Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay

Chương 47



“Tìm một chỗ nói chuyện riêng chút đi.” La Tử Tuệ mở lời.

Vương Nghiễm Ninh chẳng hiểu giữa mình và La Tử Tuệ thì có chuyện gì để nói, nhưng vẫn tươi cười đáp: “Được thôi.”

Tuy nói tìm chỗ nói chuyện nhưng họ cũng không đi xa mà dừng chân tại một con hẻm kế bên nhà hàng.

“Không ngờ cậu cũng về.” La Tử Tuệ nói, nhẹ nhàng vén tóc, tóc của cô xõa ngang vai, hơi rối, lọn tóc xoăn nhẹ, trông quyến rũ một cách đáng yêu.

“Hiếm khi có dịp họp lớp với bạn cũ.” Vương Nghiễm Ninh đáp, mãi mà không hiểu La Tử Tuệ muốn gì.

“Bây giờ tôi đang hẹn hò với Trác Hỉ Minh.” La Tử Tuệ đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Vương Nghiễm Ninh suy nghĩ một lát, liền nhớ ra Trác Hỉ Minh là ai —— Anh chàng thông thạo về máy tính nhất đại học F.

Cậu ấy đúng là một nam sinh rất tài năng.

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cậu chứ? Vương Nghiễm Ninh tự biết quan hệ của mình và La Tử Tuệ chưa thân thiết đến mức cần phải biết đến tình hình dạo gần đây của đối phương.

“Trác Hỉ Minh đối xử với tôi rất tốt, anh ấy quan tâm tôi rất nhiều, mặc dù không lãng mạn nhưng rất ân cần.” La Tử Tuệ hơi xúc động, “Lúc trước suy nghĩ của tôi còn rất nông cạn, một lòng một dạ muốn ở cạnh người mình yêu. Nhưng mãi đến khi ở bên nhau rồi mới chợt nhận ra, nếu trái tim của người ấy không thuộc về mình thì dù có cưỡng cầu thế nào cũng sẽ không thể hạnh phúc.”

La Tử Tuệ nhìn Vương Nghiễm Ninh, nói từng câu từng chữ: “Chắc chắn cậu chẳng thể nào ngờ, lúc trước chính tôi là người đã nói chia tay với Trương Linh Dật.”

Vương Nghiễm Ninh không đáp, thật ra, cậu chưa từng hỏi Trương Linh Dật về chuyện của anh và La Tử Tuệ.

Đó là vết sẹo trong lòng Vương Nghiễm Ninh, nếu không cần thiết, cậu cũng chẳng muốn tự mình bóc trần nó.

La Tử Tuệ thấy Vương Nghiễm Ninh chẳng nói năn gì, nhẹ nhàng cười giễu mình một cái rồi nói tiếp: “Cậu thật giống y chang anh ấy, thoạt hình hai người rất hòa hợp nhưng thật ra chẳng dám hé môi nói với nhau lấy nửa lời, chuyện gì cũng tự mình suy đoán, đáng đời.”

Đáng đời hai người ngày xưa chẳng thể ở bên nhau.

Vương Nghiễm Ninh hơi giật mình, nhưng không biết phải nên nói gì.

Ánh mắt La Tử Tuệ mang chút ngưỡng mộ, dường như nhớ ra chuyện gì, cô nói tiếp: “Tôi hẹn hò với Trương Linh Dật chỉ được một tháng, nhưng một tháng ấy chỉ gặp nhau có ba lần. Trong một tháng yêu nhau ấy, chuyện lấp đầy tâm trí anh ấy, chính là đi tìm cậu.”

“Tôi không biết năm đó hai người đã xảy ra chuyện gì hay vì sao đột nhiên anh ấy lại quan tâm đến cậu như thế. Nhưng lại khiến tôi hiểu ra một điều —— thì ra trong lòng Trương Linh Dật, vị trí của tôi còn chẳng quan trọng bằng cậu. Rất buồn cười phải không?” Ngày xưa thì cảm thấy cay đắng lắm, nhưng bây giờ thời gian trôi qua mọi chuyện thay đổi, La Tử Tuệ nhận ra mình có thể bình tĩnh mà nhớ lại câu chuyện năm đó, thậm chí còn có thể cười trừ.

“Có một hôm tôi ngồi ăn cùng với anh ấy, phát hiện hình nền điện thoại di động của anh ấy là ảnh của cậu, tôi muốn đổi thành hình của mình, kết quả lại thấy anh ấy hấp tấp giật lại điện thoại rồi cấm tôi không được làm như vậy nữa.” La Tử Tuệ nhớ lại cảnh ấy, trong lòng hơi thấy chua chát, cô cười khổ: “Vương Nghiễ Ninh, tôi còn nhớ, hình nền điện thoại của cậu hình như cũng là ảnh Trương Linh Dật.”

Cảm xúc trong lòng Vương Nghiễm Ninh cứ nhấp nhô lên xuống, nhưng mặt ngoài vẫn không muốn nói gì.

La Tử Tuệ thấy mình độc thoại cả buổi mà Vương Nghiễm Ninh chẳng phản ứng gì, miễn cưỡng nghiêng đầu, cười nói: “Thật ra tôi chỉ muốn cảm ơn cậu đã cho tôi biết vị trí của mình trong trái tim Trương Linh Dật thôi.”

Cuối cùng Vương Nghiễm Ninh mới cảm thấy nếu mình chẳng nói năng gì thì thật bất lịch sự, đành phải cười nhẹ một cái: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này.”

Nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Chúc cô hạnh phúc.”

“Cảm ơn, đó mới là điều tôi cần.” La Tử Tuệ đáp, quyết định từ bỏ người mình đã từng yêu, không phải là càng rời xa hạnh phúc sao?

Cô gặp Vương Nghiễm Ninh, vô tình đã nói quá nhiều, chợt nhận ra nên đành dừng lại rồi chào tạm biệt.

Sau khi La Tử Tuệ đi rồi, Vương Nghiễm Ninh chìm vào im lặng.

Mặc dù Trương Linh Dật đã thừa nhận rằng yêu cậu, cũng nói mình yêu cậu từ lâu lắm rồi.

Nhưng trong lòng Vương Nghiễm Ninh vẫn cảm thấy mình mới là người yêu trước, khoảng thời gian bốn năm dài đằng đẵng cô độc và những kỷ niệm ấy vốn chẳng dễ dàng phai nhạt, mặc cho Trương Linh Dật chăm sóc nịnh nọt như thế nào nhưng trong lòng của cậu luôn luôn có một nút thắt, trách sao Trương Linh Dật năm đó quá dễ dàng dứt áo ra đi, để cho cậu rành rành trở thành một trò cười.

Mà theo như những gì La Tử Tuệ nói, đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu được lòng Trương Linh Dật.

Vậy ra lúc ấy anh ta cũng giống như mình, đã yêu đối phương rồi? Anh cũng vì chuyện mình bỏ đi mà dằn vặt đau khổ?

Anh cũng chẳng thoải mái mà giống như mình, hãm sâu trong đó sao?

Vương Nghiễm Ninh cảm thấy lồng ngực phập phồng, có thứ gì đó đang đánh trống reo hò trong lòng cậu như muốn lao ra.



Trương Linh Dật vất vả lắm mới thoát được buổi họp lớp, đang định gọi điện thoại cho Vương Nghiễm Ninh hỏi cậu ấy đang ở đâu thì liền nhận được tin nhắn của Vương Nghiễm Ninh.

[Tôi đang ở bên hồ Nguyệt Lượng, anh đến đây đi, tiện tay cầm theo cái xẻng luôn.]

Trương Linh Dật mù tịt, nhưng thụ thụ đã lên tiếng thì đương nhiên phải tuân theo, vì vậy anh liền chạy đến cửa hàng dụng cụ thể thao mua một cái xẻng nhỏ bằng sắt rồi vội vàng chạy đến hồ Nguyệt Lượng.

Hôm nay có khá nhiều người ở hồ Nguyệt Lượng, không ít bạn học ở đại học F đã đến đây để hồi tưởng thanh xuân nên một lúc sau Trương Linh Dật mới tìm thấy Vương Nghiễm Ninh.

“Thụ thụ.” Trương Linh Dật chạy đến trước mặt Vương Nghiễm Ninh vẫy vẫy tay, cầm cái xẻng nhỏ giơ lên trước mặt cậu: “Chúng ta làm gì đây?”

Vương Nghiễm Ninh chỉ chỉ gốc cây kế bên, nói: “Đào đồ đạc chứ còn gì.”

Mặt cậu trông rất bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn có chút căng thẳng.

Lúc này Trương Linh Dật mới để ý đến gốc cây đứng cạnh Vương Nghiễm Ninh là một cây đa lá tròn —— quanh hồ Nguyệt Lượng chỉ có mỗi một cây đa lá tròn, lúc này anh mới sực nhớ lại ngày xưa cả hai đã từng chôn hai chuyện bí mật xuống.

Lúc đọ bọn họ vô cùng hào hứng mà làm theo bản danh sách những chuyện làm gay của Trương Linh Dật, chôn một bí mật của bản thân xuống, hẹn đến sau tốt nghiệp sẽ đào lên nhưng vì Vương Nghiễm Ninh đột ngột bỏ đi, Trương Linh Dật cũng quên béng chuyện này.

Bây giờ lại nhớ ra.

Trương Linh Dật chẳng hiểu Vương Nghiễm Ninh đang nghĩ gì, hồi trước bọn họ làm theo trò chơi này, Trương Linh Dật cũng không biết Vương Nghiễm Ninh sẽ chôn bí mật gì xuống, bây giờ lại nghiêm túc muốn đào nó lên để làm gì?

Hơn nữa năm đó mình chôn…

Trí nhớ siêu phàm của Trương Linh Dật nhanh chóng nhớ lại bí mật mình đã chôn vùi, trong lòng lập tức cảm thấy 囧囧.

“Đào đi.” Vương Nghiễm Ninh thấy Trương Linh Dật ngẩn người, ra lệnh thẳng luôn.

Vẫn câu nói cũ, nếu thụ thụ đã lên tiếng, đương nhiên phải tuân theo.

Vì vậy anh chàng siêu cấp đẹp trai Trương Linh Dật liền cầm một cái xẻng sắt nhỏ ngồi xổm cạnh cây đa lá tròn bắt đầu đào bới.

Bên bờ hồ có rất nhiều người đang đi dạo, không ít người nhìn thấy cảnh ấy đều lắp bắp kinh hãi ——bọn họ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn trộm cây? Không ngờ cậu trai tướng mạo sáng sủa thế kia lại là một thằng lâm tặc!

Nhưng ban ngày ban mặt, giữa biết bao cặp mắt của mọi người thế này, đúng là thói đời lụi bại, con người chẳng còn chân chất!

Mọi người thay nhau khinh bỉ.

Kẻ đang chăm chú đào đấy đương nhiên chẳng biết mình đã trở thành một tên bại hoại trong mắt những người qua đường, chăm chỉ nhanh chóng đào được một chiếc hộp sắt in hình một nhãn hiệu sô cô la lên, bởi vì thời gian dài nên quanh hộp là một lớp bùn đất ẩm ướt, trên chiếc hộp đã có vài vết rỉ sét, trông vô cùng thê thảm.

Trương Linh Dật cầm cái hộp lên, mặt mày khó chịu mà nhìn Vương Nghiễm Ninh hỏi: “Thụ thụ, mở ra bây giờ luôn à?”

Vương Nghiễm Ninh nhìn thấy xung quanh có khá nhiều người nên đành nói: “Để về hẵng mở.”

Trương Linh Dật cũng không có ý kiến gì, ban nãy anh cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh thật là kỳ quái, họ luôn dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn anh, thật khiến người ta cảm thấy khó chịu!

Trương Linh Dật lái ô tô chở Vương Nghiễm Ninh về đến nhà, trên tay anh còn dính chút bùn đất nên liền vào toa-lét rửa tay, chờ anh rửa tay xong, Vương Nghiễm Ninh đã lau sạch sẽ chiếc hộp rồi đặt nó trên chiếc bàn trong phòng khách, chính cậu cũng ngồi trên ghế sa-lông mà chờ anh.

Trương Linh Dật nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Vương Nghiễm Ninh, cũng bị lây một chút căng thẳng, bước qua ngồi kế bên cậu.

“Trương Linh Dật.” Vương Nghiễm Ninh nhìn anh: “Đưa điện thoại của anh đây cho tôi.”

“À?” Trương Linh Dật chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn đưa điện thoại cho Vương Nghiễm Ninh.

Vương Nghiễm Ninh cầm điện thoại, vẫn là loại bốn năm trước anh dùng, chỉ là qua năm tháng khiến chiếc điện thoại trông hơi cũ kỹ, nước sơn bên cạnh máy cũng bị tróc ra một ít. Cậu ấn bàn phím, màn hình lập tức sáng lên, hình nền là khuôn mặt giả vờ lạnh lùng của mình, điện thoại có cài mật khẩu, Vương Nghiễm Ninh chẳng nghĩ ngợi gì mà bấm thẳng sinh nhật của mình luôn, sau đó điện thoại mở khóa như cậu dự đoán.

“Thụ thụ, em muốn xem cái gì vậy?” Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm Ninh nhìn điện thoại di động của mình, sắc mặt cậu lại thay đổi rõ rệt nên hơi bối rối.

Vương Nghiễm Ninh vờ thoải mái mà nhún vai, trả điện thoại di động cho Trương Linh Dật, nói: “Không có gì đâu, mở hộp nào.”

Trương Linh Dật nghe lời mở chiếc hộp ra, bởi vì rỉ sét quá nhiều nên Trương Linh Dật cố sức một lúc mới mở được chiếc hộp ra, trên mặt bàn cũng dính rất nhiều vụn rỉ sắt.

May thay trong chiếc hộp không bị rỉ, trông vẫn sạch sẽ.

Hai mảnh giấy được gấp lại nằm lặng lẽ dưới đáy hộp, bởi vì thời gian mà trông mảnh giấy đã hơi úa vàng.

Mặc dù cả hai đều chuẩn bị tinh thần, nhưng khi lúc nhìn thấy vẫn không kìm được sự căng thẳng.

“Đọc thôi.” Vương Nghiễm Ninh ra vẻ bình tĩnh mà cầm một mảnh giấy, cố gắng không để bàn tay mình run rẩy.

Mảnh giấy từ từ được mở ra, trang giấy ố vàng có một dòng chữ như rồng bay phượng múa ——

“Thật ra đêm ấy ở Hạ Môn, tôi cương không phải vì xem AV mà là vì có thụ thụ ở bên~”

Trương Linh Dật: “…”

Vương Nghiễm Ninh: “…”

“Ha ha.” Trương Linh Dật vò tóc cười ngây ngô, mặt hơi ửng hồng, “Thụ thụ, sau này anh mới suy nghĩ kỹ lại, anh đã yêu em từ lúc ấy rồi.”

Tâm trạng của Vương Nghiễm Ninh vô cùng phức tạp, nói vui vẻ cũng không hẳn sai nhưng trong cảm giác vui sướng lại có một loại cảm giác 囧 không nói nên lời.

Trương Linh Dật, anh đừng ngại phải ngớ ngẩn một lần nữa.

“Tốt rồi, giờ đến giấy của em.” Trương Linh Dật vô cùng tò mò, cầm lấy tờ giấy còn lại, gấp đến độ chẳng thế chờ nữa mà mờ ngay.

Chữ viết của Vương Nghiễm Ninh trông sạch sẽ hơn Trương Linh Dật nhiều, trên giấy cũng viết có một câu ——

“Nếu như cậu là một cô gái thì tốt biết mấy, tôi có thể quang minh chính đại mà thích cậu.”

Trương Linh Dật nhìn dòng chữ kia, bất ngờ một chút rồi lúng túng nhìn Vương Nghiễm Ninh, hỏi: “Thụ thụ, câu này của em, là có ý gì?”

Mặt Vương Nghiễm Ninh hơi ửng hồng nhưng vẫn hắng giọng, nhìn Trương Linh Dật, nói từ từ: “Trương Linh Dật, em…yêu anh.”

Dừng một chút, lại nói tiếp: “Từ bốn năm trước đã bắt đầu yêu anh rồi.”

Đôi mắt Trương Linh Dật mở to, anh không tin được điều mình vừa nhìn thấy nghe thấy, nhưng đôi môi lại mất kiểm soát mà mở to, há hốc mồm.

“Thụ thụ, những lời em nói là thật sao?”