Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 19: Song Sinh Thiên Tài (4)



Suốt quãng đường đi không một ai lên tiếng, cả Cecil và Lucis đều không nỡ chọc tức Thẩm Manh thêm một chút nào nữa. Ngoan ngoãn y hệt chim cút mà làm tổ ở bên trên. Lucis đã lâu không gặp Thẩm Manh khiến y vô cùng nhớ hắn. Ngay cả mộng xuân lần đầu tiên năm ngoái cũng là mơ về hắn, lòng kiềm không nổi mà thỉnh thoảng lại liếc trộm qua gương trên đầu mà nhìn. Cecil cũng vô cùng nhớ Thẩm Manh, muốn ôm hắn, muốn hôn hắn, muốn càng nhiều hơn với hắn. Trong lòng y giờ lúc này chỉ hận không thể có được Thẩm Manh ngay lập tức nhưng vẫn cố mà dằn lại.

Vừa vào đến trong biệt thự, Lucis ngay lập tức liền từ đằng sau ôm lấy Thẩm Manh, ghé đầu trên vai hắn, hít hà mùi hương nhẹ nhàng trên người hắn mà làm nũng:

"Roy, ngài đừng giận ta. Ta sai rồi."

Ưu thế về chiều cao hoàn toàn khác biệt, Lucis may mắn ở tuổi dậy thì được Thẩm Manh chăm sóc kỹ càng liền phát dục vô cùng tốt. Chiều cao 1m87 của y khiến Thẩm Manh cứ như lọt thỏm vào trong lòng y, thoạt nhìn lại có chút ái muội khó có thể nhận ra. Thẩm Manh đang giận dỗi nên cũng không quá chú ý đến vấn đề này, chỉ lạnh mặt, mặc kệ Lucis ôm mình, cái thói quen này của y dù hắn đã nhắc bao nhiêu lần cũng không chịu sửa, cứ thế mà mặc kệ:

"Ngươi sai cái gì?"

"Ta không biết, chỉ cần ngài nói sai thì ta liền sai. Ngài nói đúng thì ta liền đúng. Roy, đừng giận mà, ta rất nhớ ngài. Chẳng lẽ ngài không muốn ta về sao? Ngài ghét ta đến thế sao?

Lucis biết Thẩm Manh trước nay ăn mềm không ăn cứng. Liền nhanh chóng dùng bản mặt vô cùng đáng thương, cứ như một con cún bị chủ nhân vứt bỏ mà nhìn hắn. Mỗi lần Lucis nhìn như vậy, Thẩm Manh đều không thể giận lâu được, lúng túng mà quên mất bản thân đang giận cái gì mà quay sang dỗ dành y:

"Ta nào có ghét ngươi. Ta đương nhiên là cực kỳ mong ngươi trở về a. Sao có thể ghét ngươi cho được."

Nghe được người trong lòng nói ngọt ngào như vậy, Lucis hận không thể lập tức đè hắn ra mà hôn. Nhìn Thẩm Manh cười vô cùng dịu dàng. Ý cười trong mắt như muốn dìm hắn vào sự ôn nhu của y, mãi mãi.

Cecil vừa đi cất xe, nhìn em trai mình và Thẩm Manh ngồi ngọt ngọt ngào ngào trên ghế mà ê hết cả răng. Không cam lòng mà đi đến bên cạnh ôm lấy Thẩm Manh, cố chấp mà hỏi hắn:

"Ngươi chỉ nhớ mỗi Lucis thôi sao? Ta cũng rất nhớ ngươi, sao ngươi không nhớ ta?"

So với Lucis thích làm nũng, Cecil lại có vẻ cường thế hơn nhiều, đôi mắt xanh sẫm của y nhìn thẳng vào Thẩm Manh khiến hắn có chút ngại ngùng. Quẫn bách mà vô thức đáp:

"Nhớ, ta cũng nhớ ngươi."

Chiếm được đáp án hài lòng, Cecil không hề keo kiệt mà nở nụ cười nắm lấy tay Thẩm Manh hôn lên, ừm một tiếng.

Rõ ràng là hắn lớn tuổi hơn cả Cecil và Lucis tận 8 tuổi, vậy mà trước mặt cả hai Thẩm Manh chưa bao giờ có thể từ chối việc gì. Đối với việc này, hệ thống chỉ bày tỏ một câu:

[Ký chủ sinh ra là để cho người ta đè.]

Chẳng lẽ hắn thật là để cho người ta đè sao? Cũng không phải là không chấp nhận được.... Aaa hắn đang nghĩ cái mẹ gì vậy, sao hắn có thể chấp nhận cho người ta đè dễ dàng như thế. Hắn là trai thẳng, là trai thẳng, dù bị đè vẫn là trai thẳng.

Hệ thống: [Ha Ha.]

Theo như thông thường, Cecil và Lucis trở về thì Thẩm Manh phải nấu cơm để chào mừng họ, nhưng ở đây không như thế. Từ lúc xuyên đến đây, Thẩm Manh ở trước mặt Cecil và Lucis luôn để lộ dần ra bản tính thật của mình, cách xa hình tượng của nguyên chủ hàng vạn dặm, lười và cực kỳ lười. Cecil và Lucis cũng không quá để ý việc này, trái lại còn rất thích cái tính cách này của Thẩm Manh, vì chỉ có như thế, bọn họ mới càng có nhiều cơ hội chăm sóc sóc hắn, khiến hắn mãi mãi không thể dời đi được bọn họ. Cũng giống như bây giờ, Thẩm Manh hoàn toàn bị Cecil và Lucis nuôi quen mồm, chỉ thích ăn món mà bọn họ nấu, hắn cảm thấy những món này thực sự mới chính là mỹ thực mà.

Cecil cùng Lucis từ lâu đã sớm chen chân vào hoàng gia, bên ngoài họ chỉ là hai thiếu niên bình thường (thật bình thường không?) nhưng thực chất lại là chân ngầm của đức vua. Ông ta phát hiện công tước mà bản thân tin tưởng lại có ý định cấu kết với đế quốc Coen làm phản, hòng thôn tính Halen. Ông ta hiểu rõ đế quốc của mình giàu có đến nhường nào, khoáng sản trải rộng khắp nơi, giáp ranh giới lại có đường biển trải dài nhiều hải sản quý hiếm. Halen cứ như một miếng mồi ngon mà các đế quốc lớn nhỏ luôn thèm nhỏ dãi, nhưng vì quan hệ ngoại giao quá tốt đẹp lại lắm lợi ích cho nên vẫn chưa có đế quốc nào dám đi xâm chiếm. Nay ngoại chưa nói, nội đã muốn phản, khiến ông ta không thể yên tâm, ăn không ngon ngủ không yên khiến thân thể suy nhược thấy rõ. Hoàng tử vẫn còn đang đi học, chưa hiểu rõ sự đời không thể quản lý đế quốc. Công chúa thì chỉ được cái mã, hoàn toàn không có sự thông minh cùng sắc xảo, quyết tuyệt mà một quốc vương nên có. Cho nên Halen hiện nay nhìn như yên bình mà lại thật sự là nước sôi lửa bỏng.

Đúng lúc này, Cecil và Lucis đã nhân cơ hội mà xâm nhập vào hoàng gia, tự đề cử bản thân với quốc vương. Ban đầu ông ta nửa ngờ nửa tin mà giao cho họ vài nhiệm vụ đơn giản, ai ngờ cả hai lại biểu hiện xuất sắc ngoài dự đoán, thỉnh thoảng còn mang theo cả kinh hỉ trở về. Dần dần tin tưởng họ và trao cho họ quyền lợi lớn hơn. Thậm chí còn giao cả hoàng tử duy nhất của ông ta Hedy. Candital cho bọn họ quản giáo. Đáng lẽ, ông ta phải nghi ngờ với hai kẻ tự nhiên xuất hiện này mới đúng, Cecil hay Lucis xuất hiện cực kỳ đúng lúc, khó mà không hoài nghi. Nhưng ông ta đã không, vì dưới trướng của ông ta, có một kẻ sở hữu dị năng tiên tri Raymod.Hall (Lam Diệu nè) đã tiên tri cho ông ta biết. Mọi thứ mà Raymond tiên đoán quá mức chính xác, hơn nữa Raymond cũng không già đi. Hắn, không phải con người.

Thẩm Manh ăn no cơm, nằm trên giường nhìn cục bông gòn lơ lửng trên đầu mình, đang chiếu lên tư liệu mới của Cecil và Lucis. Càng đọc, Thẩm Manh càng cảm thấy sợ hãi, cả hai, ai cũng đều không bình thường.

Gia tộc đã đem bán họ làm nô lệ kia đã bị giết, những kẻ tham gia vào việc đó đều chết, vô cùng thảm khốc, cũng bị bán vào khu đấu giá nô lệ, bị lăng nhục cho đến chết. Từng hình ảnh chiếu vào trong mắt Thẩm Manh khiến hắn không khỏi rùng mình, thầm than:

"Nam chính thật là đáng sợ, tao đã cố gắng hết sức chỉnh tam quan cho bọn chúng mà cuối cùng đều lệch một lũ. Thật phí công."

Hệ thống: [ha ha] đương nhiên là vô ích rồi. Kẻ bò lên từ dưới đáy bùn sao có thể đơn giản.

[Ký chủ, ngài tiếc mấy cái lũ cặn bã này à?]

Thẩm Manh lắc lắc đầu, cố gắng ngăn xuống cảm giác rùng mình đáp: "Sao có thể, tao chỉ cảm khái thôi. Chúng chết cũng đáng lắm, cũng chẳng liên quan gì đến tao."

Hệ thống: [ha ha] sợ thì cứ nói, ký chủ thật nhát gan.