Hí Tử

Chương 6



Ngồi nghỉ tạm, đương nhiên là ngồi nghỉ tạm, thân thể chạy đôn chạy đáo giờ lại hảo hảo thả lỏng.

Thế nhưng ngồi không sinh ra buồn chán, huống chi hai người đều thanh tỉnh.

Như vậy, biện pháp nào giết thời gian tốt nhất?

…Đương nhiên là nói chuyện phiếm…

“Ngài biết không? Lúc ta tại Hạnh Hương lâu, bên trong thật là nhộn nhịp” Tiểu nhị mở miệng nói.

“Phải? Có gì mà náo nhiệt nói nghe một chút” Ta làm bộ dáng hưng phấn bừng bừng, ta biết bộ dạng này đối với người thích nói chuyện mà nói chính là một lời khen.

“Hai ngày này Hạnh Hương lâu rất giỏi chiêu đón rất nhiều đại nhân vật”

“Nga? Thế nào lại có cách đó?”

“Ngài biết gánh hát trú tại Hạnh Hương lâu? Người diễn vai chính, hoa đán đương gia – Dương Tiên Nhi?”

“Biết, biết, ta có đi xem hắn diễn, thực sự là một người tuyệt mĩ a…” ta làm ra dạng vô cùng xúc động, “Thân là con hát, cao thượng như tiên hạ vậy, diễn vai chính lại làm cho ngây dại người xem chỉ hận là không thể chết tại tuồng này…”

“Nga, xem ra khách quan ngài đúng là một người hiểu chuyện” tiểu nhị gật đầu “Dương Tiên Nhi từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, nhiều quan to quý nhân bỏ ra rất nhiều vàng bạc cũng không thể chạm đến một ngón tay của hắn, nhưng chỉ trong hai ngày, Hạnh Hương Lâu có một vị công tử, cũng không biết gã dùng phương pháp gì lại làm cho Dương Tiên Nhi đương lúc diễn tuồng đem cặp mắt đẹp ngời gắt gao đặt trên vị công tử này chuyển a chuyển…Hơn nữa ta nói với ngài, ta lúc mua hoa quế cao, đi ngang qua hậu đài, vừa khéo thấy hắn vẻ mặt đỏ đỏ hồng hồng chạy qua, sau đó ta ngoái đầu vào hậu đình nhìn, a, cũng không phải là công tử đó sao….”

“Nga? Ngươi như thế nào giỏi như vậy?” ta cố tình hiếu kỳ.

Là ai? Hừ, dùng ngón chân cũng đoán được đó là ai.

Một sát thủ như thế kiêu ngạo, sợ thật sự là không muốn sống.

“Cái này, chưởng quầy Hạnh Hương lâu cũng không biết, chỉ sợ là hoàng thân quốc thích, không phải thì làm sao như thế thần thần bí bí, vả lại làm sao có đủ năng lực làm Dương Tiên Nhi động tình?” hắn nói đến nước bọt văng ra, đột nhiên chần chờ đôi chút “…Bất quá a, ta xem tướng mạo công tử này, tuy rằng không sai, cũng là trời định bạc tình quả ý phụ lòng người, chỉ sợ Dương Tiên Nhi lần này, đặt nhầm chổ rồi…”

“Nga? Ngươi biết xem tướng?”ta liền hỏi, lần này thật sự hiếu kỳ, bởi vì người kia, cũng được định trước là bạc tình quả ý phụ lòng người, do ta tự mình chứng minh qua.

“Ta là truyền nhân bốn trăm tám mươi hai của thái thượng lão quân, tới tới tới, vị khách quan này, không ngại để ta giúp ngươi xem qua…”

“Không được không được…” ta che mặt “Ta thế này nhất định hỏng cả tám đời, có cái gì đẹp mà xem chứ?”

“Không không…ngài tướng mạo thuộc hàng quý nhân, tương lai con cháu đầy nhà, vàng bạc đầy kho…”Tiểu nhị nói.

Ta ha hả cười, cùng người nói chuyện phiếm quả nhiên là thú vị đến không thể tả nổi a!

————————————–

(*): bài hát trong bài “Mẫu đơn đình” đây là lần đầu tiên ta edit nhạc/thơ…nên không biết chuẩn xác bao nhiêu, hư hại bao nhiêu…có gì mong chư vị chỉ giáo nga~~~ *cúi đầu*

Ngày chết của Đông Phương Bạch đã tới.

Tuy cơ thể ta không tốt lắm, và Bắc Sát kiên trì hành động một mình, thế nhưng trong lòng lại có những điểm bất an, ta quyết định lén theo xem một chút.

Quả nhiên, sử dụng phương pháp thể hiện bản tính kiêu ngạo…

Trên đường đầy náo nhiệt, từ trong dòng người một kiếm chém thẳng vào đầu Đông Phương Bạch.

Gã đứng đầu Kỳ Lân kiếm dù gì cũng không phải hư danh, hai nghìn hai hoàng kim không phải dễ lấy a, xoay người tay không bắt lấy kiếm của Bắc Sát.

Lại không ngờ, Bắc Sát xoay chuôi kiếm theo cánh tay lấy ra một đoạn thanh kiếm khác.

Xem ra ta chuẩn bị kiếm trong kiếm quả thật đúng.

Đông Phương Bạch không ngờ nhất thời kinh ngạc chưa kịp hồi phục tinh thần thì đầu đã lìa khỏi cổ.

Bắc Sát tay mang cái đầu trị giá hai nghìn hai hoàng kim phốc một cái đã thượng trên mái nhà, vài cái đã tiêu thất, chỉ lưu lại đây một thi thể không đầu, cùng đám người kinh hãi.

Nhiệm vụ hoàn thành, ta thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng ta còn nhìn ra, Bắc Sát hắn mặc dù đang giết người, ánh mắt lại hướng một mục tiêu khác.

Ngước nhìn theo hướng hắn ly khai, quả nhiên…

Dương Tiên Nhi, người cũng như tên, chỉ tiếc, đã nhiễm phong trần…..

Này! Giống như đã từng quen biết…

Chỉ là tên tiểu tử hắn cư nhiên dùng loại hành động nguy hiểm này mà đùa giỡn, thật sự làm ta giận đến nghiến răng mà.

Không thể giáo…tiểu tử này hiện tại thực sự không thể giáo!

… … … …

A…

Ta đánh giá tiểu lâu thanh sắc tao nhã, nhịn không được mà trút một hơi cảm thán.

Đây, xứng với một vị chủ nhân lịch sự thanh nhã, trong thiên hạ hẳn không nhiều lắm a!

Dương Tiên Nhi là một trong những người đó, chỉ tiếc hiện tại đã dính phong trần…

Nhưng mà…Ai…một tiếng thở dài…

Cho dù người trong thiên hạ chết hết cũng không tới phiên tên tiểu tử bừa bãi Bắc Sát này làm chủ nhân, hắn nói “Đem tiền đến sao?”

Sau đó, hắn đem đầu tên Đông Phương kia ném lên giường ta đang ngồi, lại thêm một câu sát phong cảnh: “Ta trụ tại Vọng Nguyệt Tiểu các, nhanh đem tiền đến đó.”

Được rồi được rồi, ta liền đem tiền tới thế nhưng Bắc Sát, ngươi muốn ta vào đó sao?

Thôi thì tốt nhất ta theo phong tục trước kia phi lễ vật thị phi lễ vật thính phi lễ vật ngôn vậy. (Không nhìn điều xấu, không nghe điều bậy, không nói điều sai) Đứng trước ngọa phòng (phòng ngủ) mắt xem mũi mũi xem tâm, nên đợi bên ngoài cho mây mưa qua rồi sẽ vào? Hay theo lời hắn nói ‘Mau’ đem tiền đến sao?

Ta kịch liệt suy nghĩ, ngón tay nhẹ đặt trên cửa đẩy một chút, sau đó nghe một loạt âm thanh có chút dị thường.

“Khụ khụ…” ta ho lên vài tiếng, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Bắc Sát bối rối kéo chăn quấn người bên cạnh, nhưng mà vẫn muộn, cảnh xuân này, đã bị ta thu hết vào đáy mắt.

“Hai nghìn hai hoàng kim, ta đã giúp ngươi đổi ngân phiếu, tất cả đều ở đây.” bao y phục trong tay hướng hắn mà ném tới, bày ra sắc mặt đã giải quyết xong.

“Cảm tạ.” Bắc Sát tiếp nhận, ta thoáng nhìn qua thiếu niên trong lòng ngực hắn, tinh thần có chút hoảng hốt.

“Còn không đi?” hắn tựa như đã phát hiện ta khác thường “Cơ thể ta tốt như vậy mà nhìn sao?”

“Quả thực không sai” Ta gật đầu, thu hồi tinh thần, cười nói.

“A, Trầm thúc, số tiền này…cho ngươi, trên đường tùy tiện tìm một nam nhân…Bất quá ta nghĩ Trầm thúc ngươi không cần trả tiền cũng sẽ có nhiều nam nhân nguyện ý thao ngươi.”

“Đúng vậy.” ta cười khổ, biểu tình có chút tổn thương, chịu đừng những lời hắn nói, nhẹ nhàng đáp trả “Bất quá loại xuất thân thấp hèn từ gánh hát như ta, chỉ sợ bỏ tiền nhiều, cũng không có người thật tình yêu ta.”

Ta vô hạn cô đơn xoay người bước ra, đóng cửa phòng lại.

….Ta hiện tại điễn kịch…đương nhiên.

Bên ngoài cửa, nhẹ xoay người trở về phòng bên cạnh, ngưng thần lắng nghe.

Quả nhiên, bên trong truyền đến âm thanh trò chuyện.

“Người nọ là ai?” thanh âm nam nhân, nhưng lại như Hoàng Oanh uyển chuyển êm tai, liền nghĩ là Dương Tiên Nhi.

“Là người phụ trách của ta, giúp ta liên hệ với các nhiệm vụ cùng người giao dịch.” Bắc Sát trả lời “Trước đây dường như cũng là một con hát.”

“Hắn thích ngươi.” Dương Tiên Nhi nói.

“A?” Bắc Sát không cho là đúng.

“Ngươi sao? Thích hắn?”

“Ai lại đi thích cái loại con hát lớn tuổi như hắn?” Bắc Sát trả lời.

“…Ta cũng là một con hát…đến một ngày nào đó, ta cũng sẽ lớn tuổi…” Dương Tiên Nhi thanh âm có chút buồn bã.

“Ngươi không đồng dạng như vậy, trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là đẹp nhất.” thanh âm không do dự nói ra, ta lại cảm nhận được, không có thành ý.

“Vĩnh viễn? Thế nào khả năng? Tuy rằng ta thật sự hi vọng vĩnh viễn…” Dương Tiên Nhi thanh âm nghẹn ngào, “….Không vứt bỏ ta, có được hay không, tấm lòng ta đều giao cho ngươi, ngươi nếu bỏ ta, ta sẽ chết.”

Từ ngực ta dâng lên một trận bi thương, giống như đã từng nghe qua đoạn đối thoại này…

“Sẽ không, ta thích ngươi như vậy, sao có thể vứt ngươi? Ta đối với ngươi si mê, nhật nguyệt chứng giám! Ngươi sao có thể không tin ta?” Bắc Sát liên thanh nói.

Một thành ý xoa dịu, trong lòng ta thở dài, quyết định không nghe nữa, xoay người ly khai tiểu lâu này.

Đều nói con hát vô tình, nhưng ai có thể biết được, có rất nhiều con hát vẫn bám chặt mãi một mối tình?

Chân chính vô tình chính là thế nhân, nhưng vẫn luôn cho rằng bản thân đa tình, khắp nơi lưu tình, khắp nơi thương tổn người.

Dương Tiên Nhi một lời tình ý, chỉ sợ rằng chung quy là nước đỗ biển đông.

“Hóa ra hoa kia đua màu khoe sắc, cũng như vậy một đoạn tình tàn, ngày lành tháng tốt nhà ai viện lý rộn tiếng vui đùa…”