Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 32: Quân nhân thời mạt thế (1)



Mảnh linh hồn vỡ đôi bay tới trước mặt Thẩm Manh, thân thiết cọ cọ lên tay hắn rồi gộp làm một, ghép lại với mảnh linh hồn đầu tiên càng toả sáng rực rỡ và xinh đẹp. Thẩm Manh thở dài, nói với hệ thống đang chờ bên cạnh.

"Đến thế giới tiếp theo đi."

Hệ thống BingBong ok một tiếng, lập tức Thẩm Manh cảm nhận được lực hút kinh khủng quen thuộc. Lần này hắn có vẻ quen hơn nên đầu cũng bớt đau, khi mở mắt ra thì thấy một bầu trời đầy sao.

"Đẹp quá!"

Trên màn trời đêm tối đen như mực in lên hàng vạn đốm sáng nhỏ, tạo thành một dải lụa trắng vắt ngang bầu trời. Thẩm Manh cảm nhận bầu không khí trong lành, từng làn gió mát lạnh nhè nhẹ thổi qua mái tóc hắn. Lần đầu tiên Thẩm Manh cảm thấy bản thân được thả lỏng kể cả thể xác lẫn linh hồn như thế này. Hắn nằm im một lúc lâu, tận hưởng bầu không khí lúc này, thở dài một hơi rồi mở mắt, xác định vị trí hiện tại một chút. Hẳn là hắn đang ở trên sân thượng của một toà nhà nào đó đi.

"Tiếp nhận kịch bản."

Một ký ức lạ theo lời nói của Thẩm Manh tràn vào trong đầu hắn. Một lúc sau, Thẩm Manh liền nhận được tất cả dữ liệu về thế giới này.

Lấy bối cảnh về thời kỳ chuyển giao giữa hiện đại và tương lai. Thế giới đã tiến hành một cuộc thảm sát với quy mô lớn khiến nhân loại chìm vào nỗi ám ảnh sợ hãi suốt 200 năm. Thiên tai, thời tiết bất ổn và cả một thứ đặc biệt nhất... zombie. . Đam Mỹ Trọng Sinh

Đù. Hàng vạn chữ đù bị trĩ chạy thoát cương trong đầu Thẩm Manh. Hắn chẳng biết làm gì ngoài việc cười ha ha. Mẹ nó, hắn chỉ là một trạch nam tay trói gà không chặt, giờ lại bảo hắn đi đánh nhau với zombie ấy hả. Ha ha.... 3s quỳ. Đậu mé, như này không giống với thiết lập ăn không ngồi rồi của hắn có được không?

Amen, thứ cho ta bất lực. Tiểu nhân không làm được đâu.

Hệ thống nhìn Thẩm Manh bắt đầu chây ì, im lặng gửi cho hắn một con dao. Ý tứ khỏi nói cũng biết "không thích thì tự sát đê".

Thẩm Manh: "..."

Mạt thế đã diễn ra khoảng 40 năm, zombie và nhân loại không ai chịu thua ai, đánh tới đánh lui vẫn không phân thắng bại. Nhân loại càng ngày càng tiến hoá, kẻ yếu chỉ có một con đường chết, gia nhập đội quân zombie. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống và phát minh ra càng nhiều vũ khí tân tiến, đồng thời đột phá ra một loại năng lượng mới. Tinh thần và vũ trang.

Tinh thần do rèn luyện ý chí của ký chủ mà ra, càng mạnh càng dễ dàng khống chế người khác. Vũ trang do rèn luyện thân thể có được, càng mạnh thân thể càng cứng cáp, đến nỗi đao kiếm không thể đâm thủng.

Con người tiến hoá, zombie cũng không chịu thua. Bọn zombie đã bắt đầu tiến hóa, thích nghi với môi trường mới, Chúng trở nên hung hăng và nguy hiểm hơn gấp bội, thậm chí còn phân chia thành nhiều thứ hạng khác nhau. Mỗi chủng loại trên đều sở hữu đặc điểm lẫn thế mạnh riêng biệt, khiến cho những thợ săn thây ma dày dặn kinh nghiệm luôn phải đề cao cảnh giác.

Homer: Đám zombie cấp thấp, chậm chạp và ngờ nghệch, chỉ biết xông vào ngấu nghiến kẻ địch một cách mù quáng. Con người có thể dụ chúng sập bẫy rồi thoải mái tiêu diệt. Dù không quá đáng sợ ở các trận đấu tay đôi, nhưng nếu tấn công với số lượng lớn, Homer sẽ sớm trở thành cơn ác mộng khủng khiếp.

Stephen: Nhờ bộ óc thông minh, Stephen hoàn toàn có thể giúp phe zombie lật ngược thế cờ chỉ trong gang tấc. Sở hữu IQ tương đương đứa trẻ lên 6, chúng dễ dàng học hỏi và bắt chước người khác qua việc quan sát, đồng thời biết cách vô hiệu hóa nhiều thiết bị an ninh thông dụng.

Ninja: di chuyển nhẹ nhàng, thoắt ẩn thoắt hiện, tấn công chớp nhoáng, Ninja dường như được sinh ra để làm khắc tinh của những thợ săn thây ma thiện nghệ. Rất ưa thích không gian tĩnh lặng, loại zombie đấy thường tụ tập tại các khu nhà bỏ hoang, nhẫn nại ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi con mồi đến nạp mạng.

T-800: thể chất vượt trội, lì đòn cùng bản tính cực kì hung tợn, còn gọi là Kẻ Huỷ Diệt. Nếu chẳng may đụng độ T-800, có đúng hai lựa chọn duy nhất: hoặc bán nát sọ chúng, hoặc mau chóng tìm đường tháo chạy thoát thân.

Thông tin lần này thực sự quá lớn khiến Thẩm Manh hấp thu có chút lâu. Càng xem càng rùng mình, không biết hắn có thể sống tới lúc gặp nam chính không nữa.

Lam Uyên, tên của nam chính. Cha là thượng tướng, mẹ chết vì khó sinh. Ở thời đại này, quân đội có địa vị vô cùng cao, hầu như lấn át cả chính quyền. Cha của y có địa vị như vậy, Lam Uyên sinh ra đã ngậm thìa vàng. Y được hưởng tất cả giáo dục tốt nhất dù đang ở trong thời mạt thế, ăn tốt nhất, ở tốt nhất. Thậm chí còn xa hoa hơn cả nhiều gia đình giàu có lúc mạt thế chưa đến.

Thế nhưng tất cả đều vỡ vụn khi zombie tấn công một đợt quy mô lớn, tường cao hơn 50m nguy hiểm trùng trùng. Vị Lam Quân thượng tướng phải đích thân ra trận đẩy lùi đợt sóng triều zombie này. Ông chết, zombie cũng bị đẩy lùi, để tưởng nhớ công lao của ông, nhân dân đã tạc tượng ông ở khu vườn Vân Quang trên không trung.

Lam Uyên lúc này mới 5 tuổi, tiếp nhận quyền lực cùng tài sản vô số của Lam Quân khiến biết bao người thèm muốn. Y nhỏ bé không có năng lực giữ gìn bất cứ thứ gì của cha y, bị họ hàng phân chia xâu xé hết, mỹ danh là giữ dùm y rồi tạo dựng một hiện trường y không may bị zombie cắn chết.

Không biết là ông trời thương y hay muốn cười nhạo y mà Lam Uyên không chết. Y vất vả tránh né zombie, đói ăn cỏ, khát uống nước mưa. Mãi cho đến một ngày thiên tai hạn hán xảy ra, y không còn nước uống mới chết.

Đây là kịch bản đầu tiên. Nam chính lần nào cũng chết vì đủ loại lý do. Thẩm Manh thở dài, trong lòng không ngừng muốn cầm roi đi quất chết họ hàng nhà Lam Uyên.

Đờ mờ, chúng mày dám đối xử với người yêu của ông đây như thế à. Láo, quá láo. Cứ ăn chơi đê, ăn cho no vào, đi ị éo có giấy, xài vòi xịt hết nước. Chơi gái quên đem tiền, mắc bệnh si da.

Nguyên chủ gọi là Cảnh Hạ, một lính đánh thuê. Hắn cùng đồng đội đi làm nhiệm vụ không may bị zombie tập kích, kết quả là đoàn diệt, nguyên chủ cũng chết. Có lẽ virut chạy vào não khiến mạch não của hắn bị chập, muốn chết ở một nơi đẹp đẽ liền dùng thời gian ít ỏi trước khi zombie hoá đi tới đây, cắn lưỡi tự tử.

Kết quả hắn không zombie hoá mà thức tỉnh thân thể cường hoá, thích hợp luyện vũ trang. Ai dè hắn lại nghẻo cmnr, tiện nghi cho Thẩm Manh đến đây. Nhưng Thẩm Manh cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.... hắn bị câm.:))