Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay

Chương 31



Làm gay ngày thứ hai lăm

[ Ở cùng nhau suốt cả đêm ]

“Ừm, vậy là nguyện vọng của chúng ta đều hoàn thành xong hết rồi.” Vương Nghiễm Ninh buông Trương Linh Dật ra, vờ như không có gì mà cười nói.

“Vương Nghiễm Ninh, cậu thật là…” Trương Linh Dật sầm mặt, cậu cảm thấy mình đang tức giận, nhưng mà cơn giận này lại đang che giấu nỗi lòng rối rắm mà cậu không thể biểu hiện ra ngoài. Có lẽ đối với Vương Nghiễm Ninh, đây chỉ là một trò chơi điên rồ, nếu như mình xem là đúng, ngược lại trở thành trò cười.

Trương Linh Dật nhớ tới lúc mình cạo râu cũng từng làm chuyện này, có điều lúc đó là do mình vô ý, nhưng nếu nghĩ theo cách đó, có lẽ cùng vì thế mà Vương Nghiễm Ninh mới hành động như vậy, dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên.

Như vậy thì mình lấy cớ gì mà tức giận chứ?

Trương Linh Dật đen mặt nhìn Vương Nghiễm Ninh, cuối cùng vẫn không nổi cáu, nhưng cũng không có can đảm mà hỏi Vương Nghiễm Ninh rằng nụ hôn đó còn ý nghĩa gì khác không?

Bởi vì, có lẽ là nụ hôn này vốn chẳng có ý nghĩa gì.

Vương Nghiễm Ninh nhìn thấy sắc mặt Trương Linh Dật không tốt, nhưng cũng không giận hay hỏi han gì, trong lòng nặng trĩu mà mặt mày vẫn cứ bình tĩnh, nói: “Tiếp theo, chúng ta đi ra bờ biển thôi.”

Ngồi trên bãi cát suốt đêm chờ mặt trời mọc, là kế hoạch của buổi tối cuối cùng ở Hạ Môn của cả hai.

Đường Trung Sơn cách bãi biển gần trường đại học Hạ Môn không xa lắm, đi bộ chừng khoảng ba mươi phút là đến nơi, hai người cũng đang rảnh rang nên không ngồi xe buýt mà tản bộ luôn.

Nhưng mà trên con đường này, hai người không nắm tay, cũng không vui đùa ầm ĩ như lúc ban ngày.

Vương Nghiễm Ninh chỉ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cậu chọn vài chủ đề nhạt nhẽo mà trò chuyện.

Trương Linh Dật chẳng để tâm vào những gì cậu nói, trả lời hời hợt.

Hai người ông nói gà bà nói vịt, vậy mà cũng có thể trò chuyện suốt cả quãng đường.

Đại học Hạ Môn được xem là trường đại học đẹp nhất Trung Quốc. Phong cảnh trong trường đẹp như tranh vẽ, ký túc xá của sinh viên và vườn hoa được trang hoàng như một căn biệt thự khiến cả đám sinh viên ở thành phố G đều ao ước. Mà điều kì lạ nhất đó là, ngôi trường này rất gần biển, đi từ cửa sau của trường, bước qua một con đường ngầm ngang đường cái, sẽ nhìn thấy bãi cát mịn trải dài.

Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật đi mua bia và đồ ăn vặt, ngồi trên bãi cát mềm, nhìn những cơn sóng vỗ trên mặt biển tối om, vầng trăng trên bầu trời đang tỏa sáng, gió thổi nhè nhẹ, mang chút vị mặn của biển.

Hai người ăn đậu phộng, uống bia, thỉnh thoảng nói đùa vài cậu, không cần suy nghĩ cũng chẳng cần buồn phiền thật thoải mái, Vương Nghiễm Ninh bỗng cảm thấy hơi buồn ngủ.

“Trương Linh Dật, cậu định chúng ta phải ở đây cả tối sao?” Vương Nghiễm Ninh nghiêng đầu nhìn Trương Linh Dật.

Trương Linh Dật lạnh đến mức rùng mình, nghe vậy liền nói theo: “Không thì chúng ta về khách sạn, có thể xem TV hay đánh bài suốt đêm, sau đó thì trở ra ngắm mặt trời mọc.”

Cả hai cùng đồng ý, lập tức dọn dẹp đồ đạc trở về khách sạn.

Thay bộ đồ rộng rãi thoải mái ra, Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật cùng ngả lưng lên chiếc giường ấm áp, cả hai liền thoải mái mà thở ra một cái.

Bọn họ thuê một căn phòng có giường lớn, hai người cùng ngủ trên một cái giường vẫn dư sức.

Đối diện chiếc giường là một chiếc TV màn hình phẳng, cả hai rảnh rỗi đến nhàm chán, liền mở TV ra xem.

Vừa lúc TV đang chiếu một bộ phim truyền hình đang được ưa chuộng, họ cũng dừng lại xem thử.

Xem được một lúc thì đến quảng cáo, Vương Nghiễm Ninh bước vào toa lét, Trương Linh Dật buồn chán mà đổi kênh, cậu cầm remote chuyển kênh loạn xạ, nhận ra tầm này trên TV không giới thiệu mấy chai xịt khử mùi cho nữ giới thì cũng là mấy chương trình quảng cáo mua sắm chém gió vô bờ bến. Trương Linh Dật chán đến mức ngáp một cái, cứ buồn bực như vậy, làm gì để hết một buổi tối đây trời!

Đương lúc Trương Linh Dật sầu não, bỗng nhiên màn hình TV chuyển kênh, “Ừm ah ah~” một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Lại có kênh phim người lớn kìa!

Trương Linh Dật trợn mắt há mồm nhìn cô nàng mang bộ dáng quyến rũ đang cố sức chuyển động dưới thân một người đàn ông có thân hình vạm vỡ…

Chuyện kỳ lạ gì đang xảy ra vậy?

Tại sao đang lúc cua đồng đang hoành hành khắp Trung Quốc mà cái kênh này còn có thể xuất hiện?

Trương Linh Dật vốn khiếp sợ không thôi, sau đó lại có chút thôn thốn mà… kích động.

Lại nói, cậu vốn là một chàng trai bình thường đầy đủ chức năng, chẳng xa lạ gì với mấy bộ phim AV như thế này, nhưng bây giờ đương lúc trăng lên gió to, nhìn thấy hình ảnh mãnh liệt như vậy, không thể không cảm thấy kích thích.

Ngay lúc cậu ta đang chảy nước miếng thì Vương Nghiễm Ninh ra khỏi toa lét, cậu nghe được âm thanh rất lạ từ TV, lúc bước ra lại thấy vẻ mặt kỳ quái của Trương Linh Dật, sau đó nhìn vào TV.

Ôi mẹ ơi!

“Có tiết mục này nữa hả?” Vương Nghiễm Ninh suýt không kìm chế được biểu cảm của chính mình.

Trương Linh Dật bỗng nghe thấy tiếng của Vương Nghiễm Ninh, chẳng hề cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn phấn khích mà nói với Vương Nghiễm Ninh: “Thụ thụ, mau lại đây xem phim với tôi nè.”

Khóe môi Vương Nghiễm Ninh giật giật, mặc dù cậu cũng có xem phim AV, lâu lâu cũng ngồi coi chung với đám bạn, nhưng với tư cách là một hotboy trường học đầy phong độ, đa số thời gian cậu đều lặng lẽ xem một mình!

Nhìn biểu cảm mời mọc của Trương Linh Dật, Vương Nghiễm Ninh yên lặng mà vén chăn bò lên giường.

Đây là một bộ phim AV Nhật Bản điển hình, động tác cũng chẳng có gì đáng khen, nhưng mà đối với một chàng trai tràn đầy sức sống thì mấy hình ảnh này vẫn có sức ảnh hưởng nhất định.

Vì vậy không lâu sau, kẻ vốn tự cho mình là người có da mặt dày sẽ không bị ảnh hưởng gì – Trương Linh Dật xấu hổ nhìn Vương Nghiễm Ninh: “Thụ thụ à, tôi… cương rồi.”

Bố khỉ, cậu có thể đừng nói thẳng toẹt ra như vậy được không?

Cả người Vương Nghiễm Ninh sôi máu, cậu cũng cảm thấy có chút xao động, cơ thể đương muốn hóa thành cầm thú, sau khi nghe Trương Linh Dật nói một câu, chỉ cảm thấy bao nhiêu nhiệt huyết đều bị dập tắt, cảm thấy 囧 vô cùng.

“Tôi vào toa lét giải quyết cái!” Trương Linh Dật che chỗ ấy định đứng dậy, bàn tay Vương Nghiễm Ninh đặt dưới chăn bỗng vươn ra, chạm vào chỗ ấy của cậu ta, gom hết can đảm mới có thể bình thản nói: “Hay là để tôi giúp cậu?”

Trương Linh Dật đờ người, không tự nhiên mà nhích xa ra một chút, cười ha ha: “Thôi xấu hổ lắm!”

Tay Vương Nghiễm Ninh đã nhẹ nhàng cọ xát qua lớp vải quần rộng thùng thình, đây là lần đầu tiên cậu chạm vào cậu nhỏ của người khác, cũng hơi mất tự nhiên, mặt hơi hồng hồng.

Nhưng bây giờ Trương Linh Dật chẳng hơi đâu mà nghiên cứu biểu cảm của Vương Nghiễm Ninh nữa, một loại cảm giác sảng khoái ở thân dưới dần ăn mòn cậu, lập tức hít vào một hơi khí lạnh, nắm chặt cổ tay của Vương Nghiễm Ninh: “Nghiễm Ninh…”

Lúc này đây cậu ta đang gọi tên của cậu.

Vương Nghiễm Ninh cố gắng không để lộ nỗi bất an trong lòng, giả vờ lạnh nhạt nói: “Tôi cũng cương rồi, chi bằng… an ủi cho nhau đi.”

Trương Linh Dật ngây người.

Vương Nghiễm Ninh nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Cảnh đêm đẹp như vậy, sao không thử xem?”

Trương Linh Dật lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không đúng, có thứ gì đó đang dần mất khống chế, chạy về hướng chẳng để đoán trước.

Có lẽ nên cự tuyệt, có lẽ nên dừng lại tại đây, nhưng dường như đang có ma xui quỷ khiến làm cậu không thốt nên lời.

Giống như đang sa chân vào một vũng bùn, càng muốn chạy trốn, lại càng lún sâu.

Đúng vậy, cảnh đêm đẹp như vậy, phong cảnh tốt thế này, lại có một người rất ổn cạnh bên, sao lại không làm một chuyện đặc biệt?

Bàn tay Trương Linh Dật hơi do dự nhưng rồi cũng chạm vào cậu nhỏ của Vương Nghiễm Ninh.

Cậu nhỏ của Vương Nghiễm Ninh vốn chỉ mới hơi ngẩng đầu, đến khi Trương Linh Dật chạm vào một cái thì bắt đầu đứng dậy.

Khi chỗ ấy hơi kích thích thì Trương Linh Dật nhanh chóng thay đổi động tác tay, vì tốc độ đứng dậy quá nhanh của mình khiến Vương Nghiễm Ninh xấu hổ vô cùng.

“Thụ thụ, cậu khát khao lắm rồi phải không?” Trương Linh Dật giả vờ vô sỉ, khiến tình cảnh bớt nặng nề.

Quả nhiên, Vương Nghiễm Ninh bị cậu ta khích đến mức hai mắt bốc hỏa, lực tay đặt tại cậu nhỏ của cậu ta cũng mạnh hơn: “Cậu mới là kẻ đang khao khát ấy, ông đây rất bền bỉ!”

“Vậy à?” Trương Linh Dật liếc xuống, mặc dù cách một lớp chăn nên không nhìn thấy, nhưng toàn bộ “sự thật” đã nằm trong lòng bàn tay, hai bên cũng thầm trách mắng: “Cậu có muốn thử xem ai bền hơn ai không?”

“So thì so!” Vương Nghiễm Ninh độc ác mà nắm chặt.

“Thụ thụ, đừng làm bậy, cái đó sau này còn phải dùng…” Mặt Trương Linh Dật tái nhợt.

Trong lòng Vương Nghiễm Ninh lập tức nặng trĩu, chẳng còn tâm trí đâu mà vui đùa nữa.

Trương Linh Dật nói “sau này”, tức là “sau này” với người khác.

Qua đêm nay, bọn họ sẽ không còn cơ hội thân mật như vậy nữa…

Bàn tay cậu chợt di chuyển chậm lại, động tác này vốn chẳng xa lạ gì với bọn họ, có điều trước kia là tự mình phục vụ, bây giờ đối tượng được thay đổi, bỗng dưng có cảm giác kỳ lạ.

Vừa nghĩ đến chuyện người đang an ủi cho mình là đối phương, trong lòng bỗng có thấy vui mừng đến không nói nên lời.

Có một loại cảm xúc muốn xông ra, lại chỉ có thể liều mạng kìm lại.

Trong lòng bàn tay như đang có điện, mỗi chỗ chạm vào, không nơi nào không run rẩy mạnh mẽ.

Khoái cảm khó nói như một cơn sóng đập vào đại não của cả hai, trong phòng vang lên tiếng thở dốc dồn dập của họ, giống như một cơn thủy triều mạnh mẽ, nhấm nuốt cả người.

Mãi cho đến khi cả hai đều lên đỉnh, trên tay còn dính chút dịch thể của đối phương, hai người thẫn thờ nằm ngửa xuống, đầu óc trống rỗng nhìn trần nhà chằm chằm.

Một lát sau, Trương Linh Dật lúng túng gọi: “Thụ thụ…” sau đó lại chẳng biết nên nói gì.

Nhưng giống như là phải gọi tên cậu ấy, mới có thể khiến mình bình tĩnh lại.

Cảm giác vui mừng xen lẫn bất an của Vương Nghiễm Ninh chẳng ít hơn Trương Linh Dật, cậu biết rõ, mình có chút tình cảm, nhưng đã vượt xa sự khống chế của bản thân.

Cậu đã yêu người này.

Đây là một chuyện rất điên rồ, thế nhưng Vương Nghiễm Ninh chẳng thể trốn tránh được nữa.

Đêm nay là một đêm mất ngủ, cả hai không nói gì nữa, mỗi người ôm một loại cảm xúc riêng trằn trọc cả đêm, thẳng đến khia mặt trời thức dậy.

“Trương Linh Dật, đi ngắm bình minh không?” Một đêm không ngủ, trông Vương Nghiễm Ninh hơi tiều tụy, giọng nói cũng hơi khàn khàn.

Lòng Trương Linh Dật rối ren nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nói: “Đã chịu đựng đến bây giờ rồi, đi ngắm đi!”

Bờ biển sáng sớm se se lạnh, bãi cát nhẵn mịn, bầu trời vẫn còn tối om, đèn đường bên bờ cát chiếu những tia sáng mềm mại.

Ở đó có không ít người cũng ra ngắm cảnh mặt trời mọc, họ đều châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.

Chỉ có hai người bọn họ lặng im ngồi trên bãi cát mịn, nhìn bầu trời và mặt biển như hóa thành một.

Phía chân trời hiện lên một mảng hồng rực, ở chỗ trời nước giao nhau, nửa quả cầu lửa từ từ bay lên, càng lúc càng lớn.

Cuối cùng quả cầu lửa ấy bay lên khỏi mặt biển, tỏa ra hào quang ánh đỏ dát lên cả bầu trời và mặt biển.

Trời đã sáng rồi.