Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 294: Thế trận biến đổi




Từ Tiến cùng Thuận Văn chiến ý trong nháy mắt giảm mạnh, Từ Tiểu Bạch trong miệng một câu hỏi càng làm cho bọn hắn run sợ:
“Ngươi đột phá rồi?”
Từ Tiến cùng Thuận Văn tâm trong nháy mắt càng chìm xuống, Triệu Vô Cực đột phá?
Triệu Vô Cực ở nhị lưu liền có cùng nhất lưu sơ kì tranh đấu thực lực, hơn nữa còn có lịch sử chiến thắng qua nhất lưu sơ kì.
Hắn bây giờ lại đột phá không phải liền là nhất lưu cảnh giới?
Vậy chiến lực lúc này của hắn có phải liền có thể chắc chắn đánh bại Thuận Văn rồi?
Thuận Văn tuy là nhất lưu cao thủ, nhưng bản thân hắn cũng không có bao nhiêu ngạo khí.
Hắn biết rõ bản thân mình so với những cái này thiên tài võ giả kém đến quá xa, bởi vậy hắn mới đi làm cung phụng trưởng lão cho Từ gia, muốn từ chỗ Từ gia kiếm một ít chỗ tốt hỗ trợ bản thân mình tu hành.
Từ Tiểu Bạch đã đủ khiến cho Từ Tiến đau đầu rồi, bây giờ lại thêm một cái Triệu Vô Cực này nữa quả thật là không biết làm như thế nào mới có thể chiến thắng.
Nhìn bên kia, Lý Đại Lực cùng Khưu Quyết cũng không giải quyết xong được Từ Trọng đừng nghĩ bọn hắn sẽ giúp được gì Từ Tiến.
Bên này chiến đấu cũng đã ngừng lại, Triệu Vô Cực xuất hiện liền đảo ngược lợi thế vốn có của đám người Từ Tiến, Lý Đại Lực cùng Khưu Quyết trong lúc nhất thời cũng không muốn cùng Từ Trọng giao thủ.
Từ Trọng mày nhíu lại, đây chính là Triệu Vô Cực trong miệng đại ca hắn?
Trông khí chất không giống một cái ác độc người a? đại ca nói hắn chính là một cái giết người không chớp mắt thiếu niên, tin tức cũng là như vậy, chẳng lẽ bên trong có ẩn tình gì?
Từ Tiểu Bạch cũng không muốn che giấu Triệu Vô Cực cảnh giới làm gì, đơn giản bọn hắn thế cục đã bị đánh vỡ Triệu Vô Cực vừa ra tay lập tức sẽ lộ rõ cảnh giới của bản thân, che giấu vốn không có bao nhiêu bất ngờ tác dụng.
Mà Từ Tiểu Bạch gặp lại Triệu Vô Cực ở chỗ này trong lòng vô cùng vui vẻ, quả thật Triệu Vô Cực đến quá đúng lúc, có thể cứu được hắn cùng Từ Trọng một mạng.
Trước đây ở Thiếu Vân Sơn Triệu Vô Cực từng cứu hắn một mạng, giúp hắn đột phá nhất lưu cảnh, lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này giải nguy cho hắn, Triệu Vô Cực mang lại cho hắn quá nhiều niềm vui ngoài ý muốn.
Triệu Vô Cực mỉm cười nói:
“ A, ta đột phá cũng rất vất vả a. Vẫn là chậm hơn ngươi một chút, chỉ cần không bị ngươi bỏ quá xa là được rồi!”
Khưu Quyết lúc này chợt lên tiếng:
“Không phải có người đang truy sát ngươi sao?”
Triệu Vô Cực hứng thú nhìn về phía hắn đánh giá đối phương một phen nói:
“ người của Hắc Lang Bang a. các ngươi tin tức cũng rất linh thông. đúng là có người muốn truy sát ta, là chuyện của mấy ngày trước. Nhưng bọn hắn đều bị ta chém giết hết rồi! Người của Lưu gia cùng Cụ gia... ha ha ha!”
Triệu Vô Cực nói đến đây liền phá lên cười, Khưu Quyết không muốn tin nhưng nhìn thái độ tự tin của Triệu Vô Cực liền biết đối phương không hề nói dối.
Ánh mắt Khưu Quyết lập tức đảo một vòng, bắt đầu tính toán thế cục.
Từ Tiến cảm giác không ổn lập tức nhanh miệng hướng Khưu Quyết hỏi:
“Khưu huynh, truy sát Triệu Vô Cực Lưu gia cùng Cụ gia là chuyện thế nào?”
Khưu Quyết lạnh nhạt nói:
“ mấy ngày hôm trước Triệu Vô Cực đắc tội với hai cái gia tộc này, sau đó bọn hắn gia chủ liền dẫn theo bốn người tổng cộng sáu người truy sát tiểu tử này.
Nhưng tiểu tử này làm bộ đi ra khỏi thành, khiến cho Lưu gia cùng Cụ gia phải chia quân ra đuổi theo hắn.
Bây giờ hắn ở đây, chỉ sợ người của Lưu gia cùng Cụ gia đã lành ít dữ nhiều.
Mà bọn hắn hai người kết đội mà đi đều là nhất lưu trung kì cao thủ!”
Khưu Quyết lời vừa ra, Thuận Văn cùng Từ Tiến sắc mặt càng là khó xem hơn.
Lưu gia cùng Cụ gia cao thủ so với bọn hắn không hề thua kém, mà Thuận Văn còn mới chỉ là nhất lưu đỉnh phong.
Triệu Vô Cực có thể giết chết hai người một lúc cảnh giới đều vượt qua hắn, vậy Từ Tiến cùng Thuận Văn chẳng phải liền không phải đối thủ của hắn.
Bộp! bộp! bộp!
Triệu Vô Cực vỗ tay khen ngợi nói:
“ Hắc Lang Bang quả nhiên tin tức linh thông, đám người kia quân số cùng hành động đều nắm rõ a! vậy các ngươi có muốn cùng bọn hắn đi gặp mặt một chút không?”
Lý Đại Lực vốn ít nói lúc này cũng không nhịn được quát lên:
“ tiểu tử, chớ ngông cuồng!”
Triệu Vô Cực cười khẩy khuôn mặt bỗng biến hung dữ nói:
“ ta ngông cuồng? Các ngươi ở chỗ này vây giết bằng hữu của lão tử chẳng phải là chán sống rồi sao? Còn dám nói ta ngông cuồng? Có tin hay không ngày mai lão tử liền tới thăm Hắc Lang Bang các ngươi?”
Lý Đại Lực còn định cùng Triệu Vô Cực sính miệng lưỡi chi tranh, Khưu Quyết lập tức cản lại hắn ánh mắt âm trầm nhìn toàn cục.
Từ Tiến cùng Thuận Văn như là voi rụt vòi, khí thế suy nhược trong lòng đều đang bồn chồn lo lắng.
Bọn hắn như thế này không phải là làm đại sự người, lúc này không thể tin vào được.
Khưu Quyết trong lòng nhận rõ, hắn cũng không hề có ý chiến tiếp, rút lui lúc này, người cần phải lo lắng nhiều nhất không phải là bọn hắn mà chính là Từ Tiến.
Hắn phải suy nghĩ xem nên làm như thế nào mới tránh được Từ gia truy sát a!
Thuận Văn có chút khó khăn nhìn Từ Tiến hỏi nhỏ:
“ Từ Tiến trưởng lão, phải làm sao bây giờ?”
Từ Tiến lông mày nhíu sâu, còn làm sao được bây giờ?
Đánh thì đánh không lại, chạy thì Từ gia cũng sẽ truy sát hắn tất cả tài sản cung quyền lợi của hắn đều ở Từ gia, rời đi Từ gia hắn chẳng là cái gì cả.
Cho dù có một ít của tích trữ riêng, lấy võ công của hắn cũng chưa chắc có thể bảo vệ được đống tài sản này mà ở trên giang hồ hành tẩu.
Từ Tiến cau này không nói Thuận Văn càng là gấp gáp. Đến chủ mưu như Từ Tiến cũng không được, vậy thì hắn cái này đánh xì dầu chẳng phải là sắp mất đi bát cơm sao?
Hắn dựa vào Từ gia cung phụng chống đỡ tu luyện, bây giờ mọi chuyện vỡ lỡ tất nhiên không thể ở lại Từ gia mà phải bỏ trốn.
Muốn tìm được một cái gia tộc đồng ý chứa chấp hắn không quá khó, nhưng muốn có được đãi ngộ như ở Từ gia hiện giờ thì vô cùng khó.
Dù sao hắn nếu mới tới, người trong gia tộc cũng sẽ không quá tin tưởng một cái tân tấn cung phụng trưởng lão, không giống như hắn ở Từ gia đã lâu, có nhất định sự tin tưởng.
Tương lai của hắn sợ rằng rất ảm đạm a.
“khốn kiếp, biết trước ta đã không tham gia cái kế hoạch chó má này!”
Thuận Văn trong lòng thầm nghĩ, trên khuôn mặt tức giận vặn vẹo khó xem vô cùng.
Từ Tiểu Bạch thu lại kiếm đi đến bên Triệu Vô Cực, cũng không ai cản lại hắn, đơn giản trận thế ở đây đã bị đảo ngược.
Từ Trọng cũng nhân lúc này chú ý quan sát tình hình bên này, Lý Đại Lực cùng Khưu Quyết cũng không tiếp tục làm khó hắn.
Hắn có chút không dám tin bọn hắn tình hình nguy cấp lại chỉ vì sự xuất hiện của Triệu Vô Cực liên được giải quyết ổn thỏa, hơn nữa Triệu Vô Cực cũng chưa hề làm gì.
Khó tin thì khó tin nhưng đó là sự thật đang diễn ra trước mắt, hắn bắt buộc phải tin tưởng sự thật này.
Từ Tiểu Bạch đi tới trước mặt Triệu Vô Cực đè thấp giọng hỏi:
“ đám người kia không đả thương tới ngươi chứ?”
Triệu Vô Cực mỉm cười đáp:
“ không sao. Ta chỉ là đi đường hơi mệt mỏi thôi!”
Từ Tiểu Bạch gật đầu, trong lòng có chút cảm động.
Triệu Vô Cực chắc hẳn là vì đuổi tới chỗ này mà tốn không ít thời gian đi đường ở trong hoang sơn dã lĩnh hành tẩu, đến mức một giấc ngủ cũng không dám ngủ ngon.
Có được một cái bằng hữu có thể vì bản thân an nguy mà hết lòng như vậy, Từ Tiểu Bạch còn cầu gì hơn.
Hắn trong lòng thầm hứa, kiếp này nhất định không được quên đi tình bằng hữu quý giá này.
Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đang vui vẻ trò chuyện mấy câu, từ đằng xa liền truyền tới một tiếng hừ lạnh nổ vang như sấm.
Tất cả mọi người đều không nhịn được ngẩng đầu lên quan sát xem rốt cuộc là ai có thể hừ ra một tiếng như là sấm rền như vậy.
Người tới là hai cái trung niên nam nhân, đi phía trước chính là một cái đầu trọc vạm vỡ đại hán.
Trên người hắn nổi lên từng khối cơ bắp rắn chắc, bắp tay thô to như cột nhà chỉ tướng mạo chữ điền còn mọc ra hai hàng ria mép rậm rạp cho người ta cảm giác vô cùng thô cuồng.
Đi phía sau hắn lại là một cái hơi gầy hèn mọn trung niên nhân, đối phương trên tay cầm một cái quạt lông nhẹ nhàng phe phẩy, bên hông cắm một thanh đoản kiếm, khuôn mặt dài mọc ra hai cái răng cửa như là răng chuột vô vô cùng khó xem.
Răng của hắn phối hợp với khuôn mặt của hắn cho người khác một cảm giác hèn mọn bỉ ổi nhưng không thiếu phần khôn vặt tiểu thông minh.
Triệu Vô Cực còn chưa kịp phản ứng bên kia Lý Đại Lực cùng Khưu Quyết đã đồng loạt vui mừng kêu lên:
“ bang chủ, ngươi đến rồi! Ngươi sao lại ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.