Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 32: Vì thế giới này, ta chỉ có thể...lên nàng!



"Tặc Văn Kiếm Đế!" Bạch Tử Phàm thốt lên, dù cho hắn dựa theo ký ức mơ hồ đoán ra được cái tên này, nhưng cái tên này có uy lực chấn nhiếp lòng người vô cùng, uy danh quá nặng, khiến hắn cũng không thể không chế được mà giật mình kêu lên.

Lãnh Nhược Tuyết nói tiếp: "Ngài ấy chính là truyền kỳ của Bắc vực, dùng kiếm định thiên hạ, được thiên hạ phong hào Kiếm Đế."

"Tặc Văn Kiếm Đế, 1 tuổi tập đi, 2 tuổi tập nói, 3 tuổi tập kiếm, đến năm 22 tuổi đột phá thiên cực cảnh, đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất làm rung động cả Bắc vực.... chiến tích của ngài nhiều không kể hết, khiến người người bái phục, người đọc trầm trồ"

"Nhưng chiến tích khiến người đời thán phục nhất, phải kể đến cuộc chiến ở hải tộc năm ấy, khi Tặc Văn Kiếm Đế một người một kiếm, phá tam ải của Hải tộc, giết đến biển Đông phải nhuộm đỏ, thây trôi đầy biển, rồi cướp đi tân nương trong hôn lễ,trước mặt bao cường giả nổi danh, trước sự chứng kiến của thiên hạ, khiến hải tộc khuất nhục khôn cùng."

Cùng từ đấy thiên hạ lưu truyền một câu thơ:

"Bạt kiếm đồ Long du đại hải...

Để đến bên người- ý trung nhân!"

Đến cuối đời khi thọ nguyên suy kiệt, Tặc Văn Kiếm Đế nói với chương môn của Lạc Thần Tông đới thứ 2 rằng, vạn năm sau hãy đi tìm đến mộ phần của ta. Rồi ngài cùng thê tử của mình, ngao du thiên hạ, ẩn cư sơn lâm đến hết đời."

Nghe cố sự của Tặc Văn Kiếm Đế, Bạch Tử Phàm không khỏi thổn thức, thế giới này việc gì cũng có thể xảy ra, nếu như muốn lấy sức của một người mà địch trăm người, vạn người trước đây Bạch Tử Phàm chỉ tin xuất hiện ở trên phim thôi. Nhưng bây giờ nó lại xảy ra ở chính thế giới mà Bạch Tử Phàm đang ở.

Lắc đầu một chút, Bạch Tử Phàm dò hỏi: "Vậy tại sao tiên tử lại cùng Huyết Diễm Hổ đối chiến?"

Lãnh Nhược Tuyết than thở nói: "Sau khi dựa vào một sợi tóc của Tặc Văn Kiếm Đế, sư phụ ta đã biết được truyền thừa xuất hiện ở nơi này, nên ngài phái ta đên đây để tìm kiếm truyền thừa cũng như nhân cơ hội này giúp ta lịch luyện một chút. Cứ tưởng với tu vi Thiên Cực Cảnh trung kỳ của ta, hoàn toàn có thể đi ngang Minh Nguyệt Quận này. Nhưng thật không ngờ, ở đây lại xuất hiện yếu thú Thiên Cực Cảnh đỉnh phong."

Nói đến đây nàng lắc đầu nói tiếp: "Theo như chỉ dẫn, ta đi sâu vào Tắc Bắc hoang mạc này, nhưng vào đến trong này, có lẽ do một nguồn lực, hay pháp trận nào đó ngăn cản, ta không thể cảm ứng chính xác được nơi cất giữ truyền thừa. Nên ta mới tìm tòi một hồi, thì phát hiện ra sào huyệt của Huyết Diễm Hổ kia, có một nguồn nguyên khí thần bí, nên ta mới muốn vào đó kiểm tra xem có phải là truyền thừa của tông môn trong đấy không."

Nói xong nàng quay sang nhìn Bạch Tử Phàm, như hỏi hắn có phải đã lấy đi truyền thừa của Lạc Thần Tông nàng hay không?

Bạch Tử Phàm lắc đâu nói: "Trong đấy không phải truyền của Lạc Thần Tông mà là một vật khác."

Lãnh Nhược Tuyết nghe vậy nhíu mi, nhưng nàng vận lựa chọn tin tưởng Bạch Tử Phàm, bởi nàng cho rằng với nhân phẩm của hắn, chắc chắn sẽ không lừa gạt nàng.

Khi Lãnh Nhược Tuyết đang định trở lại để đả tọa, khôi phục thương thế, thì lúc này dây truyền trên cổ nàng lại phát sáng ra một vệt ánh sáng bay sâu vào hang động.

Lãnh Nhược Tuyết nhìn chiếc dây chuyền trên cổ, đây chính trấn vật của tông môn, là sư phụ giao cho nàng trước khi nàng đên Tắc Bắc hoang mạc.

Từ khi thức dậy, nàng luôn có một cảm giác thân thiết không rõ ràng, như đang kêu gọi, triệu hoán nàng vậy, hóa ra là chiếc dây chuyền ngọc này có cảm ứng với sơn động này.

Lãnh Nhược Tuyết và Bạch Tử Phàm liền nhìn về phía trước, nơi mà chiếc dây chuyền đang phát sáng theo hướng đó.

"Chủ nhân, ta cảm ứng được một cổ truyền thừa. A đúng rôi, chính là nó, hóa ra nó nằm ở sơn động này, là do nó có trận pháp bảo vệ, nên thi thoảng, ta mới cảm ứng được nó, lúc có, lúc không." Trong thức hải của Bạch Tử Phàm vang lên giọng nói nhắc nhở của Tiểu Trà Trà.

Lãnh Nhược Tuyết định đi về phía trước kiểm tra, nhưng mới nhón chân lên phía trước một bước, thân thể của nàng phải khụy xuống, dường như nó đã mất hết sức lực. Nàng một tay chống vào tường, cắn rằng nhìn về phía trước, phía trước chính là truyền thừa của tông môn mà nàng đã tìm kiếm bấy lâu nay, giờ có thể nó đang ở ngay trước mắt, nàng có chút nóng lòng muốn đến phía trước xem thử, nhưng tiếc là thân thể của nàng lúc này đã vô lực.

Bạch Tử Phàm định đi lên đỡ Lãnh Nhược Tuyết, thế nhưng hắn kịp kiềm chế lại, chỉ dùng ánh mắt quan tâm nhìn nàng.

Không còn cách nào khác, Lãnh Nhược Tuyết hơi đỏ mặt quay sang nhìn Bạch Tử Phàm, dùng giọng ấp úng nói: "Ngươi....ngươi mau đỡ ta đến đó!!"

Bạch Tử Phàm trong lòng vui mừng, nhưng ngoài miệng lại do dự: "Nhưng... Nhưng là!!"

Lãnh Nhược Tuyết thấy Bạch Tử Phàm giờ phút này vẫn giữ khí tiết như vậy, nàng thầm khen, rồi an ủi hắn: "Không sao, lần này là ta tự nguyện, ta không trách ngươi."

Bạch Tử Phàm tiến lên đỡ lấy Lãnh Nhược Tuyết, khi hắn chạm vào tay của Lãnh Nhược Tuyết, hắn cảm giác được thân thể của nàng có chút run lên.

Lãnh Nhược Tuyết đỏ mặt dựa sát vào người Bạch Tử Phàm. Ngửi được khí tức nam nhân trên người hắn, nàng cố gắng che giấu khuân mặt đã đỏ bừng của mình, nhưng dù thế nào cũng không thể che đậy được nội tâm đang nhảy loạn trong lòng.

Lần đầu tiên ra ngoài lịch luyện, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc nam tử, lại trong khoảng cách gần như vậy, khiến cho Lãnh Nhược Tuyết có đủ loại cảm xúc ngổn ngang.

Trước đây trong Lạc Thần Tông nàng được xem như báu vật, được một tay sư phụ che chở, nên chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh khó xử thế này.

Các đệ tử khác trong Lạc Thần Tông, đều xem nàng như tiên tử trên trời cao, như nữ thần của đời mình, chỉ dám đứng xa xa để lén nhìn nàng, đêm về mơ tưởng đến nàng, chứ nào có dũng khí đến gần nàng bắt chuyện.

Còn về Bạch Tử Phàm, giữ thân thể mêm mại của Lãnh Nhược Tuyết, lúc này gần như nó đã nằm trong ngực hắn, ngửi mùi hương phát ra từ cơ thể, trong lúc nàng còn thanh tỉnh, khiến thân thể của hắn có chút nóng lên, hắn cố gắng kiềm chế, đồng thời cũng khuyên bảo tiểu huynh đệ của mình phải thật bình tình, nếu không muốn bay đầu.

Nhìn khuân mặt tuyệt mĩ gần trong gang tấc này, Bạch Tử Phàm thầm nghĩ nàng là người mang khí vận, sau này chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật lớn ở Linh Vũ đại lục, và có thể sẽ trở thành một trong những bình hoa của ' Khí vận chi tử '.

Nếu ta như cưới được nàng, sau này chắc chắc nàng sẽ giúp ích cho ta được rất nhiều. Trong việc đối đầu với lượng kiếp, bảo vệ sự tồn tại của thế giới giới.

Bạch Tử Phàm dường như đã tìm ra được một lý do chính đáng, được người người ủng hộ, để che dấu đi lương tâm xấu xa của hắn:"Vì sự, tồn vong của thế giới này ta không thể tán, không thể không lên nàng". Xem như vì thế giới này, phần thiệt thòi này, phần hy sinh này, các ngươi cứ để cho mình ta cam chịu a!!!

Bạch Tử Phàm đỡ Lãnh Nhược Tuyết đi về phía trước, sơn động này càng đi vào sâu bên trong Bạch Tử Phàm cảm giác nó giống như có luồng tiên khí quanh quẩn ở đây.

Ở cuối hang động, có một cảnh cửa bằng đá rất lớn, che chắn với bên ngoài.

Bạch Tử Phàm đỡ Lãnh Nhược Tuyết cùng tiến lên từ từ mở nó ra, thế nhưng nó cứng cáp vô cùng, như định hải thần châm, không thể lay chuyển, dù với tu vi bây giờ của Bạch Tử Phàm cũng không đủ sức để mở nó ra.

Lãnh Nhược Tuyết nhìn kĩ cánh kia một hồi, thấy ở giữa có một cái lỗ nhỏ, nàng nhìn sợi dây đang phát sáng trên ngực mình, như cảm ứng được gì, nàng tháo sợi dây ra và bỏ hạt châu trên sợi dây vào cái lỗ ấy.

Thật ngạc nhiên, lúc này cửa đá kia đã tự động mở ra mà không cần bất cứ tác động nào.

Chỉ một lúc sau, khung cảnh phía trước đã hiện rõ trước mặt Bạch Tử Phàm và Lãnh Nhược Tuyết, nó giống một khu mộ lâm, đây dãy những cây trúc, cây tre, tạo nên một quang cảnh hết sức kỳ dị, giống như một làng quê thu nhỏ vậy.

Tiến vào bên trong, Bạch Tử Phàm lền thấy được một ngôi mộ lớn được đặt ở chính giữa nơi này, trên mộ đá có khắc tên 'Tặc Văn Kiếm Đế cùng ái thê Độc Cô Tiểu Tiên'.

Phía dưới có hai dòng thơ, được vết kiếm lưu lại:

"Người lữ khách phiêu bạt bao năm tháng,

hồn rêu phong còn in đậm dấu giày

....Đã xa lắm của một thời đạp đất

, kiếm ngang trời phiêu bạt giữa binh đao!"

Nay dừng lại giữa trời mây non nước, còn ai...

......

"Khi ta xuất kiếm,

Hỏi thiên hạ người nào không biết ta!"

《Tặc Văn Kiếm Đế》

P/s: Đây đều là những bài thơ do ta tự sáng tác, vì ta muốn có một tác phẩm thuần việt, nên nếu như có chỗ nào không hay thì các đạo hữu bỏ qua nhé!!!

Hoặc các đạo hữu có bài thơ nào hay hay, do tự mình sáng tác có ib đóng góp giúp ta. Ta xin cảm ơn a!!!!