Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giáo sư Ninh thả một vòng thính ở trước mặt Nhậm Trúc, nhận một cú khinh bỉ cực mạnh từ thầy Nhậm, cộng thêm quất roi tơi bời ở trong lòng. May mà trên xe buýt Ninh Huân nhiều nhất cũng chỉ có thể mặt mang mỉm cười nhìn thầy Nhậm chứ không thể làm vài chuyện khác, cho nên trước khi xe tới núi Hồng Diệp cũng không có phát sinh thảm kịch đáng sợ nào.

10 giờ rưỡi sáng, xe trường chạy đến bãi đỗ xe núi Hồng Diệp, bọn học sinh từng đứa đeo balô của mình ra ngoài, còn chia làm bốn người một tổ, dựa theo trình thời gian tự phụ trách mang lều trại giản dị siêu nhẹ của mấy đứa. Gần như đứa nào đứa nấy cũng không giấu được sự hưng phấn vui sướng trên mặt, Nhậm Trúc phải tốn một hồi lâu mới làm bọn chúng an tĩnh lại, nghe anh giảng giải một ít quy tắc cần thiết cùng những việc cần chú ý.

Sau khi nói xong mấy cái đó, Nhậm Trúc lập tức mang đám nhóc tinh lực tràn đầy của lớp anh bắt đầu leo núi. Anh cùng Ninh Huân đi ở giữa, có thể nhìn thấy đám học sinh nam nóng ruột xông lên tận trời ở phía trước, cũng có thể chăm lo cho mấy cô bé thỉnh thoảng mất sức ở phía sau, đương nhiên, một trong hai vị bảo tiêu mà cha của Trương Đại Long hữu nghị đưa đến đây còn đang một vị dẫn đầu ở đằng trước đội ngũ, không cho đám nhóc phía trước chạy nhảy quá nhanh, một vị thì ở cuối đội ngũ để đảm bảo tụi nhóc không tụt lại phía sau.

Bởi vì bị trấn áp dưới uy áp đáng sợ của thầy Nhậm và trừng phạt "Nếu không nghe lời tự mình tụt lại phía sau hoặc là xông về phía trước liền viết kiểm điểm chép một trăm lần", trong 2 giờ leo núi, trật tự của lớp khá tốt. Sau khi bọn nhỏ chia làm các tổ nhỏ chụp ảnh cho nhau, thường thường gửi cho ba mẹ mình mấy tấm ảnh chụp dương dương đắc ý, nhận được reply khen ngợi mà mình mong chờ, hứng thú leo núi càng thêm cao.

Kế đó bầu trời liền bắt đầu tí ta tí tách đổ mưa thu. Đồng hồ chỉ 12 giờ 30, bọn họ đã tàng tàng đi được 1/3 lộ trình.

"Được rồi, vừa hay nơi này có đình ngắm phong, các em đều tự mang theo lương khô và cơm hộp, mọi người có thể ngồi vào trong đình vây quanh cùng nhau chia sẻ thức ăn ngon nha, thầy biết mẹ của Lỗ Ban Ban tự mình làm một đại tiệc sushi cho em, đều là dùng cá hồi và tôm tươi roi rói làm ra, mùi vị nhất định rất ngon!"

Nhậm Trúc tươi cười bán đứng Lỗ Ban Ban, người sau vẻ mặt nhà tui đặc biệt có tiền, tui ăn đặc biệt ngon, mí ngừi nếu muốn ăn thì nhanh chóng chạy tới lấy lòng tui đi ! Chẳng sợ trên tay và trên mặt nó còn bôi dầu hoa hồng quấn băng vải, nhưng điểm này đều không ảnh hưởng thằng nhóc khoe khoang.

Mọi người nở nụ cười, quả nhiên có mấy thằng đàn em của Lỗ Ban Ban nhanh chân chạy qua chuẩn bị ăn ké. Lúc sau Nhậm Trúc lại trực tiếp chỉ ra đồ ăn chuẩn bị sẵn của ít nhất năm đứa nhỏ trong lớp, trực tiếp khiến năm đứa khiếp sợ ngẩng đầu lên:

"Thầy ơi! Làm sao thầy biết của em là thịt kho tàu?"

"Thầy thầy! Cá hầm cải chua của em thế mà lại bị thầy nói ra? Thầy nhìn hộp cơm của em hồi nào vậy?"

"Thầy Nhậm, em quả thật mang theo cơm xương sườn thịt kho tàu, nhưng làm cách nào mà thầy biết được?"

"Còn có thịt thăn chua ngọt của em nữa!"

"Cơm hải sản chiên trứng của tui thế mà cũng nói ra?"

Tức khắc, mấy đứa nhóc trong lớp đều vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc nhìn chủ nhiệm lớp nhà mình, chỉ thấy chủ nhiệm Nhậm nhẹ nhàng mà khụ một tiếng, sau đó cười nói: "Thầy đoán được. Lúc lên núi các em đều đi kế thầy mà."

Cả đám nhỏ trong lớp tức khắc trố mắt, Lỗ tiểu béo lại càng là đứa đầu tiên đứng lên: "Em mới không tin thầy lợi hại như vậy đâu! Ngửi mấy cái là có thể đoán được? Khẳng định là ba mẹ bọn em nói cho thầy bọn họ chuẩn bị cái gì đúng không?"

Lời Lỗ tiểu béo nói được mọi người tán đồng, ngay cả Chu Lai cũng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Nhậm Trúc.

Trong số những người ở đây, tin tưởng thầy Nhậm chỉ dùng cái mũi là có thể đoán được đồ ăn phỏng chừng cũng chỉ có giáo sư Ninh đứng bên cạnh đang khoanh tay cười tủm tỉm mà thôi, dọc theo đường đi hắn đây đều cường thế vây xem động tác Nhậm Trúc hơi hơi động cánh mũi khẽ ngửi đấy. Chẳng qua hắn cho rằng cái người này ngửi là không khí tươi mát của núi rừng ấy chứ, kết quả......

Giáo sư Ninh tỏ vẻ, hắn cho ra kết luận "Thầy Nhậm là một đồ tham ăn có cái mũi rất thính".

Rõ ràng biểu tình nghiêm trang, diện mạo cũng là tuấn mỹ sắc bén hoàn toàn không phải kiểu mềm mại, nhưng ngẫm lại, động tác ấy sao lại đáng yêu đến thế chứ?

Giáo sư Ninh rơi vào trong tưởng tượng của bản thân không thể tự kềm chế, bên kia thầy Nhậm dưới sự chờ mong của cả lớp đã bắt đầu hoạt động "Mũi ngửi mỹ thực". Thầy Nhậm tỏ vẻ, anh lên núi chỉ mang theo ba gói mì ăn liền cùng một bịch giăm bông, không có mang thứ gì ăn ngon cả, cho nên anh tính toán ăn ké bạn học nhà giàu của cả lớp, chỉ cần anh ngửi đúng mỹ thực trong hộp cơm thì phải cho anh gắp một đũa đồ ăn, như vậy anh chính là nhà giàu to nhất.

Bọn nhỏ hi hi ha ha cười thành một mảnh, đều tỏ vẻ bọn nó nhất định phải tham gia cái hoạt động này, tất cả mọi người đều không tin chủ nhiệm của mình sẽ có cái mũi nhanh nhạy nhường ấy, hơn nữa có một thằng nhóc cường tráng làn da ngăm đen đang ở đằng kia ôm hộp cơm của nó không ngừng cười hô hố, trên mặt toàn là cái vẻ sắp có kịch vui coi rồi.

Chủ nhiệm Nhậm trong tiếng cười của mọi người đến gần bên người bạn học to con Ngưu Tráng Tráng kia, chẳng cần cầm hộp cơm ngửi, anh đã trực tiếp nhướn mày: "Thật không nghĩ tới thằng nhóc mi lại thích ăn đậu hủ thúi, còn là loại đậu hủ thúi tiêu chuẩn Vũ Hán nữa chứ! Thầy còn tưởng rằng em đặc biệt thích ăn thịt kho tàu đấy Tráng Tráng?"

Nháy mắt, toàn bộ đám học sinh trong đình đều cười ầm lên, Ngưu Tráng Tráng trực tiếp đỏ bừng mặt: "Em thích ăn đậu hủ thúi thì làm sao?! Một bữa em có thể ăn ba chén lớn kìa!" Mọi người cười càng to hơn, sau đó Ngưu Tráng Tráng còn nói: "Khẳng định là đậu hủ thúi của em có mùi quá rõ, em không tin thầy có thể ngửi ra được mấy hộp cơm khác!"

Những lời này dùng để dời đi mục tiêu của mọi người rất tốt, vì thế có rất nhiều đứa nhỏ lần lượt cầm lấy hộp cơm của mình chen nhau đứng phía trước thầy chủ nhiệm mà bình thường bọn nhóc có chút sợ, thầy Nhậm cực kì uy nghiêm bảo mấy đứa xếp hàng ngồi xuống, sau đó bắt đầu từng bước từng bước cúi đầu ngửi hộp cơm.

"Ừm, cổ vịt Vũ Hán đúng không? Mùi cay như thế, thằng nhóc mi ăn cay được đấy."

"Cơm chiên trứng tiêu chuẩn nhà làm, trứng gà khẳng định rất nhiều. Còn có hành lá băm nữa."

"Cái này là mùi cà ri, cơm cà ri thịt gà? Không tồi."

"Ồ, lại thêm một món thịt kho tàu nữa này, có điều ngửi thì có vẻ hơi ngọt nhỉ."

"Cái này là cá chiên xù đúng không? Còn có mấy món chiên khác nữa, một hồi nhớ uống nhiều nước chút, nhiều dầu."

"Là canh bắc thảo cải thảo à, con gái phải ăn nhiều thịt một chút, chỉ ăn chay không thì không được."

"Mỳ khô! Ha, dầu mè nhiều thật đấy!"

Ở bên trong đình nhỏ cổ kính, thầy Nhậm mặc áo gió màu xám nhạt, khuôn mặt mang theo nụ cười ôn hòa, đi qua trước mặt mỗi một đứa nhóc trong lớp, cúi đầu khẽ hít hít mũi là đủ để nói ra chính xác hộp cơm trong tay mấy nhóc chứa món gì. Khi anh nói ra đáp án chính xác, đứa bé trước mặt anh sẽ lập tức hoan hô, cười toe toét mở hộp cơm của mình ra, lộ ra thức ăn hoặc mỹ vị hoặc đơn giản bên trong, sau đó khiến cho mấy đứa nhỏ đằng sau càng thêm chờ mong thầy mình mau mau đến. Mặc dù mưa thu ngoài đình mang đến từng đợt lạnh lẽo, cũng không cách nào đối chọi lại với không khí nháo nhiệt vui vẻ trong đình.

Hai anh trai bảo an cùng đến đây hoàn toàn chưa từng thấy qua thầy giáo như vậy bao giờ, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cùng khó tin. Chỉ là rất nhanh, bọn họ đã bị nụ cười và tiếng cười của bọn nhóc lây nhiễm, trên khuôn mặt của hai người đàn ông cao một thước chín nhìn rất nghiêm túc này thế nhưng cũng lộ ra một nụ cười mỉm, tuy không đẹp lắm nhưng lại phát ra từ nội tâm.

Ninh Huân tựa vào cột đình màu đỏ, nghiêng đầu nhìn một màn này, sau đó hắn không chút do dự cầm lấy di động lưu giữ khoảnh khắc ấy lại, hắn cảm thấy hình ảnh như vậy nhất định sẽ làm hắn nhớ thật lâu, hơn nữa sẽ trở thành thuốc hay cho hắn sau khi làm xong phụ đạo tâm lý cho những người ghê tởm nào đó.

Chờ thầy Nhậm thành công đoán được cơm hộp của mọi người, hơn nữa chuyên môn cầm một cái chén lớn của anh từ trong hộp cơm của mấy đứa nhỏ gắp một món lấp đầy rồi, anh giống như vừa chiến thắng một trận đấu, đắc ý lại kiêu ngạo xoay người, nhướn nhướn lông mày nói với giáo sư Ninh còn đang vui tươi hớn hở mà ghi hình:

"Anh có mang cơm không? Muốn tôi ngửi một chút hay không? Không mang cũng được, nếu anh nói vài lời hay thì tôi sẽ chia cho anh một gói mì ăn liền."

Giáo sư Ninh cảm thấy giờ đừng nói là một chén cơm, cho dù người trước mắt hỏi hắn muốn một chén cơm vàng, hắn đều có thể không chút do dự móc ra!

Cuối cùng, giáo sư Ninh vô cùng đau đớn nhìn chén mì có nước sốt đậm đặc mình tùy tùy tiện tiện mua ở trong tiệm, cảm thấy đầu mình cũng bị một bát mì sốt đập choáng rồi. Độ cool ngầu của mày đâu?! Mày mua đồ Nhật, đồ Pháp, cho dù là món vịt nướng cũng có thể biểu hiện ra tài phú và địa vị của mày mà?! Đầu mày bị chó gặm mới có thể từ quán ven đường tùy tay mua một chén mì sốt đúng không!!?

Thầy Nhậm lẳng lặng nhìn chăm chú vào vật thể có màu vàng nhão nhão dính dính không rõ trong chén, dừng một chút, không hề do dự xoay người: "Chén tôi đầy rồi. Tướng tá anh cao, vẫn nên ăn nhiều một chút mới tốt."

Mấy đứa siêu quậy bên kia trộm theo lại đây xem nhanh chóng quay đầu mật báo: "Ô mai chuối! Cơm của thầy Ninh y như một đống phưn!"

Ninh · rất có tiền · rất có nhan sắc · rất có phẩm giá · rất có trí tuệ · Huân: "......" Cảm nhận được ác ý đến từ bốn phương tám hướng thiên địa Hồng Hoang!

Tác giả có lời muốn nói: 23333333!

Ninh giáo sư: "......" Ông đây oan muốn chết.

Khụ khụ, ngày hôm qua có việc chậm trễ không có xin phép nghỉ, làm cho các bạn mất công chờ đợi rồi, nằm vật xuống ăn đánh. Ăn một chén mì sốt làm trừng phạt.

Khác: Mị không có bôi đen mì nước sốt, mị rất thích ăn. Nhưng mà, ừm, không phải bây giờ.

..........

Đây là hình minh họa của mấy món trên nè:>

Sushi:



Cơm hải sản chiên trứng:



Cơm xương sườn:



Đậu hủ thúi:



Thịt thăn chua ngọt:



Cổ vịt Vũ Hán:



Cơm chiên trứng:



Cơm cà ri gà:



Thịt kho tàu:



Cá chiên xù:



Canh bác thảo cải thảo, nguyên văn: 上汤娃娃菜



Mì khô:



Mì có nước sốt đậm đặc, nguyên văn: 打卤面