Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 37: Quân nhân thời mạt thế (6)



Lam Uyên ngồi trong góc khuất của xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài chầm chậm trôi. Đưa tay xoa xoa đôi môi vì hôn mà hơi đỏ lên của y, hồi tưởng về nó mà khoé miệng khẽ câu lên. Xem ra y không đơn phương rồi, thật tốt. Hình như y lại nhớ hắn rồi.

Thẩm Manh trong khoảng thời gian Lam Uyên đi thật sự cũng có chút tưởng niệm y, hắn thở dài nhiều đến nỗi hệ thống Bingbong cũng nhìn không nổi.

[Ký chủ có biết bây giờ trông ngài giống gì không?]

Thẩm Manh uể oải liếc hệ thống bay trước mặt hắn: "Giống cái gì?"

Hệ thống đáp: [Giống oán phụ chờ chồng.]

Câu này của hệ thống khiến Thẩm Manh lập tức ngồi bật dậy, phản bác: "Phi! Lão tử mà giống oán phụ à? Mày mới là oán phụ, cả nhà mày mới là oán phụ!!"

Hệ thống: [...]

Mỗi ngày đều cứ nhàm chán như vậy trôi qua, Thẩm Manh đều sắp mọc rễ đến nơi liền có một "chuyện tốt" giáng xuống đầu hắn. Như ngay bây giờ, nhà hắn đang tiếp một người đàn ông mặc quân phục đang thản nhiên thưởng thức trà nóng.

"Tôi đến chỉ là để thông báo cho cậu, chứ không phải hỏi ý kiến."

Trong lòng Thẩm Manh như muốn băm vằm thằng cha trước mắt làm nhiều mảnh lắm rồi. Nhưng rốt cuộc vẫn cố nhịn lại, vì tiền đồ của Lam Uyên, tao nhịn. . Đam Mỹ Hay

"Nếu tôi từ chối thì sao?"

Người đàn ông cười khẩy, liếc qua tờ giấy của Thẩm Manh, đưa tay gõ gõ xuống mặt bàn.

"Cậu cứ việc thử xem. Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết cậu nên nghe theo thì hơn. Chẳng lẽ mồm cậu bị tật mà tay chân cũng tàn theo sao?"

Khuôn mặt của gã rõ ràng không xấu, có phần cảm giác hạo nhiên chính khí. Thế nhưng theo ký ức của nguyên chủ, gã đàn ông trước mắt này chính là một kẻ đê tiện, luôn thích cướp công lao của người khác, chèn ép người có cấp bậc thấp hơn. Tóm lại hết sức vô sỉ. Gia đình gã cũng không có gì không tốt, cha mẹ đầy đủ, cho ăn cho học cho yêu thương. Thế nhưng chính bản thân gã lại tự sa đoạ thành như thế, không ai ép.

Thẩm Manh im lặng, viết xuống tờ giấy: "Tôi sẽ đi."

Dù sao trong câu chuyện ngựa đực văn, những kẻ như này thường sống không lâu lắm. Hắn không phải quan tâm.

Gã đàn ông cũng chẳng thèm nói thêm gì nữa, đứng dậy đi thẳng.

Việc này chính là một chuyến đi cửu tử nhất sinh. Có một thành thị sắp tiêu diệt gần hết zombie, thành thị đó vừa vặn là một nơi giàu có vô cùng, sớm muộn cũng phải lấy lại. Thế nhưng hiện giờ nhân số không đủ, không ai tình nguyện đi thế nên nhiệm vụ này mới rơi vào đầu Thẩm Manh. Cái chuyện đi đoạt lãnh địa này, Thẩm Manh khẽ rùng mình, đúng là chỉ thích ức hiếp người tàn tật.

Cứ thế qua một tuần nữa, Thẩm Manh không muốn đi cũng phải đi. Luyến tiếc nhìn căn nhà nhỏ lần cuối, hắn thở dài, xách ba lô đi lên chiếc xe. Hy vọng có thể trở về trước khi nam chính về. Hôm qua hắn đã hỏi hệ thống, chuyến đi này đối với những người khác nguy hiểm đến trên 90%, chỉ duy nhất có mình hắn là 50%. Chỉ cần hắn không ngu ngốc đi tới trước mặt zombie lắc lư mời gọi, đảm bảo hắn sẽ sống sót mà trở về. Tuy nhiên, sẽ không dễ dàng mà trở về đâu.

Đối với Thẩm Manh, chỉ cần có thể bảo vệ mạng sống đã là tốt lắm rồi.

Đến nơi tập trung đông đúc, Thẩm Manh phát hiện không chỉ có mình hắn bị ép đến đây. Cũng có không ít người chịu chung cảnh ngộ với hắn, tuy nhiên người ta ít nhất còn có thể nói chuyện, còn hắn thì không. Cho nên suốt một quãng đường dài, Thẩm Manh không hề có bạn bè, việc nặng cũng phải tự thân vận động. Nếu không phải cơ thể này thể chất tốt, Thẩm Manh chắc chắn không thể sống nổi ở đây. Hắn vừa làm xong việc của mình, yên lặng lấy ba cái bánh quy to bằng bàn tay nhai nhai, uống một hộp sữa nhỏ, vô vị nhạt thếch. Khuôn mặt bên ngoài của hắn luôn vô cảm thế nhưng bên trong đã nhớ Lam Uyên đến sắp khóc.

Không so sánh thì thôi, so sánh rồi mới biết những ngày tháng ở cùng Lam Uyên sung sướng đến mức nào. Cứ như là thiên đường và địa ngục vậy, ở đây nhất định là địa ngục chân chính mà.

Lam Uyên bỏ tỏi vào chảo cùng sườn xào chua ngọt làm nốt công đoạn cuối, bỗng không nhịn được phải quay sang bên cạnh che mũi miệng hắt xì. Y quả nhiên không thích ăn tỏi mà. Nói tới đồ ăn liền nhớ đến Thẩm Manh, trong lòng liền lo lắng. Không biết người kia có ăn đủ bữa không nữa, không khéo lại đi ăn linh tinh ở ngoài không đủ chất.

Thẩm Manh nhanh chóng ăn xong cơm, lên xe tiếp tục hành trình đi đến thành thị trung tâm. Nghe nói ở đó zombie đã không còn nhiều lắm, chưa đến 1000 con, thế nhưng một nửa số đó lại chính là T-800 và Stephen, một ít Ninja và vài con Homer thiểu số. Và họ đã nhanh chóng gặp được một cuộc quần công của zombie.

Chỗ này hiện tại chính là một cánh đồng héo úa, cả đoàn đội có 30 người mà lại có đến tận 100 con zombie. Tất cả bọn chúng đều thối rữa, máu me be bét, có con ruột còn lòi cả ra ngoài. Thẩm Manh muốn khóc quá đi thôi, người yêu ơi, em sai rồi, ở bên cạnh anh là tuyệt vời nhất. Dù có bị bạo cúc cũng là bạo trong sung sướng.

May mắn tất cả chỗ này đa phần đều là Homer, chỉ có duy nhất vài con Stephen và lác đác ít T-800, không có Ninja. Nếu có nhất định sẽ là ngày tàn. Mấy con Homer chỉ biết ngấu nghiến theo bản năng, thậm chí có con còn đang cầm vài cây lúa õng ẹo đi dạo, bị Thẩm Manh một phát súng bắn chết. Stephen khôn hơn nhiều lắm, chúng biết né, biết dùng gậy, thậm chí còn biết học vài động tác cơ bản để tránh đòn. T-800 không nhiều, vài tên bắn tỉa đứng ở trên nóc xe nhanh chóng giải quyết hết bọn chúng bằng cách bắn vào sọ. Tuy nhiên, lần này đã thiệt hại mất 5 người, cả đội ngũ giờ chỉ còn 25 người.

Thẩm Manh: "..." cha mẹ ơi, con muốn về.

Vật tư dễ kiếm, số người lại ngày càng hao mòn đi. Không biết đã qua bao nhiêu ngày, hiện giờ chỉ còn duy nhất 7 người. Cả đội còn duy nhất hai tên bắn tỉa, một hỗ trợ, còn lại đều là cận chiến. Bên kia đang điều họ về, nghe tin ấy, tất cả đều mừng muốn khóc. Thẩm Manh cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự rất nhớ Lam Uyên. Dù còn 7 người nhưng 6 người kia cũng chẳng ai muốn làm quen với hắn, tất cả đều coi hắn như người vô hình. Nhan sắc không, tài năng không, họ cho rằng hắn chỉ là may mắn mới còn sống sót, vì những zombie hắn giết đều là Homer và chỉ duy nhất 2 con Stephen mà thôi. Zombie chưa hết, nhưng sẽ có người khác đi thay.

Không biết là vì ác ý hay ghen tỵ Thẩm Manh may mắn, chuyến xe cuối cùng họ đã giả vờ như không thấy Thẩm Manh mà bỏ hắn lại. Chạy không chạy kịp, nói không thể nói, chỉ còn mình hắn bơ vơ đứng giữa vùng đất hoang vu cùng một khẩu súng và băng đạn. Có lẽ hắn còn phải cảm ơn vì họ đã để lại cho hắn khẩu súng ha. Thẩm Manh cười nhẹ, cố ngăn không cho nước mắt chảy ra, cảm giác bị bỏ rơi thật không dễ chịu chút nào.

Hệ thống thấy rõ mọi việc, hiện thân thành một cục bông gòn nằm trên đầu hắn, không lên tiếng. Nó không biết nên an ủi kiểu gì, dẫn Thẩm Manh đến một khách sạn gần đó đi ngủ.