Hiếu Gia Hoàng Hậu

Chương 42: Mưu sâu không ngăn nổi nhân gian li biệt



Chậm rãi mở mắt ra, trước mắt hiện lên mấy bóng người. Trên chiếc bàn bên cạnh bày đầy nến, ánh nến cháy lách tách giữa cơn gió khe khẽ lùa vào từ bên ngoài, tỏa ra một vầng sáng vàng nhàn nhạt. Ta nghe thấy tiếng khóc sụt sùi, theo tiếng động nhìn lại, liền thấy Tiết Trăn Trăn ngồi trên chiếc ghế tròn một bên giường, nhìn ta lau nước mắt. Nhìn thấy ta tỉnh lại, nàng vui vẻ khẽ hô lên một tiếng, vội vàng quay người lau khô nước mắt. “Hoàng thượng, nương nương tỉnh rồi”, khi nàng mở miệng lần nữa, thanh âm đã khôi phục lại bình tĩnh.

Hoàng thượng? Ta nhìn về phía người bên cạnh, người đang ngồi một bên giường chính là Thượng Quan Bùi. Khi ta quay đầu liền đối diện thẳng ánh mắt hắn. Đôi mắt hắn che kín tơ máu, tựa như mấy ngày mấy đêm chưa chợp mắt. Ta nghĩ ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhức, không có chút sức lực nào. Khi chuyển động thân thể, ta phát hiện bàn tay trái bị hắn nắm trong tay. Hắn đè bả vai của ta: “Nàng cẩn thận nằm, đừng nhúc nhích, nghe lời ta!”, khẩu khí của hắn nửa là bắt ép, nửa là sủng nịch. Chỉ nói một câu, vành mắt hắn đã đỏ lên. Ta thấy hắn vội xoay người đi, không để ta thấy hắn thất thố. “Đã hôn mê ba bốn ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Ta lập tức báo cho Đại Tướng quân”, không cần nhìn, ta cũng biết đây là thanh âm của Đông Phó tướng, hắn có một giọng Bình Nam rất riêng.

“Ta đã ngủ lâu như vậy? Ta vẫn còn tốt sao?”, ta lẩm bẩm tự hỏi, đột nhiên nhớ tới tình cảnh trong mộng, ta bật thốt lên: “Nhi tử của ta còn khỏe không?”, ta rõ ràng cảm giác được bàn tay nắm tay ta của Thượng Quan Bùi hơi siết chặt. Trong lòng ta nhất thời có dự cảm không tốt, quay đầu nhìn về phía hắn: “Hoàng thượng, hài tử của thần thiếp thế nào rồi?”. Hắn nhìn ta, muốn nói lại thôi: “Hoàng hậu”. Hắn chỉ kêu lên một tiếng như vậy, sau đó không nói gì nữa, nhìn những người bên cạnh cầu cứu. “Nương nương, tuổi người còn trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội”, người mở miệng nói chính là Thần Phu nhân Tạp Na Nhi Gia. Nàng mặc một thân váy áo màu xanh lục cùng áo choàng màu bạc, đứng ở cửa nhìn lại, phong thái vô cùng yểu điệu.

Nghe thấy lời nàng nói, trái tim của ta phút chốc nguội lạnh. Ta vẫn nhìn chằm chằm Thượng Quan Bùi: “Hoàng thượng, hài tử của thần thiếp ở đâu? Hài tử đâu?”. Hốc mắt hắn lại đỏ lên, bàn tay còn lại cũng đưa lên, áp lên bàn tay ta. Ta nhìn phần bụng dưới đã xẹp đi, không còn dáng vẻ nhô lên khi trước. Ta cố gắng dùng sức giãy giụa muốn ngồi dậy, vừa nhổm lên được một nửa, cả người đã không còn khí lực. Mắt thấy ta mềm nhũn ngã xuống, Thượng Quan Bùi liền đưa tay ôm ta vào trong ngực: “Đừng náo loạn, nghe lời ta! Hài tử tuy không còn, nhưng nàng cuối cùng cũng không sao rồi. Hai chúng ta đều còn trẻ, tương lai còn có thể có rất nhiều hoàng tử hoàng nữ”, hắn ôm ta thật chặt, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng ta.

Nghe thấy thế, ta rốt cuộc xác định chuyện lo lắng nhất đã xảy ra. Tựa như một đứa trẻ, ta òa khóc lớn tiếng. Ta cảm giác được Thượng Quan Bùi ôm ta trong lồng ngực khi ấy bỗng chốc căng thẳng, sau đó càng dùng sức ôm ta, để ta khóc lóc trong lồng ngực hắn, làm ướt vạt áo hắn. Từ sau khi a tỷ tạ thế, ta chưa từng khóc sảng khoái như vậy, thời khắc này mọi đau khổ oan ức trong suốt những tháng ngày qua đều bạo phát. Lồng ngực Thượng Quan Bùi giờ khắc này giống như một bến cảng chắn mưa chắn gió, ta có thể không cần lo nghĩ tới ánh mắt của người khác, lễ nghi cung đình, không kiêng dè chút nào để nước mắt cuốn đi tất cả đau đớn. Thời khắc này ta chờ đợi đã lâu, Cũng không biết qua bao lâu, mãi tới khi tưởng như sắp ngất đi, mãi tới khi nước mắt tưởng chừng đã cạn, không bao giờ có thể sinh ra một giọt nào nữa, ta mới nghẹn ngào ngừng khóc. Tuy rằng tiếng khóc đã dứt, hơi thở vẫn còn gấp rút.

Thượng Quan Bùi ôm ta thật chặt vào ngực, nam nhân này đã từng cùng ta gìn giữ hài tử kia, ta nghĩ ngờ khắc này hắn có thể cảm nhận được nỗi đau của ta. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống ôm ta, cẩn thận từng li từng tí đặt ta lên giường, xong mới rút tay ra. Ta lưu luyến tóm lấy khuỷu tay hắn, càng ôm chặt lấy cổ hắn. Hắn cảm giác được ta không muốn, nhẹ giọng nói bên tai ta: “Trẫm không đi, ở lại bên cạnh Hoàng hậu”, ta nghe vậy hơi gật gật đầu, có chút xấu hổ buông lỏng tay. Thượng Quan Bùi săn sóc giúp ta chỉnh lại chăn, sau đó dặn dò Tiết Trăn Trăn bưng đồ ăn đã chuẩn bị lên.

Tiết Trăn Trăn lót thêm mấy cái đệm mềm sau lưng ta, vừa định ngồi xuống giúp ta ăn cháo, Thượng Quan Bùi liền khoát tay một cái, tự mình bưng bát lên. “Rất nóng, nàng từ từ ăn”, tiếng nói của hắn rất nhẹ, ôn nhu tựa như dỗ dành trẻ con. Ta vừa ăn chưa được mấy miếng, liền nhìn thấy Trương Đức Toàn vội vàng đi tới, bộ dạng như có lời muốn nói. Thượng Quan Bùi thấy thế, liền phất tay cho tất cả những người bên cạnh lui ra, Trương Đức Toàn lúc này mới tiến lên vài bước nhỏ giọng nói: “Hồi Hoàng thượng, toàn bộ quân đội Bắc Triều đã rút về biên giới phía Bắc. Phản quân khác cũng lục tục bắt đầu rút quân. Còn có, đã tìm được ngọc tỷ của Nguyễn Văn Đế. Hoàng thượng anh minh, ngọc tỷ quả nhiên bị Nguyễn Văn Đế giấu trong mộ chôn quần áo và di vật của tiên Hoàng hậu”, nói xong, Trương Đức Toàn lấy một món đồ được bao bằng lụa vàng từ trong người, đưa tới trước mặt Thượng Quan Bùi.

Thượng Quan Bùi tiếp nhận đồ vật, mở vải bọc, dưới ánh nến nhìn chăm chú ngọc tỷ tượng trưng cho quyền lực tối cao. Nhìn kĩ hồi lâu, mới buông lời sâu xa: “Cũng là một kẻ cuồng dại. Có điều vì a tỷ của nàng, cũng coi như không uổng hắn cuồng dại cả đời”, đây là lần thứ hai ta nghe thấy nhắc tới a tỷ, chỉ là khẩu khí bình thản, khác rất xa với sự thâm tình ta tưởng tượng. Ta ngẩng đầu muốn từ vẻ mặt hắn phỏng đoán ra tâm tư, nhưng hắn đã xoay người phân phó Trương Đức Toàn: “Cất đi cẩn thận tương lai còn có chỗ phát huy tác dụng. Ngươi lui ra đi, trẫm muốn cùng Hoàng hậu yên tĩnh một lát”. Trương Đức Toàn đáp một tiếng, tiếp nhận ngọc tỷ, hành lễ với chúng ta sau đó lui ra khỏi lều. Hắn còn chưa đi tới cửa, Thượng Quan Bùi đã gọi lại: “Ngươi giúp trẫm chuẩn bị một chút, đêm nay trẫm nghỉ ngơi ở chỗ Hoàng hậu”. Thượng Quan Bùi vừa nói vừa bưng bát cháo vừa rồi lên, cầm trong tay, thử nhiệt độ một chút, sau đó mới cười dịu dàng với ta nói: “Hiện tại vừa đủ ấm, nàng ăn nhiều một chút”.

“Hoàng thượng, đêm nay Tấn Nam công dẫn dắt tất cả các tướng lĩnh cấp cao Kinh Kỳ doanh mở tiệc thiết rượu, Thần Phu nhân nương nương cũng vì Hoàng thượng đêm nay chuẩn bị một tiết mục chúc mừng người vừa ra quân liền chiến thắng. Vạn tuế gia có muốn đi trước xem một chút hay không?”, Trương Đức Toàn do dự, vẫn nói ra khỏi miệng. “Ngươi tới chỗ Tấn Nam công truyền lệnh của trẫm, nói là đa tạ ý tốt của hắn. Có điều Hoàng hậu bệnh nặng mới khỏi, đêm nay trẫm không qua. Sau này sẽ bày tiệc khoản đãi bọn hắn sau”, ánh mắt hắn vẫn dừng lại ở chỗ ta, nhìn thấy ta ăn một thìa cháo, không khỏi khẽ cười.

“Hoàng thượng, nếu như Tấn Nam công cùng các vị tướng lĩnh đang đợi người, thần thiếp ở nơi này đã không sao rồi, Hoàng thượng cứ việc đi trước”. “Nàng chỉ cần ăn xong cháo, sau đó cố gắng ngủ một giấc. Đêm nay trẫm ở lại cùng Hoàng hậu, nơi nào cũng không đi. Hoàng hậu không cần khuyên”. Thái độ hắn rất kiên quyết, không cho ta nhiều lời, lại đưa một thìa cháo nữa tới bên miệng. Trương Đức Toàn đương nhiên là kẻ hiểu được xem sắc mặt người mà làm việc, đáp lại một tiếng, liền lui ra. Chỉ chốc lát sau, chăn đệm vàng óng của Thượng Quan Bùi đưa tới lều vải của ta. Một quản sự cô cô giúp hắn bày sẵn chăn ở một bên giường của ta.

Cho ta uống một chén thuốc, giúp ta rửa mặt xong xuôi, hắn mới nằm xuống bên cạnh ta. Đèn bên trong lều cỏ đã tắt, chỉ thấy bóng dáng thị vệ in trên lều.

Rất lâu không có hành động thân mật như vậy với hắn, ta nhất thời không quen, vươn mình quay lưng về phía hắn. Hắn và ta lúc đó cách nhau chừng một nắm đấm tay. Bên trong gian lều hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. “Hoàng hậu”, hắn nhẹ nhàng kêu bên tai ta. Ta không biết hắn muốn nói cái gì, cũng không biết nên đáp lại hắn như thế nào, chỉ đơn giản giả bộ ngủ. “Hoàng hậu!”, hắn lại gọi một tiếng, thấy ta không có bất cứ phản ứng nào, liền thở dài thườn thượt. Qua hồi lâu, hắn cũng không có động tĩnh gì.

Ta vừa mơ mơ hồ hồ có chút buồn ngủ, đột nhiên cảm giác được người phía sau vòng tay ôm lấy ta, cánh tay hắn xuyên qua khuỷu tay ta, kéo cả người ta vào trong ngực mình. Ta có cảm giác được mặt hắn dính sát vào gáy ta, hô hấp ẩm ướt trên da thịt ta. Trái tim ta căng ra, cả người cứng ngắc lại, không dám nhúc nhích. “Ta cho rằng ta suýt chút nữa đã mất đi nàng”, câu nói này nhẹ nhàng vô cùng, ta cảm giác được hắn vùi đầu vào mái tóc ta, hầu như không nghe thấy giọng nói của hắn. Hắn lại dịch lại gần hơn, ôm chặt lấy ta, không lên tiếng nữa. Một dòng lệ lặng yên không tiếng động từ trên khuôn mặt ta lướt xuống, sau gáy cũng là một mảnh ướt át.

Chờ tới khi ta tỉnh lại, Thượng Quan Bùi đã không còn ở bên cạnh, chỉ thấy Tiết Trăn Trăn ngồi bên người. Vừa thấy ta tỉnh lại, nàng liền bận bịu đứng lên. “Phó Tham tướng thế nào rồi?”, thừa dịp chỉ có nàng và ta, ta hỏi. Không ngoài dự liệu, vừa nhắc tới Phó Hạo Minh, mặt của Tiết Trăn Trăn liền đỏ bừng. “Mã lão tiên sinh nói, thể chất của Phó đại ca rất tốt, khôi phục nhanh hơn so với người bình thường rất nhiều, mấy ngày nay đã có thể ăn cháo. Có thể ăn được, người liền tốt lên hơn phân nửa”. Nói tới đây, vẻ mừng rỡ hiện lên trên gương mặt nàng. “Vậy ngươi chăm sóc cho hắn thật tốt. Hắn cứu ngươi một mạng, sau này còn cần ngươi báo đáp”. Trong đầu ta đã có chủ ý, nếu như có thể tác thành đoạn nhân duyên này, đối với mọi người đều là trăm đường lợi không đường hại.

Mặt Tiết Trăn Trăn càng đỏ, chỉ xoay người làm bộ như đang bận rộn chuyện khác, không để ý ta nói gì. Ta nhìn tay chân nàng luống cuống, không nhịn được cười lên thành tiếng. Nàng bị ta làm ầm ĩ, không chịu nổi đi thẳng ra khỏi lều vài. Ngay sau đó, mành bị nhấc lên, ta nhìn thấy nhị ca được Đông Phó tướng cùng Chương tiên sinh đỡ vào, Mã lão tiên sinh đi theo phía sau. Nhị ca tuy rằng không sinh khí dồi dào như trong ấn tượng của ta, sắc mặt còn có chút tiều tụy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên từ sau khi ta tới Mạc thành có thể nhìn thấy nhị ca cất bước đứng thẳng, người lập tức có chút kích động. “Nhị ca ca”, ta vẫn gọi huynh ấy như khi còn ở nhà, nước mắt đã không kiềm chế được tràn ra khỏi khóe mi.

“Nha đầu ngốc, khóc cái gì”, nhị ca ngồi xuống một bên giường, đưa tay giúp ta lau nước mắt, nhìn ta khẽ cười. “Lần này thực sự là làm khó muội. Tất cả mọi chuyện ta đều đã nghe Thư Phỉ kể lại. Muội…”, nhị ca dừng lại một chút, đưa tay vén tóc mai trên trán ta, nhìn thương thế trên trán, “Muội không hổ là cô nương Tư Đồ gia chúng ta!”. Ta nghe ra, trong lời nói của huynh ấy tràn đầy tự hào.

“Nhị ca ca, muội không thể bảo vệ hài tử. Người nhà chúng ta còn ký thác hi vọng vào đứa bé này”. Nói tới hài tử, ta khóc càng thêm thương tâm, không biết phần nhiều là vì mất con, hay là vì phụ lòng người thân. Nghe ta nhắc đến hài tử, trên mặt nhị ca hiện lên thần sắc lo âu. “Nói tới chuyện này, Mã lão tiên sinh phát hiện chút vấn đề không bình thường”. Ngữ khí của nhị ca bỗng nhiên nghiêm trọng hơn, vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Đông Phó tướng. Đông Phó tướng và Chương tiên sinh hiểu ý, cùng nhau ra bên ngoài chờ đợi. Ta nhìn tình hình này, có vẻ như chuyện vô cùng gấp gáp, cũng không khỏi ngồi dậy, nhìn về phía Mã lão tiên sinh.

“Cái thai này của nương nương không còn, là chuyện xấu, ngược lại cũng là chuyện tốt”, Mã lão tiên sinh không nhanh không chậm nói. “Nương nương cũng biết trong thân thể mình có kỳ độc?”, nói tới chuyện này, tâm tư ta lại quay trở về cảnh tượng trong cung Cảnh Thu ngày nào, trong lòng không khỏi không rét mà run. Mã lão tiên sinh nhìn vẻ mặt ta, cũng đại khái đoán ra được mấy phần, liền tiếp tục nói: “Theo lý mà nói, độc dược trong cơ thể nương nương độc tính không tầm thường, nếu phát tác, thì từ ngày trúng độc cho tới khi phát tác, nhiều nhất không quá nửa năm. Nương nương sở dĩ chống đỡ được đến bây giờ không có chuyện gì, là bởi vì nhiệt tính của thai nhi áp chế hàn tính của độc tố. Thế nhưng một khi sinh nở, thuận lợi sinh ra hài tử, cũng đến lúc độc dược lấy đi tính mạng. Nhưng hiện tại thai chết trong bụng, hai loại khí nóng lạnh này tự nhiên trung hòa, độc liền như vậy được giải. Thai nhi tuy không còn, nhưng tính mạng nương nương không còn gì đáng lo. Vì lẽ đó nói, như vậy cũng coi như Tái ông mất ngựa, ai biết không phải là phúc”.

Trong lòng ta không kiềm chế nổi nỗi bi ai. Không nghĩ tới, ta làm mẫu thân không có cách nào bảo vệ con, mà đứa con còn chưa trào đời lại phải hi sinh để bảo vệ tính mạng của ta. Cố nén nước mắt, ta hỏi: “Những chuyện này, bổn cung có biết một, hai. Không biết nhị ca nói vấn đề không tầm thường là chỉ cái gì?”. Mã lão tiên sinh nhìn nhị ca một chút, nhị ca gật gật đầu, ông ấy mới tiếp tục nói: “Độc trong người nương nương, xác thực là không tầm thường. Đây chính là Thiên Đồng Sa đã thất truyền từ lâu trên giang hồ, tính cả lần này, lão phu mới được gặp hai lần. Thiên Đồng Sa không màu không vị, hạ độc cực kì dễ dàng. Hơn nữa Thiên Đồng Sa có thể được người phối độc điều chế theo tỉ lệ khác nhau, vì thế trừ phi người phối độc tự mình đưa ra thuốc giải, nếu không người khác cũng không có cách nào. Thiên Đồng Sa này là tuyệt học giang hồ, truyền lưu lâu như vậy, hiện tại chân chính có thể chế ra Thiên Đồng Sa khắp thiên hạ này chỉ có một nhà”. Nói tới đây, Mã lão tiên sinh không nói gì nữa.

Ta đương nhiên rõ ràng ý của ông ấy. Nếu chỉ có một nhà có thể chế ra Thiên Đồng Sa này, rốt cuộc là ai muốn hại ta, trước mắt đã vô cùng rõ ràng. “Mã lão tiên sinh, cứ nói đừng ngại”, ngữ khí nhị ca có chút trầm trọng. “Trong thiên hạ, có thể chế ra Thiên Đồng sa chỉ có Bách Khang hiên. Hơn nữa…”, vẻ mặt Mã lão tiên sinh rất nghiêm túc, “Không phải là con cháu gia chủ Bách Khang hiên Bảo gia thì không thể?”. Cái gì? Trong phút chốc tựa như có một chậu nước đá hắt lên người ta. Ta nhìn về phía nhị ca, huynh ấy cũng là bộ dáng mặt ủ mày chau. Sao có thể như thế được? Bách Khang Hiên Bảo gia? Đại tẩu ta Bảo Văn Tuệ?

Tâm tư phủ bụi lâu như vậy đột nhiên trở về mùi long tiên hương cùng xạ hương buổi sáng kia, ta bị một bát thuốc gần như đẩy vào tuyệt cảnh. Mỗi một chi tiết nhỏ ngày đó thời khắc này dần dần rõ ràng lên. Trịnh Thái y lúc ấy thề thốt bảo đảm với ta, thuốc làm hại ta tuyệt đối không phải lấy ra từ Thái y viện. Cho đến bây giờ, ta còn có thể nhớ rõ từng chữ Trịnh Thái y nói với ta: “Sắc bát thuốc này kỳ thực cũng không phức tạp, nguyên liệu chủ yếu là xạ hương và long diên hương. Chỉ cần có thể lấy được dược liệu, người hiểu chút y lý đều có thể sắc được. Nhưng hai loại dược liệu này đều hiếm có, giá cả lại cực kỳ đắt. Căn cứ theo những gì vi thần biết, ngoại trừ Thái Y phủ, trong kinh thành chỉ có cửa hiệu lâu đời Bách Khang hiên mới có hai loại dược liệu này.” Lại là Bách Khang hiên! Hai lần ta rơi vào hiểm cảnh, đều có liên quan tới bách Khang hiên? Lẽ nào đây chỉ là một sự trùng hợp?

Lúc đó ta không để ý tới manh mối này, căn bản là không hề nghĩ tới, một nhà đại tẩu sẽ hại ta. Mà hôm nay, Bách Khang hiên lại một lần nữa xuất hiện ở nơi nó không nên xuất hiện, không thể không khiến ta chú ý. Nhưng nếu như thực sự có liên quan tới nhà đại tẩu, thì rốt cuộc là bởi vì sao? Đại ca rốt cuộc có biết ngọn nguồn trong đó hay không? Nếu là không biết, một khi đưa chuyện này ra ánh sáng, Tư Đồ gia tương lai làm sao có thể chung sống cùng Bảo gia? Mấy vấn đề liên tiếp xoay vòng quanh đầu ta, ta dù nghĩ nát óc cũng không thể tìm ra đáp án. Mà một ngày không tìm ra nguyên nhân, trái tim của ta cùng một ngày không được an bình. Ta thực không có cách nào chịu đựng khả năng mình bị người chí thân trong nhà đưa vào hiểm cảnh. Ý niệm này vừa hiện lên khiến cho ta liền kinh hồn bạt vía. Ta nhìn nhị ca, gương mặt huynh ấy cũng rất nghiêm nghị. Thân là người Tư Đồ gia, đột nhiên phải đối mặt với tình thế khó xử tiến lùi không xong như thế, chắc hẳn trong lòng huynh ấy cũng bị đè nặng một tảng đá lớn giống như ta.

Sau đó mấy ngày, tin tức từ khắp nơi lục tục truyền tới. Hoàng tử duy nhất của Nguyễn Văn Đế đăng cơ, mẫu thân hắn, trắc phi của Nguyễn Văn Đế được sắc phong làm Thái hậu. Có thể Thượng Quan Bùi dùng ngọc tỷ kia trao đổi ân huệ với hai mẫu tử này, Bắc Triều liền tự nguyện trở thành nước phụ thuộc chúng ta, hàng năm còn tiến cống sản vật phong phú hơn so với trước đây, còn muốn ngoan ngoãn thay Thượng Quan Bùi quản lí Bắc cương, không còn Mặc Cát Tư Tra lãnh đạo, quý tộc lưu vong Oát Đan quốc rất nhanh liền đầu hàng Thượng Quan Bùi, lĩnh đất phong, vui vẻ làm Vương gia của mình. Các tiểu quốc Bắc cương khác lần lượt giành được chỗ tốt, không chỉ không nhắc lại chuyện tạo phản, mà còn cảm động tới rơi nước mắt đối với Thượng Quan Bùi, ai cũng đều cảm thấy hắn chính là minh quân thiên cổ trên trời dưới đất. Như vậy không cần uổng phí bao nhiêu binh lực đã thành công bình định phản loạn, hàng phục địch quốc, trong lúc nhất thời uy vọng của Thượng Quan Bùi dâng cao tới đỉnh điểm.

Trong sự kính ngưỡng hoan hô của vạn dân, Thượng Quan Bùi mang theo Hoàng hậu cùng với sủng phi mới nạp, khải hoàn trở về. Ngoài dự đoán của mọi người chính là, hắn cũng không yêu cầu nhị ca cùng chúng ta trở lại kinh thành, trái lại lấy lí do Đại Tướng quân thương thế chưa khỏi hắn, cần phải tĩnh dưỡng để huynh ấy tạm thời ở lại Mạc thành. Chuyện về kinh thuật chức bị Thượng Quan Bùi hời hợt liền gạt bỏ, cơ hội tốt như vậy không lợi dung, ta không khỏi cảm thấy Thượng Quan Bùi là có ý đồ khác. Hắn là đang lấy lòng ta cùng Tư Đồ gia sao? Hay là phong quang ngày hôm nay khiến hắn cảm thấy Tư Đồ gia đối với đế vị của hắn không còn uy hiếp?

“Hoàng hậu chắc hẳn là kỳ quái trẫm tại sao không triệu quốc cữu hồi kinh? Còn đang suy nghĩ trẫm có phải có ý đồ xấu làm hại Tư Đồ gia các nàng sao?”, trên đường hồi kinh, trừ thỉnh thoảng cùng các tướng lĩnh khác cưỡi ngựa, đại đa số thời gian hắn đều ngồi chung với ta trên một chiếc xe ngựa. Giờ khắc này hắn ngồi bên cạnh ta, thích ý uống trà sữa Thanh Khoa thượng hạng trong chén. Trà sữa Thanh Khoa chỉ hoàng thất Khoa Nhĩ Sa mới có thể hưởng dụng quả nhiên danh bất hư truyền, hương thơm lan tỏa, thấm ruột thấm gan. “Thần thiếp không dám”, ta vẫn cung cung kính kính như thường ngày. “Trong lòng Hoàng hậu nếu thực như vậy không dám, trẫm ngược lại muốn hỏi Hoàng hậu hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”. Hắn đặt chén trong tay xuống, nhìn ta cười không ngừng. “Hoàng hậu tuy nói không phải cô nương khuê các bình thường, nhưng trẫm cũng thật là trượng phu của nàng. Không phải nói xuất giá tòng phu sao?”. Nói xong câu đó, hắn tự nhiên cười ra tiếng.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Ta kinh ngạc, khẩu khí hắn nói chuyện với ta ngày hôm nay không giống như Đế Hậu ngày thường trò chuyện, càng giống phu thê dân chúng bình thường. Trước đây ta thấy Tô cô cô trong nhà bếp cùng với Tiền thúc làm vườn chính là nói chuyện như vậy. Ta còn đang xuất thần, hắn đã nhoài người về phía ta, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy, ta bị hắn ôm vào trong lồng ngực. “Nàng là Hoàng hậu Tư Đồ gia, trẫm là Hoàng Đế Thượng Quan gia. Tổ tiên hoàng triều từ lâu đã hạ thánh chỉ, Đế Hậu nhất định phải ân ái mỹ mãn. Hoàng hậu cùng trẫm hiện tại mới bắt đầu đoạn đường này, có điều hẳn cũng không tính là trễ”. Hắn đặt cằm lên trán ta, ta có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực hắn phập phồng theo từng câu nói. Dán mặt vào ngực hắn, có thể nghe thấy nhịp tim của hắn rất nhanh.

“Mấy đêm nàng hôn mê bất tỉnh, ngay cả Mã lão tiên sinh cũng không thể xác định nàng có thể vượt qua cửa ải này hay không, ta mới phát hiện tâm tư tựa như hoàn toàn bị người ta đào lên. Trước đây chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy. Mấy ngày đó ta không dám nhắm mắt, chỉ lo vạn nhất nhắm mắt lại, nàng sẽ bỏ ta mà đi. Ta đã một lần mất đi…”. Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại. Không cần đoán, ta biết hắn nói tới chính là a tỷ ta. Cảm giác đau đớn mất đi người yêu thương, ta tuy rằng không thể cảm nhận được hoàn toàn, nhưng cũng có thể tưởng tượng. Ta chỉ lặng im nằm trong lòng hắn, muốn cho hắn chút không gian tưởng niệm cố nhân. Trong lúc vô tình, ta cướp đi người a tỷ yêu, thời khắc này bọn họ tâm linh tương thông, ta sẽ không quấy rối. Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, hắn mới tiếp tục nói: “Trước kia để cho nàng chịu nhiều oan khuất. Sau này sẽ không còn như vậy nữa, trẫm đảm bảo. Vốn là sẽ cùng Hoàng hậu có một hoàng nhi thông minh xinh đẹp, đáng tiếc đứa bé này không có phúc khí. Có điều cũng không muộn, trẫm và Hoàng hậu đều còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội”.