Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 150: Sống không bằng chết



Đã đến gần nơi phát ra tiếng động.

Bạch Tử Phàm nhận ra được, dưới mặt đất bỗng xuất hiện ở những tảng đá to lớn, có hình thù khác nhau, đang nằm rải rác ở phía trước đường đi của mình.

Lại đi thêm một đoạn, Bạch Tử Phàm đã có đáp án cho những tảng đá bỗng nhiên lại xuất hiện một cách lạ thường trên mặt đất này.

Đó chính là những tảng đá, do những tốp binh sĩ mang giáp được sắt làm bằng đá, vỡ vụn khắp nơi trên mặt đất tạo ra.

Quan sát kĩ các loại hình dạng đã vỡ vụn ra thành từng mảng của những tảng đá to lớn này, Bạch Tử Phàm đoán rằng nó là do con người tác động làm vỡ ra, hơn là nó tự động vỡ ra.

Và rất có thể, những tốp binh sĩ được làm bằng đá ở trong đây, có hình thể lớn hơn rất nhiều những tốp binh sĩ mà hắn đã gặp ở ngoài sân kia.

Bạch Tử Phàm suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi Tiểu Trà Trà:

"Tiểu Trà Trà, ngươi có cảm nhận được, những binh sĩ làm bằng đá này có chiến lực tương ứng với cấp bậc tu vi nào không?"

Tiểu Trà Trà một bên quan sát, một bên đáp:

"Chủ nhân, Trà Trà chỉ có thể cảm nhận ra những binh sĩ này được làm bằng đá, còn những thứ khác Trà Trà không thể nào cảm nhận ra."

Bạch Tử Phàm: "....."

Hắn thấp giọng hỏi tiếp:

"Chỉ có như vậy thôi sao?"

Tiểu Trà Trà gật đầu:

"Vâng, thưa chủ nhân."

"Người tạo ra những những bức tượng đá này, đã dùng phương thức rất cao minh, cộng với việc ở trong tòa mê cùng này, có pháp trận đang được thiết lập sẵn đang không ngừng vận hành."

"Nên Trà Trà tuy đã dùng hết khả năng của mình để cảm ứng, vẫn không có kết quả gì."

"Mỗi khi sử dụng năng lực để cảm ứng, Trà Trà như bước vào một thế giới, có vô số mảng sương mù bao quanh, không thể xác định rõ ràng được phương hướng."

Không xác định được cái tu vi chiến lực của những tốp binh sĩ làm bằng đá này.

Trong lòng của Bạch Tử Phàm liền sinh ra một nỗi bất an.

Liệu tiếng động, giống như từng tiếng thở dốc của nữ nhân ở trong kia, có thật sự là của Thái Vũ hay không?

Vì theo lời của Tiểu Trà Trà, người tạo ra tòa mê cùng này rất cao minh, có tu vi cao tới không tưởng.

— QUẢNG CÁO —

Vậy thì ắt hẳn, những tốp binh sĩ trong tòa mê cung này, không thể nào là hạng có tu vi tầm thường được.

Hơn nữa, đây chính là những tốp binh sĩ có hình thể khổng lồ, canh giữ nơi cấm địa, liền kề nơi tẩm cung của Đế Vương.

Lấy tu vi của Thái Vũ, có thể đánh bại được những tốp binh sĩ, có hình thể khổng lồ như vậy được sao?

Tuy trong lòng xuất hiện những cổ bất an, nghi vấn về cái giọng nữ đang phát ra kia là của ai.

Nhưng lúc này đây, Bạch Tử Phàm không thể có lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể tiến tới mà không thể lui lại.

Nếu lui lại, hắn sẽ lui về đâu?

Tiếp tục mê võng trong tòa mê cung này sao?

Vậy nên đã không còn lựa chọn nào khác, Bạch Tử Phàm phải lấy hết can đảm của bản thân, tiếp tục tiến tới nơi đang phát ra những tiếng động kỳ lạ kia.

Vừa đi, Bạch Tử Phàm vừa cầu mong.

Hắn mong rằng, ở trong kia, sẽ không phải là vị nữ ma đầu vạn năm, ham mê nam sắc nào đó.

Nếu không thì, hắn thật thảm rồi!!

Chỉ chốc lát sau đó, Bạch Tử Phàm đã đi qua một cây cầu.

Dưới cây câu là có một hồ nước.

Trong hồ nước, có những đàn cá đang tung tăng bơi lội.

Kết hợp cảnh sắc sinh động, hương hoa xung quanh, càng tôn lên vẻ đẹp hoa mỹ của mỹ cảnh nơi đây.

Có thể nói là tuyệt thế trần gian, không khác gì là mỹ cảnh của nơi tiên giới.

Ở nơi đây, Bạch Tử Phàm càng nghe rõ, những tiếng thở dốc ngày một trầm trọng của người nữ nhân trong kia.

Nhưng kỳ lạ là, tuy có những tiếng thở dốc vang lên liên tục, nhưng lại không nghe được, nữ nhân đó phát ra bất kỳ một âm thanh nào.

Bạch Tử Phàm tiếp tục đi qua những tảng đá lớn như hòn lăng bộ.

Đến một tảng đá lớn cuối cùng, rốt cuộc, hắn cũng đã nhìn rõ người bóng dáng của người nữ nhân đang phát ra những tiếng động lạ từ nãy tới giờ.

— QUẢNG CÁO —

Chỉ thấy, người nữ nhân lúc này, trên thân đang xuất hiện 2 dòng khí lưu, một xanh một đỏ, chạy khắp thân hình của nàng ta.

Khiến thân hình của nàng ta phát ra ánh hào quang, khi thì trắng bệch, khi thì lại đỏ lừ.

Lúc ánh hào quang của nàng ta chuyển sang màu trắng, thì cơ thể của nàng ta bỗng đóng băng lại.

Khiến ở phía xa xa nơi hồ nước cũng chịu phải ảnh hưởng theo, một nửa mặt hồ bị đóng băng lại.

Lúc ánh hào quang của nàng ta chuyển sang màu đỏ, thì cơ thể của nàng ta bỗng có một luồng hỏa nhiệt bao quanh.

Khiến một nửa mặt hồ còn lại, hơi nước bốc lên khói nóng ngùn ngụt.

Cơ thể của nàng, nóng lạnh đang xen, thật không khác gì lúc Bạch Tử Phàm tu luyện 《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》 bước đầu.

Đến cuối cùng, 2 ánh hào quang, một nóng một lạnh này kết hợp lại với nhau.

Khí nóng chuyển vào trong cơ thể của nàng ta, còn khí lạnh thì bảo bọc ở bên ngoài cơ thể của nàng, tạo ra một lớp sương băng lạnh giá, phủ quanh cơ thể.

Đã nhận ra người nữ nhân ngồi trên tảng đá lớn, liên tục phát ra những tiếng thở dốc kỳ lạ kia là ai.

Ánh mắt của Bạch Tử Phàm không khỏi trợn ngược lên.

Khéo miệng hé tó ra một lúc, mới dần khép lại để thốt lên:

"Giáo chủ....Giáo chủ nương nương!!!"

"Tại sao người lại ở đây?"

Ngu Yên Vũ cũng tràn đầy kinh ngạc phía nhìn Bạch Tử Phàm, nàng không không hiểu tại sao hắn lại xuất hiện ở được.

Nhưng lúc này, nàng không thể nào mở miệng để đáp lời hắn được.

Bởi đôi hàm răng của nàng đang phải cắn chặt lại với nhau, chặt đến nỗi, đôi môi tinh mỉ của nàng đã rơm rớm máu.

Nàng đang gắng sức áp chế cỗ dục vọng mãnh liệt, đang thiêu đốt ở phía bên trong cơ thể nàng.

Nên nàng không thể nào mở miệng, một khi mở miệng, sẽ khó lòng kiềm chế, phát ra những âm thanh xấu hổ tới không tưởng.

Trông thấy bộ dạng của Ngu Yên Vũ như vậy, Bạch Tử Phàm âm thầm thấy kỳ lạ.

Chẳng lẻ Cực Âm Chí Khí trên người nàng ta lại tái phát rồi?

— QUẢNG CÁO —

Nhưng chẳng phải đã có Âm Dương Phượng Hoàng Diễm giúp nàng ta áp chế Cực Âm Chí Khí rồi hay sao?

Đang lúc Bạch Tử Phàm nghi hoặc.

Khu vực xung quanh của Bạch Tử Phàm cùng Ngu Yên Vũ, bỗng nhiên bị một vòng tròn lớn bằng nguyên khí bao bọc lại.

Chưa để Bạch Tử Phàm kịp phản ứng, đốm lửa đã dẫn đường giúp Bạch Tử Phàm lúc này đột ngột xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn, sau đó lao thẳng về phía hắn.

Đến khi Bạch Tử Phàm kịp phản ứng, thì hắn đã bị đốm lửa này bao bọc toàn thân từ khi nào không hay.

Bạch Tử Phàm chỉ cảm thấy toàn thân mình như bị thiêu đốt, cả người nóng gian như cần được phát tiết, da thịt hắn bị lửa thiêu đốt đỏ bừng.

Một cảm giác sống không bằng chết lần đầu tiên xuất hiện ở trong tâm trí của Bạch Tử Phàm.

Lúc này, trong đầu của Bạch Tử Phàm, Tiểu Trà Trà vội vàng lên tiếng nhắc nhở:

"Chủ nhân, ngọn lửa đang thiêu đốt người chính Thái Dương Chân Hỏa, một loại thượng cổ chân hỏa trong truyền thuyết."

"Lấy tu vi của ngài, cộng thêm《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》 mới chỉ tầng 1, không thể nào chống đỡ nổi đâu."

"Trừ khi ngài tìm ai đó, giúp ngài chia sẻ Thái Dương Chân Hỏa này."

"Nếu như không, cơ thể của ngài trong chốc lát nữa sẽ thành đống tro tàn mất."

Nghe tới những lời nhắc nhở này của Tiểu Trà Trà, cùng với trong thân của mình, không biết có một cỗ dục vọng mãnh liệt từ đâu kéo tới.

Bạch Tử Phàm lập tức hướng ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía Ngu Yên Vũ, với vóc dáng tuyệt thế lại cao quý như Phưọng Hoàng, đang ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn bên kia.