Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 204: Muốn gì đều được




Nói xong hắn không dừng lại mà lập tức nhanh chóng rời đi, hắn đã biết được chuyện này là Kiến gia ở phía sau giở trò, trong lòng cũng là đối với Kiến gia bất mãn tăng lên một tầng cao mới.
Tiểu Bạch nói hắn không nên sát tâm quá nặng, Triệu Vô Cực tạm tha cho bọn hắn một mạng.
Dám đoạt đồ vật hắn tặng người, cũng xem như là có gan, nếu bọn hắn còn tiếp tục tìm đường chết, vậy thì đừng trách Triệu Vô Cực ra tay tàn độc. 
Hắn giết người, cũng không phải chỉ biết mặt đối mặt cùng đối phương đối cứng. trước giờ Triệu Vô Cực chưa hề cho rằng bản thân là quân tử, hắn cũng không cần tuân thủ quân tử chi lễ với bất kì ai.
Ám sát, hạ độc mấy thủ đoạn này, hắn cũng rất tinh thông.
Đừng nhìn hắn chỉ xem thư y, xem dược lí. dược độc vốn cùng đường, hắn muốn hại người cũng rất dễ dàng.
Nếu Mân côi đấu giá hội đã muốn đấu giá vậy thì đấu giá đi, hắn cũng không thiếu tiền.
Trước giờ diệt mấy cái gia tộc đoạt tiền tài không ít, Triệu Vô Cực cũng không biết nên tiêu như thế nào cho hết, không bằng nhân cơ hội này đi mua một chút thứ gì có ích cho tu luyện đi.
Tiếu Mị Mị ở phía sau nhìn theo bóng lưng của hắn, nàng nhẹ nhàng nói ra:
“ ta cũng muốn biết ngươi rốt cục là con người thế nào a! tại sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy? là thật lòng hay là có âm mưu? nếu là âm mưu ngươi muốn công pháp của bổn môn hay là ám sát sư phụ ta? Triệu Vô Cực, ta trong lòng cũng rất khó”!
Thở ra một hơi, Tiếu Mị Mị nói mấy câu trong lòng mình ra, nàng đương nhiên sẽ không nói thứ này cho Triệu Vô Cực, nàng đối với Triệu Vô Cực thái độ vẫn là thưởng thức cùng thăm dò, dù sao Triệu Vô Cực xuất hiện quá đột nhiên, khiến nàng có chút trở tay không kịp.
Triệu Vô Cực trở lại, một tuần tới Túy Mộng Thành sợ rằng sẽ vô cùng tấp nập, đủ loại nhân sĩ giang hồ sẽ lục tục kéo tới nơi này tham gia Túy Mộng Thành thịnh yến, hắn cũng không có tâm trạng nào đi thám thính xem rốt cuộc là có bao nhiêu người tới đây, lúc này hắn đã trở lại Túy Mộng Thành chuẩn bị bế quan một tuần.
Một tuần chờ đợi không có việc gì làm không đi bế quan Triệu Vô Cực hiện tại cũng không nghĩ ra bản thân nên làm việc gì.
Dù sao Tiểu Bạch cũng đã trở về Từ gia, Độ Hải cũng đi làm việc của hắn, Túy Mộng Thành cũng là dòng người đông đúc hỗn tạp nhưng lại không có ai quen thuộc, hắn không có ai quen biết nên cũng chỉ có thể bế quan tu luyện mà thôi.
Đang ở trên đường đi về, Triệu Vô Cực tai giật giật mấy cái, hắn giống như nghe thấy tiếng đàn thảnh thót ở đâu đây, nhưng bởi vì trên đường quá ồn mà hắn không phân biệt được phương vị.
Triệu Vô Cực nhíu mày, đàn không phải là nên buổi tối đánh sao, như thế vừa ngắm trăng vừa đánh đàn mới có hứng thú a, ở ban ngày đánh đàn chính là hành động của người mới học đàn mà thôi.
Triệu Vô Cực nhảy lên một mái nhà cao bắt đầu lắng nghe, tiếng đàn đối phương âm điệu rõ ràng rành mạch thể hiện cảm xúc nhớ mong da diết, nhưng vẫn còn rất kém.
Không phải cầm kĩ kém, mà là từ khúc quá kém.
Ban ngày đánh đàn chủ yếu là đám người mới luyện đàn nên không bỏ lỡ thời gian nào luyện tập mà thôi, nhưng người này thủ pháp đánh đàn cũng đã rất tốt, nàng là đang luyện tập từ khúc mới.
Triệu Vô Cực đoán người đánh đàn là nữ nhân bởi vì chỉ có nữ nhân mới thích đánh mấy loại cầm khúc nghe day dứt lòng người này a.
Hắn cũng là đang rảnh, không có việc gì làm nên thuận tiện theo hướng âm thanh truyền tới bắt đầu đuổi theo. 
Vượt qua không ít viện tử, Triệu Vô Cực phát hiện một cái nữ nhân đang ngồi ở trong một cái đình, bốn phía xung quanh nàng là hồ nước cùng giả sơn.
Trong hồ hoa sen nở rộ,hương thơm tươi mát, nàng lại ngồi ở đó như là một cái không ăn khói lửa nhân gian tiên nữ nhẹ nhàng đánh đàn.
Triệu Vô Cực đứng yên tại chỗ lắng nghe một lúc, lúc đầu hắn còn có chút hứng thú, sau đó liền đối với đối phương ca khúc đã phát chán không lên nổi cái gì cảm xúc.
Triệu Vô Cực thuận tiện phát động khinh công bay tới, đáp xuống trên đỉnh một ngọn giả sơn gần đó.
Mấy tên hộ vệ lập tức phát hiện ra hắn, có mấy người còn phản ứng nhanh chóng móc ra thủ nỏ khiến Triệu Vô Cực có chút ngạc nhiên.
Ở đây phòng vệ tốt sâm nghiêm a, còn có cả thủ nỏ loại đồ chơi này.
Một tên thủ vệ hét lớn ;
“ là ai to gan dám đột nhập Hải gia tư nhân gia trang, còn không mau xuống đây báo ra tên họ, nếu dám loạn động chúng ta sẽ lập tức tiêu diệt ngươi”!
Triệu Vô Cực nhìn tên hộ vệ này, một cái cao mét tám đại hán, rất có lực chấn nhiếp. hắn mặc chính là khôi giáp Hải gia không phải là cái gì quan võ gia tộc nhưng lại cho tên này mặc khôi giáp, đám tiểu tạp binh kia cũng có bố giáp, quả thật thực lực cùng quan hệ không thể nói là không rộng rãi.
Bọn hắn bảo vệ chính là người ngồi ở chỗ này đánh đàn nữ nhân, một cái mười sáu mười bảy tuổi thiếu nữ.
Nàng ăn mặc đồ vải lụa nhẹ nhàng vô cùng, thân hình trước lồi sau vểnh, vô cùng bắt mắt.
Phía trước ngực mặc là bó vào núi non để lộ ra hai gò núi, bên ngoài bận lên áo lụa.
Trên cổ nàng một cái bằng vàng trang sức, thể hiện ra sự quý phái.
Đặc biệt làm nên khí chất của nàng chính là khuôn mặt mắt to mũi thẳng, đôi môi đầy đặn căng tròn khiến người khác nhìn vào chỉ muốn cắn lên một miếng.
Tóc dài được chải chuốt cẩn thận, bối lại cũng là bằng trang sức bằng vàng,trên thân lại không tỏa ra bất kì cái gì nội công khí tức, hoặc là Triệu Vô Cực không cảm giác được, cho hắn một loại nàng ngồi ở đấy rất nhu nhược vô hại cảm giác.
Lúc này nàng cũng đang đưa mắt nhìn vào Triệu Vô Cực nói giơ tay cản lại hộ vệ hành động nói:
“ có thê vượt qua bên ngoài nhiều như vậy hộ vệ đi vào đây, công tử hẳn là không phải loại gì tiểu tốt vô danh trên giang hồ. Tiểu nữ là Thượng Quan Tư Uyển không biết công tử quý tính đại danh”?
Triệu Vô Cực chắp tay nói:
“ tại hạ Triệu Vô Cực, ở bên ngoài nghe được tiếng đàn của cô nương, mộ danh mà đến, nếu làm mất nhã hứng của cô nương quả thật là có lỗi vô cùng”.
Thượng Quan Tư Uyển ánh mắt hơi ngưng một chút, nàng giống như nghĩ ra Triệu Vô Cực thân phân lập tức cười nói:
“ Hóa ra đại danh đỉnh đỉnh Triệu công tử, nếu công tử không ngại mời xuống đây ngồi nói chuyện”! 
Triệu Vô Cực cũng không khách khí, hắn cũng đang nhanh chóng suy nghĩ thân phận của đối phương, cái tên này khiến hắn nghe rất quen thuộc.
Trong lúc này hắn cũng rõ ràng đối phương lai lịch, Thượng quan gia đại tiểu thư, hòn ngọc quý trên tay Thượng Quan Quán Thiên, nàng tuy tuổi đời còn trẻ nhưng cũng là nhị lưu đỉnh phong, Triệu Vô Cực không cảm giác được khí tức trên người nàng có thể là do nàng công phu liễm tức cao minh hoặc là do bảo vật hộ thân.
Ánh mắt liếc qua trên cổ nàng dây chuyền, hắn giống như có ý nghĩ.
Thượng Quan Tư Uyển cũng vô cùng nổi tiếng ở Vân Sơn, được xưng Vân Sơn đệ nhất tài nữ. 
Cầm kì thư họa không có cái gì là không tinh thông, chưa kể nàng một thân võ công chân truyền của Thượng quan gia chiến lực không yếu, bản thân lại mang khuôn mặt xinh đẹp như là tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, được xưng một tiếng Vân Sơn đệ nhất tài nữ cũng không có gì là lạ.
Triệu Vô Cực lúc này ngồi xuống bàn, đối diện với nàng, bọn hắn ngồi chính là bàn uống nước trà chứ không phải bàn để đàn.
Triệu Vô Cực cười nói:
“ ta còn tưởng là ai, hóa ra Thượng quan gia đại tiểu thư, thất kính”!
Thượng Quan Tư Uyển mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng rót cho hắn một ly trà, Triệu Vô Cực cũng không uống mà nói:
“ Thượng quan tiểu thư hẳn là đang tập từ khúc mới, ta ở bên ngoài nhìn ra được thủ pháp đánh đàn của ngươi không tệ, nhưng đối với từ khúc không quá lí giải, một số chỗ rất trúc trắc không thông thuận a”!
Thượng Quan Tư Uyển giống như là phát hiện cái gì cực kì thú vị chuyện mỉm cười nói:
“ tiểu ác ma Triệu Vô Cực Triệu công tử, hay còn gọi là diệt tộc nam nhân còn biết những thứ văn nghệ này sao”?
Triệu Vô Cực mặt hơi xạm lại, đây là đang nhẹ nhàng phê bình hắn sao? Triệu Vô Cực cũng không tức giận nói:
“ ta đúng là có biết chút ít, nhưng từ khúc ta biết không nhiều chỉ nghe quen một số từ khúc ta hay dùng mà thôi. ta chính là dựa vào tiếng đàn của cô nương nhận thấy được ngươi lúc đánh đàn có chần chờ, tâm lo lắng không dứt khoát, bởi vậy tiếng đàn không ra sao, ý tứ bên trong cũng không rõ ràng”!
Thượng Quan Tư Uyển cũng không bởi vì Triệu Vô Cực phê bình mà tức giận, ngược lại như gặp được tri kỉ vội hỏi:
“ vậy công tử có cao kiến gì chỉ dạy a, nếu người có thể giúp Tư Uyển đánh tốt từ khúc này, Tư uyển nhất định sẽ cảm tạ công tử”!
Triệu Vô Cực có chút nhướng mày nói:
“ là như thế nào cảm tạ a, muốn gì đều được sao”?
Triệu Vô Cực nhìn thái độ của nàng vừa nghe tới đàn liền lập tức hưng phấn quên hết trời đất, đối với một nam nhân lần đầu gặp như Triệu Vô Cực đều có thể tỏ ra thân quen như vậy không gì ngoài nhìn trúng hắn hiểu âm luật, nàng giống như là rất thích đàn vì đàn mà điên cuồng.
Thượng Quan Tư Uyển giống như là không nhận ra Triệu Vô Cực lời nói ám muội gật đầu đồng ý:
“ đúng vậy, ta nhất định sẽ cảm tạ công tử”!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.