Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 43: Em may mắn quá đi



Mấy ngày sau đó, bầu không khí sóng yên biển lặng đến dị thường.

Điều duy nhất thay đổi chính là bạn cùng nhà đã chuyển đi thật rồi, vô cùng hạnh phúc, toàn thân bao phủ một vầng ánh sáng hồng phấn của tình yêu.

Mặc dù Mục Diêu trăm vạn lần không cam lòng, vẫn bị Hứa Kỳ Sâm ép buộc phải dọn vào phòng ngủ chính với lí do giường quá nhỏ, hai người nằm không thoải mái.

Và trong tuần này, vì công việc vừa nhận thêm dự án mới, Hứa Kỳ Sâm bận rộn bù đầu, thậm chí còn không có thời gian ra ngoài ăn cơm, đành phải gọi cơm hộp chung với đồng nghiệp, vừa ăn vừa họp.

Họp xong, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, cậu lại lo lắng cho Mục Diêu, bèn gửi WeChat cho hắn.

Diệp Hàm: [Ăn trưa chưa?]

Nhận được trả lời rất nhanh.

Mục Diêu: [Vừa ăn xong ạ ~] Kèm theo hình một bát mì.

Còn chưa kịp gõ xong một đoạn dài kín chữ trình bày và phân tích về mối nguy hại của việc ăn mì đã bị đồng nghiệp gọi đi mất, đành phải thôi.

Buổi họp trong tổ kết thúc, mọi người quay trở về vị trí làm việc của mình.

Một đồng nghiệp đi tới nhắc nhở: “Diệp Hàm, dữ liệu mô hình hóa vừa đề cập tới trong cuộc họp đã được gửi tới email của cậu rồi, kiểm tra xem đã nhận được chưa.”

Hứa Kỳ Sâm ừm một tiếng, lập tức mở máy tính ra kiểm tra email của mình.

Lúc tải dữ liệu xuống, chợt nhớ tới email ẩn danh gửi cho Ninh Tranh mấy ngày trước, bèn ẩn IP đi kiểm tra hòm thư cá nhân trước.

Quả nhiên đã nhận được câu trả lời từ Ninh Tranh, thời gian là tám giờ sáng.

[Xin hỏi bạn là ai? Tại sao lại có thông tin liên lạc của tôi? Nửa dưới phần tài liệu này nằm ở đâu vậy, đây là chuyện vô cùng quan trong trọng, xin hãy gửi hết cho tôi!]

Giọng điệu vừa trịnh trọng vừa nôn nóng này, đúng là Ninh Tranh thật rồi.

Hứa Kỳ Sâm suy nghĩ một chút, trả lời email.

[Tôi chỉ là một người hay chuyện, chọn ẩn danh nhằm mục đích bảo vệ bản thân.

Tôi vô cùng căm phẫn trước hành vi nghiên cứu bất hợp pháp đó, vậy nên muốn yêu cầu sự trợ giúp từ lực lượng cảnh sát.

Theo như tôi được biết, những vụ án thú hoang hại người phát sinh mấy ngày trước có liên quan tới dự án nghiên cứu lần này.

Nếu như ngài bằng lòng giúp đỡ, tôi có thể cung cấp cho ngài nửa phần dưới của tài liệu, cùng với những tin tức liên quan về địa điểm nghiên cứu hạng mục này.]

Sau khi gửi đi, Ninh Tranh trả lời rất nhanh.

[Tôi đồng ý.]

Vắn tắt giản lược thật sự.

Hứa Kỳ Sâm gửi nốt nửa phần tài liệu còn lại cùng tất cả những mô tả về phòng thí nghiệm dưới lòng đất mình đã từng viết trong nguyên tác cho Ninh Tranh, mặc dù không có địa chỉ cụ thể, nhưng dựa vào kinh nghiệm điều tra tội phạm của Ninh Tranh, tìm ra được Viện nghiên cứu kia hẳn không phải chuyện khó.

Vất vả kết thúc một tuần làm việc, Hứa Kỳ Sâm lại phải chạy tới trường.

Mục Diêu bị thương nên không cần đến lớp, nhưng Hứa Kỳ Sâm khó mà thoát được kiếp này.

Không có Mục Diêu đi cùng, cậu chỉ đành một thân một mình hoàn thành buổi học.

Lúc xuống tầng trùng hợp bắt gặp Tề Manh mặc trang phục cosplay và Dư Thương đứng bên cạnh giúp cô phát tờ rơi quảng cáo.

“Á? Đàn anh!”

Hứa Kỳ Sâm được gọi tên đi tới, thấy trên đỉnh đầu Tề Manh có hai cái tai thỏ, không nhịn được hỏi: “Cái này của em là thật hay giả thế?”

Tề Manh chớp mắt, “Anh đoán xem?”

Thế là thật rồi, to gan thật đấy.

Sau khi nghe giải thích, cậu mới biết hóa ra là cô bé tham gia câu lạc bộ anime và manga của trường, vì ngoại hình đáng yêu nên được trưởng câu lạc bộ bố trí đi giúp chiêu mộ thêm thành viên mới, Dư Thương là thanh niên trai tráng được cô kéo tới hỗ trợ.

“Đàn anh, đi ăn chung với bọn em đi.”

Hứa – mãi vẫn chưa học được cách từ chối người khác – Kỳ Sâm nhận lời, ngồi trong căn tin gọi điện thoại cho Mục Diêu, giọng nói đối phương ngập tràn ai oán.

“Được rồi, cơm nước xong anh về liền, nếu em không muốn xuống nhà đi ăn thì anh mang về cho cũng được.”

“Giờ Con Chó chắc đang tức điên lên đấy ha ha ha.” Tề Manh xiên một miếng trái cây bỏ vào trong miệng, “Chắc chắn đang cảm thấy bọn em chiếm mất đàn anh rồi ~”

Hứa Kỳ Sâm cười, cúp điện thoại, “Em ấy ở nhà một mình cũng buồn.”

“Nhà?” Tề Manh nghe được chữ này, hai mắt phát sáng, “Sống chung thích lắm anh nhỉ, chó nhà sống chung siêu đáng yêu ~”

Hứa Kỳ Sâm thở dài, tần số não của cô bé này đúng là chạy đột ngột không kịp phòng ngừa.

“Mà nói, Con Chó sắp lành rồi nhỉ.” Tề Manh đảo mắt vòng vòng, “Trước đây hồi cấp ba cậu ta cũng từng bị thương mà được mấy ngày đã khỏe re rồi, cứng lắm.”

“Chắc cũng sắp rồi, hai ngày nữa đi kiểm tra lại là được.”

Hai người trò chuyện không dứt, trái lại, Dư Thương cầm một chiếc bắp ngô luộc lặng lẽ gặm nhấm, Hứa Kỳ Sâm nhớ ra chuyện cậu bé bị thương, quan tâm hỏi: “Tiểu Thương, em đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Dư Thương nuốt một miếng ngô xuống, vội vã gật đầu, “Khỏe hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn đàn anh.”

Tề Manh nghi ngờ ghé lại gần trước mặt Tiểu Thương, “Mà này, sao dạo gần đây toàn không thấy bóng dáng cậu đâu hết thế, trước đây lúc nào cũng ở cạnh tớ cơ mà?” Nói rồi còn ôm ngực trông rất khoa trương, “Con trai tôi cuối cùng cũng phải rời khỏi tôi rồi sao?”

Hứa Kỳ Sâm bật cười, Tiểu Thương lại như bị giẫm phải đuôi, “Tớ, tớ, tớ đâu có! Tớ không có ra ngoài với người khác mà.”

Đây hẳn là cái gọi là “lạy ông tôi ở bụi này” trong truyền thuyết nhỉ.

Tề Manh ngẩn người, lập tức bắt được trọng điểm, “Ô kìa?? Vừa rồi tớ có nói gì đến việc cậu ra ngoài với người khác đâu?”

Dư Thương sặc nghẹn, ho khan liên tục, mặt mũi đỏ bừng.

“Cậu chột dạ! Nói mau, ra ngoài với ai? Bao nhiêu tuổi rồi? Có đẹp trai không?”

Này là trực tiếp mặc định giới tính là nam luôn sao?

“Cậu yêu đương rồi à? Cậu nhìn mặt cậu đỏ bừng kìa! Chắc chắn là yêu rồi! Mau nói cho tớ biết đi nói cho tớ đi mà! Tiểu Thương ~”

Tiểu Thương lắc đầu như trống bỏi.

“Cậu xem cậu kìa, chắc chắn là có crush rồi! Tớ biết ngay mà!”

Thấy hai tai Tiểu Thương đã đỏ chót, Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng giải vây, “Đừng dọa em ấy nữa, đợi đến khi nào em ấy muốn nói rồi tính sau đi.”

Có điều, với tư cách là người trong cuộc chứng kiến màn gặp gỡ đầy tình cờ giữa hai người, Hứa Kỳ Sâm cũng đã đoán ra được đôi phần rồi.

Không ngờ cốt truyện sẽ triển khai thế này.

Tinh anh chính trực căm ghét quái thú nhất trong giới cảnh sát và bé cưng nhút nhát nhất đơn thuần nhất đáng yêu nhất trong giới quái thú.

Đúng là một sự kết hợp thú vị.

“Được rồi, không trêu cậu nữa.” Tề Manh như vừa chợt nhớ ra cái gì, thì thầm với Hứa Kỳ Sâm, “Phải rồi đàn anh, em nghe người khác nói số 8 và số 21 lần trước bị người ta tố cáo đã nghe phong thanh tin đồn nên trốn đi mất rồi, giờ còn chưa bị Cục quản lí dị biệt bắt lại nữa.”

Hứa Kỳ Sâm bất ngờ, “Thật sao?”

Tề Manh lắc đầu, “Em không chắc nữa, đều là nghe người ta truyền miệng cả, nhưng mà bây giờ cái gì cũng nói được, có thể đây cũng chỉ là tin đồn thôi.”

Bữa ăn trôi qua không còn ngon miệng, Hứa Kỳ Sâm trở về nhà sớm, nhưng lại phát hiện trong nhà không có ai.

Trong lòng nhói lên bất an lạ, Hứa Kỳ Sâm gọi vào số di động của Mục Diêu, nhưng lại nghe tiếng điện thoại đổ chuông truyền đến từ trên bàn trong phòng ngủ chính.

Cậu đi tới nhìn, quả nhiên là điện thoại của Mục Diêu.

Không mang ra ngoài sao?

Có lẽ bởi vì mấy ngay này xảy ra quá nhiều chuyện, Hứa Kỳ Sâm chẳng tài nào yên lòng cho cam.

Thành thật mà nói, tính cậu không phải kiểu lo được lo mất, chỉ là không hiểu vì sao từ lúc bước chân vào thế giới này lại trở nên cẩn thận khác thường.

Có lẽ là do đã biết trước kết cục chăng.

Kết cục của thế giới trước là bản thân tự sát, kết BE này đối với Hứa Kỳ Sâm xuyên vào một người có ý định tự sát mà nói ít nhiều vẫn còn khá may mắn, nhưng ở thế giới này thì lại khác hoàn toàn, cậu không thể đảm bảo được liệu cốt truyện có đi theo đúng suy nghĩ của mình hay không.

Không được, vẫn nên đi tìm xem sao, không chừng đang ở công viên dưới tầng cũng nên.

Hứa Kỳ Sâm tự cho mình một cái cớ để đi tìm người, vội vàng thay giày xuống tầng.

Trời còn chưa tối hẳn, ánh sáng hoàng hôn ngày thu chầm chậm loang lổ, công viên trong khu dân cư có rất nhiều trẻ em đang chơi đùa.

Lúc nhìn thấy những bạn nhỏ ngây thơ hồn nhiên ấy, Hứa Kỳ Sâm bỗng nhận ra rằng tại sao cậu lại phải căng thẳng như vậy chứ, hắn là một người trưởng thành, còn là một quái thú cực kì mạnh thế kia mà.

Sao lại làm như con cún mình nuôi bị lạc mất không bằng ấy, hoảng hốt như vậy.

Nghĩ vậy, bước chân cậu chậm lại, chầm chậm đi dưới bóng cây như tản bộ, tiện thể quan sát khắp nơi xung quanh.

Trùng hợp là, Hứa Kỳ Sâm vừa bình tĩnh trở lại đã nhìn thấy ở cách đó không xa, một bóng người trông rất giống Mục Diêu đang ngồi xổm trên mặt đất.

Ánh nắng mặt trời đổ sau lưng hắn, phác họa trên bóng lưng ấy những đường nét rất đỗi dịu dàng.

Cơ thể cao lớn của hắn bị bụi cây rậm rạp chắn mất hơn nửa, nhưng góc nghiêng và chiếc áo màu đen kia thật sự quá dễ nhận ra.

“Mục Diêu!”

Hứa Kỳ Sâm đứng cách một khoảng gọi tên hắn thật to.

Mục Diêu ngồi xổm gần đó ngẩng phắt đầu dậy, đối diện với ánh mắt của Hứa Kỳ Sâm, mà kể cũng lạ, thế mà Hứa Kỳ Sâm lại đọc được một chút luống cuống trên nét mặt người kia.

Sao vậy nhỉ? Hứa Kỳ Sâm đến gần hơn mấy bước, lại nghe Mục Diêu kêu lên với mình: “Đừng đến đây.”

Bước chân Hứa Kỳ Sâm hơi khựng lại, nhưng vẫn thấy tò mò, “Sao thế?”

“Nói chung là anh đừng tới đây.”

Càng nói vậy Hứa Kỳ Sâm lại càng muốn tới, vậy nên bỏ ngoài tai lời can ngăn của hắn, nhanh chân bước tới với vẻ mặt hết sức nghi hoặc.

Sự tò mò hại chết một con mèo.

Câu đó không sai chút nào.

Mục Diêu đứng dậy, nhìn cậu với vẻ mặt [ông trời con ơi của em ơi sao anh lại cứng đầu như vậy chứ], sau đó thở dài.

Chưa kịp phân tích vẻ mặt đối phương, Hứa Kỳ Sâm vốn đang tràn ngập sự tò mò – ngay một giây sau – đã bị bảy, tám con chó con nhảy bổ ra trước mặt, sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, cả người túa đẫm mồ hôi.

“A! Sao lại nhiều chó như vậy hả! A a a đi ra mau! Đừng có mà tới đây!”

Mục Diêu nín cười chạy tới, Hứa Kỳ Sâm theo bản năng chạy trốn sau lưng Mục Diêu, hai tay siết chặt lấy quần áo người trước mặt, nhưng mấy con chó con kia vẫn chạy theo cậu, con nào cũng ngoác miệng lè lưỡi khiến Hứa Kỳ Sâm sợ hãi la lên không ngừng.

“Em mau đuổi chúng nó đi đi!!”

Giọng Hứa Kỳ Sâm xen lẫn tiếng nức nở, Mục Diêu bất đắc dĩ cười nói, “Vừa nãy đã khuyên anh đừng có tới đây rồi mà không nghe.” Cảm nhận được Hứa Kỳ Sâm như định trèo lên người mình như lần trước, Mục Diêu cố ý trêu, “Đàn anh, em là bệnh nhân đang bị thương, lần này không ôm được anh nữa rồi.”

Hứa Kỳ Sâm hoảng loạn giậm chân, bị mấy con chó con đuổi vòng quanh người Mục Diêu, người xem cũng thấy hoa cả mắt.

Thấy cậu thật sự sợ đến tuyệt vọng rồi, Mục Diêu mới hơi xổm xuống, “Lên đây nào, em cõng anh.”

Hứa Kỳ Sâm sắp trào cả nước mắt, nhưng vẫn lo cho chấn thương của Mục Diêu, “Nhưng em, em chỉ có mỗi một tay thôi!”

“Không sao, một tay là đủ.”

Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Mục Diêu, Hứa Kỳ Sâm chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải nhảy tót lên lưng người ta.

Mục Diêu đỡ cậu bằng cánh tay phải, Hứa Kỳ Sâm cũng sợ hãi ôm chặt lấy cổ đối phương.

Mấy con chó con kia như cái đuôi nhỏ bám bên chân Mục Diêu, Mục Diêu đi chúng nó đi theo, Mục Diêu dừng chúng nó cũng dừng.

Đã vậy suốt dọc đường, mấy con thú nhỏ này còn sủa gâu gâu gâu không ngừng nghỉ, một tiếng sủa là một lần Hứa Kỳ Sâm thấy tim mình chết đi một chút, chỉ có thể kề chặt cổ Mục Diêu, hỏi như xin tha, “Em bảo chúng nó đừng sủa nữa được không? Anh sợ lắm…”

“Được ạ ~” Mục Diêu cõng Hứa Kỳ Sâm, xốc người lên trên cõng vững, sau đó dừng chân lại, phát ra một tiếng gầm nhẹ cực kì hung mãnh từ sâu thẳm trong cổ họng với đám tùy tùng bé xíu kia.

“Gâu!”

Tiếng sủa này đáng sợ hơn mấy tiếng gâu gâu lanh lảnh đáng yêu trước, Hứa Kỳ Sâm run bần bật, nỗi sợ hãi sinh lý khiến cậu không tự chủ được mà dùng sức đánh Mục Diêu mấy cái, giọng nói run chẳng tài nào kiềm chế nổi, “Em làm anh sợ gần chết!”

Mục Diêu lập tức nhận lỗi, “Em xin lỗi mà.

Không phải em đang dạy dỗ chúng nó đây sao?”

Mấy con chó con đúng là bị tiếng gầm gừ của Mục Diêu đe sợ, cả đám ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên đất, thè cái lưỡi đỏ hồng nhỏ xíu và đôi mắt tròn xoe mở to không chớp nhìn hai người.

Mục Diêu liếc mắt ra hiệu với chúng nó, hơi hất cằm, đám cún lập tức hiểu ý, lập tức tung tăng chạy đi.

Bấy giờ Hứa Kỳ Sâm mới yên lòng, cả người hệt như quả bóng da xì hơi, xụi lơ trên lưng Mục Diêu, cảm giác mình chỉ còn sót lại đúng một hơi tàn cuối cùng, tựa như bản thân là một linh hồn nhỏ bé yếu ớt ỉu xìu, chỉ cần nghe thêm một tiếng chó sủa nào nữa sẽ hoàn toàn bay đi.

Mục Diêu cũng không trêu cậu nữa, cõng lấy Hứa Kỳ Sâm đã lạc mất hồn phách lên tầng.

Về đến nhà, Hứa Kỳ Sâm ngồi vật ra trên ghế sô pha, vẫn còn run rẩy không ngừng, Mục Diêu ngồi xổm xuống nửa người, vươn ngón tay lau đi những giọt nước mắt chỉ chực chờ rơi xuống giúp cậu, “Trời ơi, nhìn cái dáng vẻ đáng thương này mà xem.”

Hứa Kỳ Sâm cau mày, đạp Mục Diêu một cước thật mạnh.

“Em gọi lắm chó đến như vậy làm gì hả!” Nói rồi vì thở không ra hơi, cậu lại sụt sịt mũi một cái.

Hứa Kỳ Sâm ngày thường lúc nào cũng bình tĩnh ung dung đột nhiên trở thành dáng vẻ hết sức hung dữ hết sức đáng thương này, Mục Diêu cảm thấy vừa mới lạ vừa đáng yêu.

Bởi vì quá sợ hãi, Hứa Kỳ Sâm vào nhà rồi vẫn chưa cởi giày ra.

Mục Diêu quỳ một đầu gối xuống đất, cúi đầu vừa cởi dây giày giúp cậu vừa giải thích: “Không phải anh không về ăn cơm sao? Em xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng ăn một ít, còn mua thêm một cây xúc xích nướng mang về nhà, không ngờ lại có mấy con cún chạy theo đằng sau, chắc đói lả ra rồi.”

Vừa ói vừa tháo giày thể thao ra, cầm lấy dép lê của cậu, “Em thấy chúng nó đáng thương quá nên quay lại mua thêm một ít thức ăn cho chó, tìm được một chỗ yên tĩnh trong công viên cho chúng nó ăn, chó con kéo đến ngày càng nhiều, vốn dĩ đều bình thường mà, sao em biết được anh sẽ tới đây chứ.”

Xỏ dép lê vào chân cậu, Mục Diêu ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Kỳ Sâm đã dịu đi chút đỉnh, khẽ cười.

“Anh không thấy em ở nhà nên đi tìm em à?”

Hứa Kỳ Sâm còn chưa thoát khỏi di chứng sau cú sốc nặng, gật đầu không chút suy nghĩ.

Nhìn gương mặt trắng bệch cùng cái gật đầu ngoan ngoãn của cậu, trái tim Mục Diêu mềm nhũn vì đáng yêu.

Mục Diêu cầm tay Hứa Kỳ Sâm lên, đặt trên đầu mình.

“Nhận nuôi em, chăm sóc em, nấu đồ ăn ngon cho em, lúc phát hiện em không có ở nhà sẽ đi tìm em.”

Nắm lấy cổ tay Hứa Kỳ Sâm, mượn tay cậu xoa đầu mình.

“Em may mắn thật đấy.”

Răng nanh nhỏ vừa thơ ngây vừa kiêu ngạo.

“Có chủ nhân tốt nhất trên thế giới này.”

Khoảnh khắc ngón tay lướt qua mái tóc, trong lồng ngực trào lên một dòng nước ấm áp lạ.

Trước đây Hứa Kỳ Sâm vẫn luôn rất muốn nuôi một con chó, không biết vì sao, giải sầu cho bớt cô đơn cũng được, hâm mộ người khác cũng được, nói chung rất muốn có một con thú cưng thuộc về riêng mình.

Thế nhưng so với niềm hạnh phúc và thỏa mãn lúc sở hữu được nó, cậu lại càng sợ nhiều năm sau sẽ mất đi nó hơn.

Một khi đã chiếm được rồi, chỉ mong vĩnh viễn không xa rời.

Lúc này đây, rốt cuộc cậu cũng thật sự cảm nhận được sự mong mỏi và tham lam bị chôn vùi thật sâu trong bản tính con người.

Ngủ khác phòng nhau, Hứa Kỳ Sâm lại cảm thấy không thoải mái.

Có lẽ bởi vì quá lạnh.

Cậu quấn chăn kín người, mặc dù biết hành động này chỉ vô ích mà thôi.

Tay chân vẫn cứ lạnh căm.

Một đêm không tròn giấc, Hứa Kỳ Sâm rời giường từ rất sớm, nấu xong bữa sáng để trên bàn, mình thì ăn qua loa cho xong bữa rồi vội vã đi làm.

Dự án mới đã đi tới giải đoạn căng thẳng nhất, trong tay ai cũng có công việc chất đống như núi chờ phải giải quyết, mặc dù Hứa Kỳ Sâm chỉ là nhân viên thực tập, nhưng vẫn hi vọng có thể giúp đỡ mọi người hết mức có thể.

Lúc nhận được thông báo cần tăng ca, Hứa Kỳ Sâm nhắn tin cho Mục Diêu rằng có khi chín giờ mới về nhà được, đối phương léo nhéo không ngừng đòi đi đón cậu, nhưng bị Hứa Kỳ Sâm từ chối.

Chỉ cách một con đường lớn, thật sự không cần phải mất công như vậy.

Đầu óc choáng váng tăng ca xong, lúc rời khỏi tòa nhà công ty đã là chín rưỡi tối.

Bởi vì nơi đây gần khu vực mới khai phá nên không phồn hoa như trung tâm thành phố, lối đi bộ buổi tối chỉ lác đác mấy người qua đường.

Cứ như vậy, Hứa Kỳ Sâm mệt đến không đứng vững nổi cuối cùng cũng lê bước chậm rì rì về được đến nhà.

Vừa mới bước vào cổng phụ của khu dân cư, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Là Tề Manh.

Kết nối cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Tề Manh, “Anh Diệp Hàm! Tiểu Thương có đang ở chỗ anh không ạ?”

“Tiểu Thương? Không có đâu, sao vậy?”

“Không thấy cậu ấy đâu nữa, trưa nay em còn thấy Ninh Tranh đứng dưới tầng ở khoa cậu ấy, anh nói xem có khi nào cậu ấy bị bắt đi rồi không?”

Nếu là Ninh Tranh thì sẽ không làm gì Tiểu Thương đâu.

“Em đừng hoảng vội, đã liên lạc với Tiểu Thương chưa?”

“Rồi ạ, nhưng cả chiều không liên lạc được, gọi điện không ai nhận, trước nay cậu ấy chưa từng như vậy bao giờ.” Tề Manh càng nói càng sốt ruột, “Hơn nữa dạo gần đây cậu ấy lạ lắm, hôm qua còn lẩm bẩm nói nếu như bản thân mạnh mẽ được như Mục Diêu thì tốt rồi, có thể giúp được anh ấy, không hiểu có ý gì, cứ thấy sai sai sao ấy.

Em còn tưởng cậu ấy đi tìm Mục Diêu nên mới gọi điện hỏi anh.”

Trái tim Hứa Kỳ Sâm lập tức bị treo lên.

Nếu như mạnh mẽ được như Mục Diêu thì tốt rồi.

Có thể giúp được anh ấy.

Đây là ý gì?

Chẳng lẽ em ấy biết chuyện Ninh Tranh muốn đi điều tra Đằng Dược?

Tại sao lại mất tích, đi đâu được chứ?

Vào lúc Hứa Kỳ Sâm đang muốn sắp xếp rõ ràng tất cả manh mối, đột nhiên bị một người dùng khăn tay bịt kín chặt mũi miệng.

Cậu dùng sức thúc cùi chỏ vào người đằng sau theo bản năng, lại phát hiện ra tay chân đã tê liệt bằng tốc độ cực kì nhanh, đại não cũng dần không còn tỉnh táo.

Không phát ra được bất kì tín hiệu cầu cứu nào, cứ dần dần mất đi toàn bộ tri giác như thế.

Mà chẳng thể chống cự.