Tuyền.

Thạch Trình Hạ đã không còn quá mức tin vào những manh mối sáng rõ thế này nữa rồi.

Chuyện nàng muốn làm nhất bây giờ là đi Quốc tế Vu Thị gặp mặt Vu Thanh Tuyền. Tốt nhất là được ôm cô ấy một cái.

Thạch Trình Hạ muốn nói với Vu Thanh Tuyền rằng "Thực ra em rất sợ chị phải chết."

Cảnh sát Thạch luôn đã nói là làm. Nghĩ vậy, nàng lập tức tắt đầu cuối đi, chuẩn bị ra ngoài.

Ra đến ngoài sân nhà Vu Thanh Tuyền, lại vừa khéo thấy được A Nguyễn và Mộ Dung Tử Anh đang cãi cọ. Nàng suy tư, không đến gần, trực tiếp lái xe của Vu Thanh Tuyền đi.

Vào đến Quốc tế Vu Thị, đi thẳng từ khu để xe chuyên dụng của Tổng giám đốc lên đến tầng 27. Cô thư kí số 4 thấy nàng còn hơi hoang mang: "Cảnh sát Thạch, hôm nay cô đến sớm thế?"

Cảnh sát Thạch thường hay đến muộn mỉm cười, gật đầu: "Vu tổng có ở đây không?"

"Ở thì có ở..." Thư kí số 4 do dự nói: "Nhưng tôi thấy giờ cô chưa nên đi vào thì hơn."

Sao lại vậy?

Thạch Trình Hạ nhướn mày, đến gần văn phòng Tổng giám đốc.

Ừm...Văn phòng tổng tài đại nhân cách âm cũng tốt ấy chứ. Nhưng mà nha...

Thạch Trình Hạ thử điều chỉnh máy ghi âm trong tai nghe của mình, sau đó về ngồi cạnh cô thư kí nọ: "Tôi ngồi đây một lúc được không?"

Cô thư kí trước giờ chưa từng thấy cảnh sát Thạch hòa ái dễ gần như vậy, được sủng mà sợ: "Đương nhiên là được rồi!"

Thạch Trình Hạ ngồi cạnh ghế làm việc của thư kí một hồi, rất nhanh nghe được một giọng nam đầy nịnh nọt từ trong phòng Tổng giám đốc.

"Thanh Tuyền, tôi thật sự thích em mà."

"Em thấy không, đây là chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng tôi mua vì em..."

999 đóa cơ á? Chắc Vu tổng giờ đang bơi trong biển hoa rồi. Thạch Trình Hạ không khỏi tưởng tượng một Vu Thanh Tuyền thận trọng sẽ thế nào khi bơi trong bụi hoa to đùng như thế, nhếch miệng cười.

"Còn cái này nữa, nhẫn kim cương năm carat." Người đàn ông vừa dứt câu trên đã không chờ nổi mà liền luôn câu dưới, không đợi Vu Thanh Tuyền trả lời.

Thạch Trình Hạ bặm môi, thấy mình vẫn nên vào quấy rầy hai người thôi. Nghĩ là làm, nàng đứng dậy, vừa định "bạo lực" tiến vào phòng Tổng giám đốc, đã thấy Vu Thanh Tuyền đang chen chúc xuống thang máy với thư kí số một, hai,ba.

Thạch Trình Hạ kinh ngạc nhìn Vu Thanh Tuyền. Rồi người đàn ông trong đó đang diển kịch một vai đấy hả? Thế nhưng rất nhanh lí trí của nàng đã bị biển giấm vùi lấp: Vu Thanh Tuyền thế mà lại cho phép một tên đàn ông ở trong phòng làm việc của cô ấy ư?

"Sao lại đến đây thế?" Thấy Thạch Trình Hạ, Vu Thanh Tuyền quay đầu giải tán đám thư kí, lúc này mới bước đến gần cảnh sát Thạch: "Chẳng phải em nói muốn đi gặp Thiết kế Ngu sao?"

"Không gặp nữa, loại bỏ khỏi diện tình nghi rồi." Thạch Trình Hạ cử động miệng, cố vứt những hình ảnh máu thịt tung tóe đang hiện lên khỏi đầu mình...

"Ừ." Vu Thanh Tuyền gật đầu, quay người chuẩn bị về lại văn phòng.

"Chờ đã!" Thạch Trình Hạ theo bản năng nắm lấy cổ tay Vu Thanh Tuyền: "Cái đó... Em có chuyện muốn nói với chị, hai đứa mình thôi."

"Nhưng trong đấy đang có người chờ tôi. Chờ cũng khá lâu rồi." Vu Thanh Tuyền khẽ nhíu mày, như đang tự hỏi nên làm gì.

Thạch Trình Hạ thở dài, một giây sau duỗi hai tay ra ôm chặt lấy Vu Thanh Tuyền.

"Vu Thanh Tuyền, em nói bừa đấy, thực ra em rất sợ." Giọng cảnh sát Thạch run rẩy, thậm chí còn mang cả âm khóc.

Vu Thanh Tuyền khẽ thở dài, vỗ lưng Thạch Trình Hạ: "Thôi nào, chị đây rồi."

Sau đó, Vu tổng nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của cảnh sát Thạch, nhỏ giọng nói: "Ngoan nhé, chị phải đi xử lí tí việc trong kia đã. Rồi sau đó dẫn em đi ăn, được không?"

Bốn vị bí thư chưa kịp rút lui chảy nước mắt đầm đìa trong lòng: "Có phải tôi sắp bị thôi việc rồi không..."

Sau đó, Vu tổng được cho phép đẩy cửa văn phòng ra, chỉ mất có ba phút. Hơn nửa tiếng sau, nghe nói là cậu ấm nhà họ Vương - bạn của Đại thiếu gia - phải cụp đuôi chạy ra ngoài.

Sau nữa, Vu tổng đứng ngay cửa, ngoắc ngón tay với Thạch Trình Hạ. Cảnh sát Thạch chạy vào ngoan như cún. Trước khi đóng cửa, Vu tổng nói: "Tìm người xử lí đống hoa này đi. Không có lần sau, hiểu chưa?"

Bốn vị bí thư bị vẻ soái tỷ của cô tấn công, vẫn không quên gật đầu: "Tuân lệnh!"