Hí Tử

Chương 1



Thiếu niên mười sáu tuổi thân vận cẩm y mi mục không thể giấu đi vẻ cuồng ngạo của tuổi trẻ – Bắc Sát, sát khí quanh thân của hắn có thể cắt đứt da thịt của những người đứng gần, trên tay cầm trường kiếm ba tấc – Thanh Phong, vung theo hình cung cắt đứt yết hầu người đang đối diện một bức tranh chói mắt được họa lên…Máu người đó bắt đầu bắn ra cứ như những cánh hoa mang màu đỏ thẩm từ không trung rơi xuống mặt đất…Hoa dại nơi đây sang năm mọc lên sẽ rất đẹp đi?

Hắn nở nụ cười, một giọng trào phúng cùng kiêu ngạo làm âm thanh vang xa, ‘Keng’ thanh phong kiếm cứ thế bị hắn ném đi, sau lại đem thi thể không đầu lên sơn thạch cách đó không xa.

Lúc sau, một cái bóng đầy tiêu sái bước đến, mũi chân chạm lên ngọn cây gần đó, thân hình thon gầy tại giữa không trung mà tạo hình, tựa như một con cò trắng nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ, chỉ một lúc…đã mất tâm trong rừng sâu.

Ta nhẹ nhàng thở dài chậm rãi bước ra. Từ đầu tới cuối, ta âm thầm quan sát trận ám sát bất ngờ này, từ lúc người đó ngu ngốc đi vào rừng sâu bỏ mạng rồi đến lúc Bắc Sát từ ngọn cây như điện lửa xoẹt vào trong không trung, và bây giờ là cả khu rừng khôi phục lại bình tĩnh, ngoài trừ cái kia thi thể không đầu nằm trên mặt đất đầy những huyết hoa, trong không khí tràn ngập mùi huyết tinh.

Quả thực đúng là sát thủ, thân thủ nhanh nhẹn, một kích ngay trọng tâm, chỉ có điều, là chưa hoàn mỹ cho lắm.

Thật sự hết sức kinh cuồng, quá mức kiêu ngạo, lại không nhiều kinh nghiệm….từ trong lòng ta đưa ra lời bình cho thiếu niên.

Trong ngực áo lấy ra một chiếc khăn cùng màu với màn đêm, đem cái đầu còn tại mặt đất nhẹ nhàng bao phủ cẩn thận gói lại, tiếp để lên vai.

Sau đó, chậm rãi bước đến thi thế không đầu, thân thủ rút ra đoạn kiếm mà người nọ đang cầm.

Này thi thể không có kiếm chống đỡ, cứ thế nghiêng mình theo sơn thạch.

Ta một bên đem thanh kiếm vứt đi chổ khác, một bên vẫy một ít bột phấn vào vết thương thi thể, nhìn thi thể chậm rãi tan chảy thành một vũng nước màu vàng, liền nhìn sang thanh kiếm, cầm lấy cho vào hộp. Truyện Trọng Sinh

“Một thanh phong kiếm quý thế này, dùng xong liền ném?” ta nhẹ nhàng thở dài, xoay người hướng theo phương hướng cẩm y thiếu niên mà đi “Đem đến tiệm cầm đồ, cũng có thể đổi không ít tiền a..”.

“Tên tiểu tử này, thực sự càng ngày càng không biết quý trọng đồ vật…”