Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 32



Cho dù Lộc Minh có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, nhóc ta sau khi tan học còn nhìn thấy thầy Ân Phong được hoan nghênh nhất trong toàn bộ học viện Trân Tu, đồng thời cũng là giáo viên đáng sợ nhất. Phải biết rằng vị này chính là kiểu nhân vật thiên tài cấp hoàn mỹ xếp hạng thứ 8 trên bảng đầu bếp cấp sao, hắn tới nơi này dạy học thông qua hiệu trưởng ba lần đến mời mới miễn cưỡng đồng ý mỗi ngày dạy một tiết. Đãi ngộ này đưa mắt nhìn toàn bộ học viện Trân Tu, cho dù có là nhà phê bình ẩm thực hàng đầu đã từng yêu tiền như mạng nhưng dạo gần đây chẳng hiểu sao lại tốt hơn chút bên cạnh nhóc đều không có biện pháp so sánh, bởi vì Nhậm Trúc ngoại trừ mỗi ngày một tiết ra, anh còn phải làm chủ nhiệm khối, xử lý một ít đề cử cùng bình luận nữa.

Cho nên, khi Lộc Minh nhìn thấy đầu bếp Ân núi băng, cả người đều đơ rồi. Cậu nhóc hoàn toàn không biết kế tiếp mình nên làm cái gì mới được, mà lúc này Nhậm Trúc đã đem nguyên liệu nấu ăn tươi mới anh mua đặt lên bàn cơm trên bục giảng.

Sắc mặt Ân Phong rất lạnh, thật tình cảm thấy thanh niên này được một tấc lại muốn tiến một thước: "Tôi cũng không nói anh có thể dẫn người lại đây ăn cơm."

Nhậm Trúc nhìn thoáng qua biểu cảm của Ân Phong, hơi hơi mỉm cười lắc đầu: "Tôi cũng không có dẫn người lại đây ăn cơm. Chỗ đồ ăn này cũng chỉ có hai người mà thôi, không có phần của thằng nhóc này."

Nghe vậy sắc mặt đầu bếp Ân đẹp hơn không ít, nhưng hắn lại không hiểu dụng ý tại sao Nhậm Trúc lại phải mang một cái bóng đèn tới, vẻ nghi vấn của hắn quá mức rõ ràng, Nhậm Trúc liền thở dài, nói thẳng: "Nhà thằng bé có một chút việc, có lẽ yêu cầu anh hỗ trợ."

Ân Phong trực tiếp cười nhạo một tiếng: "Tôi thoạt nhìn rất giống nhà từ thiện à?" Tuy rằng hắn cảm thấy làm một người thầy hẳn là phải có trách nhiệm với học sinh, nhưng đó cũng chỉ là ở trên lớp học mà thôi. Hắn hoàn toàn không có ý tưởng hoặc là giác ngộ làm giáo viên tức là làm mẹ, hắn chỉ cần dạy dỗ đám nhỏ này trên lớp cho tốt là được, dựa vào cái gì cũng phải giúp bọn nó suy xét?

Điểm này kỳ thật rất giống với lý niệm giáo dục của thầy Nhậm, tuy nói thầy Nhậm luôn sẽ không tự giác đi quan tâm tình huống gia đình cùng vấn đề tâm lý của học sinh nhiều một chút, nhưng cho dù anh làm một nhà giáo lâu năm, anh cũng không có ý nghĩ giáo viên chính là cha mẹ. Giáo dục ưu tú tuyệt đối không có khả năng chỉ ở trường học là có thể đủ hoàn thành, ngoại trừ yêu cầu một người thầy tốt ra, còn cần cha mẹ tốt nghiêm túc có trách nhiệm.

"Anh đương nhiên không phải. Tôi cũng không phải, chỉ có điều nhà thằng bé có chút đặc thù."

Nhậm Trúc nói liền nhìn về phía Lộc Minh, người sau còn đang vẻ mặt căng chặt đứng ở tại chỗ: "Đừng sững sờ, nhanh lên nói cho thầy ấy tình huống nhà em cùng thỉnh cầu của em, thầy sẽ không giúp em xin thầy ấy, mặt thầy không có lớn tới thế. Có thể đưa em tới nơi này, đã là thầy rất ưu đãi em rồi."

Nhậm Trúc nói xong, sắc mặt Lộc Minh vẫn có chút khẩn trương, nhưng rất nhanh nguyện vọng trong lòng nhóc liền chiến thắng sự khẩn trương, hít sâu một hơi, Lộc Minh nhìn Ân Phong, nói: "Thầy Ân, thầy có thể đến nhà em cho anh của em nhìn thấy hy vọng được không?"

Ân Phong lúc này đã bắt đầu rửa rau, nghe vậy một chút do dự cũng không có đã từ chối: "Không rảnh."

Vẻ mặt Lộc Minh cứng đờ trong nháy mắt, hơn nữa vành mắt nhanh chóng đỏ lên, kế tiếp nhóc không biết phải làm như thế nào, theo bản năng nhìn về phía Nhậm Trúc dẫn mình đến đây, sau đó nhóc ta liền nhìn thấy Nhậm Trúc đang làm mặt quỷ với nhóc, nếu không phải sợ hành vi quá rõ ràng, có khả năng Nhậm Trúc sẽ trực tiếp nhịn không được nhắc nhở. Nhưng như vậy cũng đủ làm Lộc Minh hiểu rõ mình nên làm gì.

Lộc Minh siết chặt nắm đấm, cúi đầu, bắt đầu dùng giọng bình tĩnh kể về chuyện của nhà bọn họ.

"Ba của em là Lộc Thành Sơn, là người mà đời này em kính nể nhất cũng thích nhất. Ông ấy thông thạo làm cơm tây, giành được rất nhiều giải thưởng lớn. Nhưng, em càng thích điểm tâm Trung Quốc. Mặc dù là như vậy, ba của em cũng không có bắt ép em đi học cơm tây, ông ấy nói cho em, cho dù là đầu bếp nấu cơm cho người khác, trước khi nấu cho họ thì đầu tiên phải làm ra đồ ăn mà mình thích mới có thể tiến xa hơn trong cái nghề này. Đương nhiên, em vẫn luôn cho rằng, thật ra là bởi vì anh của em rất thích làm cơm tây, ông ấy đã có người thừa kế cho nên không cần phải bắt ép em."

"Mẹ em rất dịu dàng, rất xinh đẹp, tuy rằng bà ấy không biết nấu cơm, lại cực kì am hiểu may vá. Từ lúc em 17 tuổi trở về trước, mỗi năm mẹ đều sẽ làm bốn bộ quần áo cho cả nhà em, xuân hạ thu đông mỗi mùa đều không giống nhau, mặc vào rất rất đẹp, mọi người đều hỏi em mua ở đâu thế, bọn họ không hề biết, đây là quần áo do chính mẹ em may."

"Anh của em là một người mặt ngoài rất ôn hòa nhưng trong xương cốt lại bá đạo, mỗi lần khi em luyện đao công, nếu số lần luyện không đủ, anh ấy đều sẽ ở bên cạnh nhìn em, tính giờ cho em, thẳng đến khi em hoàn thành luyện tập. Rõ ràng đao công của chính anh ấy còn không tốt bằng em, nhưng luôn nhìn chằm chằm em. Có đôi khi em thấy anh ấy rất phiền."

Lộc Minh cứ như vậy liên miên không dứt nói một đống lớn, vào tai Ân Phong, mấy thứ này quả thực đều là vô nghĩa. Mà nếu giả như Nhậm Trúc không biết tình huống nhà bọn họ, cũng sẽ cho rằng những lời này một chút tác dụng cũng không có. Chỉ là......

"Gia đình của em rất hạnh phúc, ít nhất trước khi em 17 tuổi, đều rất hạnh phúc. Em cảm thấy về sau em sẽ trở thành một bậc thầy điểm tâm, anh của em sẽ trở thành một bậc thầy cơm tây, sau đó cứ như vậy hạnh phúc mà qua cả đời. Nhưng, vào ngày sinh nhật 17 tuổi của em, gia đình em lái xe đi trên ngọn núi ở ngoại thành dạo chơi, xảy ra tai nạn xe cộ."

Giọng của Lộc Minh còn đang cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng vẫn như cũ có thể nghe ra một ít run rẩy.

"Khi ba lái xe nghe điện thoại, là chú Lư. Không biết chú Lư nói gì ở trong điện thoại, tóm lại ba em cực kì tức giận, sau đó tay lái ông ấy không khống chế tốt, xe liền trực tiếp rớt xuống núi, mẹ thét lên bảo em và anh trai cẩn thận. Anh ấy phản ứng rất nhanh, trực tiếp dùng thân thể bọc em lại, bảo vệ em trong lồng ngực. Giữa cơn va chạm kịch liệt, em mất đi ý thức, mà chờ thời điểm em tỉnh lại, nhận được tin tức ba mẹ em bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời, anh hai vì bảo vệ em mà đôi tay gãy xương, chân cũng gãy."

Tí tách.

Miếng gạch men sứ dưới chân Lộc Minh rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt, giọng thằng bé đã run đến gần như không phát âm rõ: "Mà em, lại cả người không có bất cứ vết thương nặng nào, chẳng qua là có mấy chỗ trầy da mà thôi."

"Anh ấy dùng hai tay của anh ấy bảo vệ em." Lộc Minh ngẩng đầu, nhìn về phía Ân Phong.

"Hai tay của anh hai chính là mạng, là ước mơ, là tương lai của anh ấy."

"Anh hai dùng mạng, dùng ước mơ, dùng tương lai của anh hai đổi lấy sự bình an của em. Sau đó, anh ấy liền mất đi tương lai, mất đi ước mơ. Thầy Ân, thầy Nhậm nói anh em hiện tại yêu cầu không phải an ủi cùng đồng tình, anh hai yêu cầu thấy ánh sáng hy vọng. Thầy ấy nói cho em, thầy có thể cho anh hai nhìn đến tia hy vọng kia, tuy rằng em không biết thầy sẽ làm như thế nào, nhưng em xin thầy đi cứu anh em với. Chỉ cần thầy có thể làm anh ấy thấy hy vọng, em, em có thể làm bất cứ thứ gì!"

Lộc Minh rốt cuộc đem lời mà nhóc muốn nói nói hết ra, sau đó thằng bé cúi đầu chờ đợi Ân Phong trả lời, như đang chờ đợi sự thẩm phán của vận mệnh. Nhưng mà rất lâu sau đó, cậu nhóc đều không nghe được câu trả lời. Mồ hôi bỏng rát từ trán nó chảy xuống, Lộc Minh cảm thấy ngay cả đứng ở chỗ này đều trở nên cực kì gian nan.

Ân Phong rốt cuộc mở miệng: "Thầy không biết cái gì là ánh sáng hy vọng. Thầy chỉ là một đầu bếp, không phải ma pháp sư."

Lộc Minh cảm thấy một trận choáng váng.

Nhậm Trúc ở bên cạnh hừ một tiếng: "Cho anh đi làm cho anh ta một bữa cơm mà thôi."

Đầu bếp Ân vờ như không cắt trúng tay mình. Hắn buông đao xuống, nhíu mày: "Nấu cơm? Cùng hy vọng có liên quan gì?"

Lộc Minh cảm thấy chính mình giống như sống lại, nhưng cậu nhóc đồng thời cũng nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Nhậm Trúc.

Nhậm Trúc cười tít mắt: "Đương nhiên là dùng hành động thực tế tới nói cho anh ta, không có đôi tay kiện toàn cũng có thể làm ra món ăn cực kì ngon miệng."

Lộc Minh nháy mắt trừng lớn hai mắt, một lát sau ánh mắt cậu càng ngày càng sáng, giống như đã hiểu ra điều gì. Mà đầu bếp Ân lại cảm thấy, hình như hắn bị bắt lên một con thuyền giặc siêu bự siêu lừa đảo rồi.

Cuối cùng, Ân Phong vẫn đồng ý chuyện cuối tuần đi đến nhà Lộc Minh một chuyến làm một bữa ăn cho anh cậu nhóc, Lộc Minh được đến tin tức này kích động đến suýt chút nữa quỳ xuống với thầy Ân luôn. Cuối cùng bị hắn hết sức lạnh nhạt cưỡng chế đuổi đi.

Chờ sau khi Lộc Minh rời khỏi, đầu bếp Ân liền nhìn thấy tên thanh niên ngồi ở bên bàn ăn chống cằm chờ ăn, gân xanh trên trán hơi giật.

"Đừng nhìn tôi như thế chứ, chuyện này tôi chỉ là thuận tay mang thằng bé lại đây mà thôi, cuối cùng quyết định hỗ trợ chính là anh mà." Thầy Nhậm cười, mang theo vài phần lấy lòng.

Ân Phong dùng muỗng múc canh đã hầm xong ra, nhanh chóng lại vừa đủ rưới trên nồi rau được hấp sơ, làm bốc lên một đợt sương mù thơm lừng, sau đó đậy nắp nồi, buồn bực nói: "Nếu anh không mang nó đến, chuyện gì cũng không có."

Nhậm Trúc sặc một tiếng: "Lúc trước tôi đối xử với đứa nhỏ này không tốt lắm, hiện tại hứa với anh thay đổi triệt để, cũng phải bồi thường một ít chứ. Huống hồ, đứa nhỏ này quả thật rất khổ."

Khi Ân Phong nghe đến ba chữ "hứa với anh" này trong lòng hơi nhảy, bất quá động tác xào xương sườn trên tay hắn lại một chút cũng không ngừng, từng miếng sườn non tắm nước sốt được đảo đều trong nồi, bàn tay thon dài hữu lực cầm quai của nồi hất lên hoàn hảo, làm miếng sườn xẹt qua một đường parabol hoàn mỹ trong không trung, sau đó an ổn rơi vào trong nồi, dậy lên mùi hương mê người.

"Nấu cơm không phải là chuyện lớn, nhưng ánh sáng hy vọng là thứ gì? Tôi không cảm thấy trong tay tôi có thứ đó, hơn nữa còn có thể lấy ra cho người khác xem."

Mà lúc này Nhậm Trúc đang chăm chú nhìn vào từng hành động cử chỉ của hắn, nhìn nhìn, lại bỗng nhiên lộ ra một nụ cười rất kỳ quái, mang theo hoài niệm.

Ân Phong thời gian dài không nhận được câu trả lời, hắn múc xương sườn đã xào xong ra, ngẩng đầu liền nhìn đến tên kia đang mỉm cười nhìn chính mình, nhưng ánh mắt lại rất xa xăm.

Hắn không thích ánh mắt này.

"Anh ngẩn người cái gì?"

Nhậm Trúc đột nhiên hoàn hồn, anh che dấu mà cười một chút: "Không có, chỉ là vừa nãy tôi thấy động tác của anh hoàn mỹ như thế, nhớ tới một người ngay cả nhấc nồi cũng làm tới tay vội chân loạn, thiếu chút nữa hất cả xương sườn ra ngoài." Nhậm Trúc ngừng một chút, rõ ràng hai người kia nấu ăn một trên trời một dưới đất, nhưng anh cứ cảm thấy, dáng vẻ khi nấu cơm của bọn họ rất giống. Quá giống.

Ân Phong a một tiếng: "Vậy thật đúng là một tên vô dụng. Từ nhỏ tôi đã không làm đồ ăn vãi ra ngoài."

Nhậm Trúc nghe lời nói hết sức kiêu ngạo kia, chẳng hiểu sao cảm thấy buồn cười. Vì thế anh thật sự nở nụ cười: "Đúng vậy, đấy thật là một khắc tinh của nhà bếp. Mà anh lại là một đầu bếp thiên tài."

Ân Phong dừng một chút, há miệng thở dốc, sau đó lại dừng một chút, cuối cùng không có mở miệng.

"Anh là một thiên tài, anh có thể làm được chuyện mà tuyệt đại đa số người đều làm không được. Thời điểm anh nấu ăn mỗi một động tác đều rất tự nhiên xinh đẹp, làm người nhìn anh nấu ăn đều cảm thấy, có thể ăn được món ăn mà anh làm chính là một chuyện cực hạnh phúc. Mà hương vị của món ăn đó quả thật cũng làm người ta cảm thấy rất hạnh phúc. Cho nên, đây là ánh sáng của anh, là ánh sáng mà tôi cảm thấy anh có thể cho Lộc Tiêu nhìn thấy."

"Chỉ có điều, tôi yêu cầu anh toàn bộ quá trình chỉ dùng hai ngón tay, ngón trỏ cùng ngón cái, cánh tay còn phải cột tấm ván gỗ, làm một món ăn cực kì ngon miệng khiến người thỏa mãn. Anh có thể làm được không? Quý ngài đầu bếp cấp sao?"

Ân Phong nghe được câu hỏi cuối cùng kia, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạo cao lãnh: "Cho dù chỉ dùng hai ngón tay, toàn thân đều cột tấm ván gỗ, tôi cũng có thể làm ra món ăn phù hợp với yêu cầu của tôi. Đây là điểm mấu chốt cơ bản nhất của chính mình, không liên quan đến thân thể tốt xấu."