Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 397: Các môn phái đều có chuẩn bị




Thiên Vân Thành liên minh bao gồm ngũ đại môn phái, đều là bậc đỉnh tiêm tông môn chí tôn trên giang hồ.
Bọn hắn nắm giữ trong tay một miếng tàn bội của vị thiên tài hòa thượng năm xưa, bên trong nghe nói có cất dấu tam hoa tụ đỉnh bí mật, bởi vậy võ đài mở ra mục đích chính là xem ai đạt được cái này tàn bội.
Mà trận chung kết đối chiến là ba người hỗn chiến, bởi vậy người có thể từ vòng ngoài đánh vào vòng trong đều là bậc cao thủ trên giang hồ, nhưng bọn hắn thực lực càng mạnh mẽ càng sẽ đưa đến người khác sợ hãi, hai người trong đó tỉ lệ cực kì cao sẽ vây công một người mạnh nhất kia, sau đó mới phân ra thắng bại.
Mà Triệu Vô Cực Tiếu Mị Mị cùng Từ Tiểu Bạch ba cái này thiên tài mới nổi ở thời điểm võ đài mở ra này thật sự như là sấm sét giữa trời quang, khiến cho tứ đại môn phái đều bàng hoàng lo lắng. Sở dĩ là tứ đại môn phái, bởi vì chỉ cần Tiếu Mị Mị tham chiến, nàng tuy chỉ mang danh nghĩa đệ tử của Âm hậu, nhưng nàng chiến thắng sẽ mang về danh tiếng cho Cực Nhạc Ma Tông, Âm hậu cũng sẽ không định tham gia quá nhiều vào lần võ đài đấu này, bởi vì nàng thu được đã đủ, cho dù ném thêm nhiều tiền vốn vào nữa, cũng không thể nào chiến thắng.
Đừng nói Tiếu Mị Mị, ngay cái kia Triệu Vô Cực nam nhân của nàng, cũng là một tên cực kì khó chơi.
Trong đám đệ tử của nàng, không hề có ai địch nổi đối phương.
Biết làm việc không công, sao phải cố gắng làm gì.
Âm hậu lúc này chính là không quan tâm thái độ, chờ đợi Tiếu Mị Mị vặt hái được danh tiếng cho Cực Nhạc Ma Tông của nàng mà thôi.
Còn lại bốn đại phái, mỗi người đều đang tính kế đối phó với ba tên thiên tài mới nổi này.
.............
Vấn Kiếm tông phòng nghỉ của chưởng môn.
Vấn Kiếm tông tông chủ Hiền Tụ Nghĩa tức giận vỗ bàn một cái nói:
“ thật không biết giang hồ hiện tại là như thế nào? Thiên tài bỗng nhiên xuất hiện lớp lớp, không chú ý một cái liền từ đâu nhảy ra ba cái đỉnh phong cao thủ đều dưới mười tám tuổi, đây rốt cuộc là chuyện gì a? sao bọn hắn lại xuất hiện đúng lúc chúng ta tổ chức võ đài thi đấu, như thế này chẳng phải chúng ta đoạt giải tỉ lệ sẽ giảm mạnh sao?”
Bên dưới một tên đệ tử vội vàng nói:
“ sư phụ bớt giận, giang hồ xưa nay thiên tài nhiều vô cùng, quật khởi nhanh vẫn lạc cũng nhanh. Nhưng bọn hắn xuất hiện thật sự là một cú ngáng chân mạnh mẽ đối với chúng ta, cũng là đối với tam đại môn phái còn lại. Lúc đầu vốn chỉ định cho ta ra trận liền đủ, mọi người đều là nhất lưu viên mãn cảnh giới.
Nhưng từ lúc ba tên kia đột phá đến đỉnh phong cảnh, tiêu chuẩn cho chức vô địch cùng danh hiệu giang hồ đệ nhất tuấn kiệt đã thình lình bị đẩy cao lên đến đỉnh phong cảnh mới có tư cách tranh đoạt.
Ta bây giờ thật sự là thực lực có chút không đủ, lên đài cũng vô dụng.
Nhưng chúng ta cũng không phải là không còn cách nào!”
Tên đệ tử này là Hiền Tụ Nghĩa nhị đệ tử, nhất lưu viên mãn cảnh giới, hắn lúc đầu chính là nhân tuyển cho sự kiện võ đài đại chiến lần này, không ngờ biến số quá lớn lại quá bất ngờ khiến cho Hiền Tụ Nghĩa cũng có chút trở tay không kịp.
Hiền Tụ Nghĩa ánh mắt suy nghĩ một chút nói:
“ ý ngươi chính là đại sư huynh sao?”
Tên đệ tử kia lập tức vui vẻ khẳng định:
“ sư phụ anh minh. Lúc này chỉ có thể triệu hồi đại sư huynh trở về mới có thể quyết định được kết quả trận đấu lần này. Đại sư huynh đột phá đã có một thời gian, hắn cảnh giới đã vững chãi vô cùng. Tuy Triệu Vô Cực trời sinh thần lực, nhưng hắn cũng không chắc là đối thủ của đại sư huynh.
Lại nói, đại sư huynh đã là lựa chọn cuối cùng của chúng ta!”
Hiền Tụ Nghĩa suy nghĩ một chút liền gật đầu, quả thật chỉ có thể làm như vậy.
Đại sư huynh trong miệng tên đệ tử chính là trên giang hồ cực kì nổi danh Vấn Kiếm tông Nhất kiếm Khinh Nhược Hàn.
Tên này chính là Vấn Kiếm Tông tông chủ Hiền Tụ Nghĩa đại đệ tử, hắn tu luyện một bộ chỉ có tam chiêu kiếm pháp, là Vấn Kiếm tông bí truyền kiếm kĩ.
Trong đó có một chiêu chính là chiêu bài cực kì mạnh mẽ nổi tiếng của Vấn Kiếm tông chính là lục dực hoa.
Chiêu kiếm này vận dụng thân pháp tốc độ nhanh chóng tiếp cận đối phương, trên tay kiếm đâm thẳng tới tốc độ nhanh như ánh chớp, chỉ trong giây lát đâm ra ba kiếm cực kì đều đặn vẽ thành một cái sáu cánh bông hoa máu trên cơ thể đối phương.
Cho dù đối phương cương khí hộ thể có cứng bao nhiêu, lục dực hoa cũng có thể xuyên thấu.
Đây chính là Vấn Kiếm tông giới thiệu cho chiêu thức này.
Mọi người đều công nhận, chiêu thức này lực xuyên thấu quả thật rất cường hãn, chưa ai thấy được nó đối với cái gì hộ thể cương khi chưa thể xuyên thủng.
Mà Nhất kiếm Khinh Nhược Hàn lại ở trên giang hồ hành tẩu lúc chỉ sử dụng duy nhất một chiêu này liền đánh bại đối thủ, chưa ai thấy hắn ra chiêu thứ hai bao giờ.
Nếu có người thấy hắn ra chiêu thứ hai thứ ba, chỉ sợ đã sớm chết.
Quả thật Vấn Kiếm tông thế hệ trẻ bây giờ dưới ba mươi tuổi cũng chỉ có đại sư huynh Khinh Nhược Hàn là có khả năng làm đối thủ của đám người kia, dù sao hắn cũng là đỉnh phong cảnh sơ kì, tu luyện kiếm pháp chính là bí kiếm của Vấn Kiếm tông.
Vấn Kiếm Tông tông chủ thở dài nói:
“ đáng tiếc đại sư huynh của ngươi thích ở ngoài phiêu bạt, lại ham mê nữ sắc. Nếu không hắn thành tựu chỉ sợ còn lớn hơn. Chúng ta cũng không còn lựa chọn nào nữa. Được rồi, truyền lệnh của ta xuống, cho gọi hắn trở về đi!”
Tên đệ tử kia vui vẻ nói:
“ vâng sư phụ!”
Sau đó hắn nhanh chóng lùi ra ngoài, bắt đầu liên hệ người tìm tung tích của đại sư huynh bọn hắn, quả nhiên không mất bao lâu, liền được biết đối phương đang ở một tòa thành gần đó ở trong thanh lâu uống rượu chơi gái vui quên cả trời đất.
Tên này đệ tử chỉ có thể che giấu đi trên mặt vẻ xấu hổ mà ra lệnh cho đám đệ tử đi mời hắn trở lại.
...........
Cùng Vấn Kiếm tông có chút bất đồng chính là Hắc Nhật Tông.
Hắc Nhật Tông thánh chủ ngồi trên ghế, giọng nói uy nghiêm vô cùng:
“ trở lại môn phái, mời Thánh tử xuất quan đi thôi!”
“vâng, thánh chủ!”
Thánh tử Hắc Nhật Tông chính là Trấn Quân Hổ, trên giang hồ ghi nhận thực lực của hắn chính là nhất lưu viên mãn. Nhưng đây đã là chuyện cũ, sau đó hắn bế quan, tin tức cũng liền bị phong bế.
Bây giờ Thánh chủ Hắc Nhật Tông ra lệnh mời Thánh tử xuất quan, có thể thấy được hắn cũng là bị bất ngờ, sau đó mới nghĩ cách bổ cứu.
Mà Thánh tử hiển nhiên có đủ sức cùng Triệu Vô Cực Từ Tiểu Bạch cùng Tiếu Mị Mị đối kháng, nếu không hắn cũng đã không mất công sức như vậy.
................
Lăng Tiêu Phái chưởng môn trong phòng, một người đệ tử đang quỳ gối một chân dưới đất, cẩn thận lắng nghe sư phụ của hắn căn dặn.
Ngồi ở chủ vị là một trung niên nữ nhân, tuy tuổi đã lớn nhưng phong vận chưa mất, cũng có thể xưng tụng hai tiếng xinh đẹp.
Nàng chính là Lăng Tiêu Phái chưởng môn Mai Tĩnh.
Mai Tĩnh nhẹ giọng nói:
“ sôi huyết bí pháp tu luyện đến đâu rồi?”
Người đệ tử kia đáp:
“ bẩm sư phụ, bởi vì người truyền đạt thời gian có chút gấp gáp, ta mới chỉ nhập môn mà thôi!”
Mai Tĩnh gật đầu nói:
“ môn công pháp này cũng không dễ, ngươi chỉ dùng thời gian ngắn như vậy liền nhập môn đã không dễ. Tiếp tục tu luyện, chúng ta Lăng Tiêu Phái tuy là đỉnh cấp tông môn trên giang hồ, nhưng mấy năm gần đây có dấu hiệu đứt quãng, ngươi cái này đại đệ tử cũng mới chỉ là nhất lưu viên mãn cảnh giới, muốn đọ sức cùng Triệu Vô Cực còn thiếu rất nhiều.
Nhưng cái này sôi huyết bí pháp có thể đền bù lại bên trong một phần, tới hôm đó ta đưa bảo kiếm của ta cho ngươi mượn, ngươi liền có thể có sức cùng Triệu Vô Cực đánh một trận.
Triệu Vô Cực không sở trường dùng kiếm, hắn cái kia Huyết ma kiếm chỉ là đeo cho vui mà thôi, không cần chú ý nhiều. Cẩn thận trảo pháp cùng chưởng pháp của hắn, nhất định không thể khinh thường.”
“ vâng, sư phụ!”
“ lui xuống tiếp tục tu luyện đi!”
Chờ đợi đệ tử của mình lui xuống, Mai Tĩnh lười nhác bày ra một cái chán chường tư thế.
Không ngờ Lăng Tiêu Phái của các nàng đến thời điểm này lại so với mấy môn phái khác lạc hậu một bước, đệ tử tuy thiên tư xuất chúng nhưng đều dừng bước ở nhất lưu cảnh giới chưa hề có ai đột phá lên đỉnh phong cảnh giới tiếp nối bước chân của các trưởng bối trong môn phái.
Nếu không nhanh hành động, chỉ sợ môn phái của nàng sẽ xuất hiện đứt gãy, sau đó xuống dốc.
Mai Tĩnh cũng rất lo lắng, nàng đang phân vân không biết có nên để đệ tử cưỡng ép lĩnh hội một loại nào đó Ý sau đó đột phá hay không.
Dù sao bọn hắn môn phái gia đại nghiệp đại còn chịu nổi tiêu hao, nhưng nếu không có đỉnh phong đệ tử nối tiếp, tương lai chỉ sợ cực kì khó coi.
Trong lòng thở dài sườn sượt, Mai Tĩnh nhìn về bên ngoài cửa sổ nhẹ giọng nỉ non:
“ Âm hậu Vạn Tinh Hà, không ngờ ta cùng ngươi đấu nửa đời cũng chưa bại, đến đời đệ tử của ta lại bại trên tay ngươi. ở phương diện giáo dục đệ tử, ta thật không bằng ngươi!”
Vạn Tinh Hà chính là tên của Âm hậu, chỉ là người đời đều gọi nàng biệt danh, dần dần lãng quên của nàng tên thật mà thôi.
Chỉ có cái này Lăng Tiêu Phái chưởng môn Mai Tĩnh đối thủ cũ mới luôn nhớ rõ tên nàng.
....................
Huyền Không Tự phòng riêng, trụ trì Kiến Đức nhắm mắt mân mê phật châu bên dưới đứng ba vị trẻ tuổi hòa thượng, mỗi người trên thân đều gồ lên cơ bắp, cường tráng vô cùng.
Kiến Đức trụ trì mở miệng nói:
“ Tự Địch, lần này ngươi ra trận đi, thua cũng đừng để quá khó xem!”
Một cái đứng ở giữa trẻ tuổi hòa thượng cúi đầu đáp. Bên cạnh hắn hai vị hòa thượng trên mặt không thể hiện ra bất cứ cái gì ghen tị chi ý.
Đơn giản vì bọn hắn biết, lần này Huyền Không Tự không có cách nào cùng mấy cái môn phái còn lại tranh vị trí đầu, bọn hắn cũng không nguyện bại lộ quá nhiều bí mật cùng thực lực, bởi vậy chỉ đánh một cái qua sân thi đấu, chỉ hi vọng không thua quá sớm quá mất mặt mà thôi.
Mà tên này Tự Địch có biệt danh bất động thiên cương Tự địch chính là lấy phòng ngự nổi danh ở Huyền Không Tự, hắn lên đài Huyền Không Tự chắc chắn cũng sẽ không thua quá nhanh, không sợ mất mặt mũi.
Huyền Không Tự đối với lần này tranh đoạt vốn cũng là hào hứng bừng bừng, nhưng bọn hắn sau khi biết được Triệu Vô Cực Tiếu Mị Mị Từ Tiểu Bạch đám người đều là đỉnh phong cảnh, trải qua suy nghĩ một phen, quyết định chính là không tranh giành.
Bọn hắn không quá thích tàn nhẫn tranh đấu, vì một cái tàn bội mà bại lộ hết tất cả con bài tủ cùng nội tình, Kiến Đức cảm thấy không đáng.
Chính vì vậy, Huyền Không Tự lần này lâm trận đổi tướng, Bất động thiên cương Tự Địch thay cho sư huynh hắn ra trận, cảnh giới nhất lưu viên mãn, vừa đủ.
.............
Tất cả môn phái đều đang có chuẩn bị của mình, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị thời gian qua cũng cực kì vui vẻ.
Lúc thì uống trà luyện công, lúc thì đùa nghịch tiểu lưu manh khiến cho Tiếu Mị Mị mặt đỏ ửng không thôi, thời gian trôi qua cực kì nhanh chóng.
Cuối cùng, ngày võ đài mở ra cũng đã tới, tất cả anh hào trong thiên hạ đổ dồn về Thiên Vân Thành chỉ để xem một trận quyết đấu này, xem rốt cuộc ai mới có thể từ giữa hàng trăm hàng ngàn người tuổi trẻ tuấn kiệt ôm được danh hiệu giang hồ đệ nhất tuấn kiệt, chiếm được hàng ngàn hàng vạn ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.