Hệ Thống Xuyên Qua Tiêu Trừ Oán Khí

Chương 41



Lâm Phương Oanh chọn chọn nhặt nhặt thấy cái áo nào cũng đẹp nên cô trực tiếp tìm quản lí ở khu này muốn bao hết đồ ở đây.

" Quý khách chắc chắn muốn mua hết tất cả quần áo này chứ?" Quản lí nuốt nước bọt, cảm giác mình đang mơ.

" Tôi chắc choắn." Cô nghiêm túc gật đầu xác nhận.

Quản lí biết lần này thời của mình tới rồi, vui vẻ lôi kéo nhân viên đóng đồ cho khách, cười không khép được miệng.

Trần Minh Hân bị thao tác phá sản này của cô làm cho kinh sợ, lúc phản ứng lại thì trước mắt đã xếp một đống túi quần áo.

" Này! Này! Cậu mua nhiều quần áo như vậy làm gì?."

" Tớ mua cho các em nhỏ vùng cao, nhờ mẹ cậu mang đi hộ nhé vì tớ không có thời gian đi làm từ thiện đâu. "

" A! Cái này... nhưng mà cậu cũng không cần mua nhiều như vậy đâu, vài ba bộ là được rồi." Minh Hân lo lắng Lâm Phương Oanh cao hứng nhất thời sau đó không có tiền trả thì sao đây, cô ấy có thể cho vay chút ít nhưng nhiều đồ thế này chắc phải đi cắm sổ hộ khẩu mới trả được hết.

" Cậu không cần lo, mình có tiền."

Trần Minh Hân: "..." Hóa ra mình lo bò trắng răng.

Thực sự đồ quá nhiều, Lâm Phương Oanh mất kiên nhẫn bảo quản lí không cần đóng gói nữa, trực tiếp chuyển lên xe chở hàng là được rồi.

Vì mua nhiều đồ nên cô được miễn phí ship hàng, Lâm Phương Oanh lại kiên quyết muốn trả tiền ship hàng, quản lí bất lực nghe theo nhưng lại cười sung sướng sắp kéo đến mang tai.

Khách sộp nha! Quả nhiên người ngốc nhiều tiền trong truyền thuyết là có thật, nếu mà có thể lôi kéo làm khách quen thì cơm no áo ấm không cần phải lo nữa.

Thế là quản lí lại nhiệt tình chào hàng quần áo hàng hiệu cho Phương Oanh, cô nhìn nhìn bộ quần áo Shopee rẻ tiền trên người mình.

Lão cha khốn nạn của nguyên thân cực khắt khe khoản tiền bạc của coi ấy, ngay cả tiền học phí không bằng số lẻ trong tài khoản ngân hàng của ông ta nhưng Nguyễn Bình Minh vẫn keo kiệt, kiệt sỉ đến nỗi các thầy cô giáo chủ nhiệm lúc nào cũng phải gọi điện đến nhắc nhở nộp các khoản này nọ.

Ngược lại đối với tình nhân và đứa con ngoài giá thú kia lại cực kì cưng chiều, Nguyễn Tuyết Vy muốn gì được nấy. Không so sánh liền không đau lòng đều là con ruột mà bên yêu bên ghét, quả thật là khác nhau một trời một vực.

Lâm Phương Oanh đi theo quản lí đến khu thời trang hàng hiệu, đồ ở đây giá niêm yết từ hàng triệu trở lên. Quản lí bô lô ba la cầm một chiếc váy lên giới thiệu cho cô:

" Đây là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế nổi tiếng XXX, là sự kết hợp hài hòa giữa trang phục truyền thống của dân tộc....."

Trần Minh Hân đi xem bảng giá quần áo một vòng không nhịn được cầm chặt ví tiền của mình.

" Hải An à, quần áo ở đây cũng quá đắt đi. Cậu mà mua nữa sẽ phá sản thật đấy!."

Đáng tiếc Lâm Phương Oanh không hề nghe lời khuyên của cô, rất hào phóng nói với quản lí:

" Dẫn cô ấy đi thử đồ đi, bộ nào vừa lấy hết."

" Vâng." Quản lí cười toe toét lôi kéo Minh Hân đi theo mình, chuẩn bị giới thiệu sản phẩm cho cô ấy một lần nữa.

" A! Không cần, mình không cần mua quần áo đâu."

" Cậu cứ thoải mái chọn, tiền cứ để tớ lo."

Sau đó cô quay sang Nguyễn Trường An, kêu một nữ nhân viên đưa cậu ta đi chọn đồ.

Nguyễn Trường An: "...." Cảm giác được bạn bè giàu có bao nuôi là thế này sao.

Làm bạn tốt của cô chính là phải tiêu tiền cho cô, không tiêu được thì cắt xoẹt vậy!

Cô tươi cười mĩ mãn đi quẹt thẻ thanh toán.

Lúc ra về trên tay ba người chồng chất túi đựng quần áo, Trần Minh Hân không nhịn được hỏi ra nghi hoặc trong lòng:

" Hải An cậu tự nhiên có nhiều tiền như vậy chẳng lẽ chúng số độc đắc à?."

" Ừ."

" Thật hâm mộ quá đi! Hồi nhỏ tớ từng mong nhờ vào trúng sổ số mà phát tài, gato với cậu quá." Trần Minh Hân sùng bái nhìn Phương Oanh.

" Cậu cũng có thể." Lâm Phương Oanh ý vị thâm trường nhìn cô ấy.

Minh Hân bị câu nói của cô làm cho khó hiểu:

" Hả? Tớ có thể cái gì?"

" Ý tớ là mua vé số."

" Thôi! Tớ mà mua về chắc mẹ tớ đánh tớ chết mất, hồi trước mất bao nhiêu tiền mua nhưng có trúng tờ nào đâu."

" Lần này chắc chắn trúng, đi mua vé số không?." Lâm Phương Oanh đề nghị.

" Không."

Lâm Phương Oanh: "...." Ta đang định giúp mi phát tài mà mi lại từ chối, ngu ngốc.

Trở về kí túc xá Lâm Phương Oanh kiểm tra số dư tài khoản phát hiện nó chỉ giảm đi một ít số lẻ, tức giận đến mức lăn lộn trên giường.

A A A! Phải làm sao để tiêu tiền đây? Phải làm sao? Phải làm sao?.

Hệ thống chết tiệt! Nó đây là muốn dùng tiền đập chết mình, muốn mình bị trừ điểm nhiệm vụ đây mà! Hay cho hệ thống nhà mi, hảo thâm độc!

Mắng chửi 18 đời tổ tông nhà hệ thống xong, Phương Oanh mở google tra xem các cách nào tiêu tiền nhanh nhất.

Đánh bạc, đầu tư, cá cược, vay tiền....

Trong đầu cô xoẹt qua một ý nghĩ

Đúng rồi! Muốn làm gia đình cực phẩm kia của nguyên chủ khó chịu rất đơn giản, chính là sống tốt hơn họ.

Cô sẽ làm tập đoàn của mẹ nguyên chủ để lại phá sản, không để cho tra nam tiện nữ kia được hưởng bất kì lợi ích gì từ nó nữa. Bọn hắn không xứng!