Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 8



Chương 8: "Đó là quần của bạn trai cũ thầy." 

Rèm cửa không được thả xuống, từng mảng lớn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, có một vệt sáng rơi trên sàn nhà nơi quần áo lộn xộn chất đống vào nhau. 

Người trên giường vẫn còn đang ngủ say, có lẽ là do bị ánh sáng mặt trời làm cho chói mắt, một bàn tay trắng như tuyết duỗi ra, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người, chăn phủ lên mí mắt mỏng, mới thoải mái hơn một chút, kết quả lại bị người khác kéo xuống, bàn tay đó thật kiên nhẫn, lần nữa kéo chăn lên, sau đó người kia giống như đang đùa giỡn, nắm lấy mép chăn kéo xuống.

Lặp lại hai ba lần rốt cuộc không còn kiên nhẫn được nữa, Chu Bùi nhướng mày, đôi mắt thỏ tròn xoe nhìn chằm chằm Từ Dư, "Em còn không để cho người khác ngủ hả?" 

Từ Dư vòng tay qua vai anh, nghiêng đầu tiến lại gần, gặm cắn dái tai mềm mại của Chu Bùi, giọng nói có chút khàn, "Không cho, chính là không cho anh ngủ."

Cậu vừa nói vừa dùng tay kéo Chu Bùi dậy, ôm người vào trong lồng ngực, giống như là ôm một món đồ chơi lớn, lắc qua lắc lại, Chu Bùi kêu "Ui" một tiếng, Từ Dư có chút ngưng trọng, hỏi anh: "Làm sao vậy?"

"Đau......"

Chu Bùi chỉ chỉ phía sau, Từ Dư xoa eo cho anh, "Thể lực của thầy cũng quá kém rồi, cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa."

Chu Bùi bị cậu ấn đến thoải mái, lười biếng không muốn nhúc nhích, đầu vùi vào trong lồng ngực cậu, lỗ mũi hít vào đều là hơi thở của Từ Dư.

Anh lắng nghe giọng nói của cậu bé ở bên tai, trong lòng có một loại cảm giác không được rõ ràng, như là đang giẫm lên mây, đám mây đó không phải là mây thật, nó được làm bằng kẹo bông gòn, có vị ngọt nhưng càng dễ bị ngã xuống.

Anh yên lặng dựa một lát, lắng nghe nhịp tim đang đập đều đều của Từ Dư, một lát sau, Chu Bùi mới hỏi: "Từ Dư, em thích tôi sao?"

Chu Bùi vừa mới kết thúc mối tình mười năm, anh vốn không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa, anh cảm thấy tình yêu giống như một bông hoa, đến mùa liền héo tàn, và bông hoa đó của anh, sợ là đã sớm trở thành bùn xuân và biến thành phân bón rồi. 

Nhưng anh đã nảy sinh quan hệ với học trò của mình, trong lòng Chu Bùi có chút lo sợ, có chút bơ vơ, nhưng cũng có chút vui sướng và hưng phấn vụn vặt. 

Cảm xúc ấy phức tạp cực kỳ, đầu thỏ của Chu Bùi không kịp suy xét, là đã hãm sâu vào nó rồi. 

Anh nghĩ, đứa nhỏ này thực sự thích anh sao?

Hay chỉ là hứng khởi nhất thời muốn chơi đùa.

Nếu đúng là như thế, Chu Bùi sẽ rời đi, rời khỏi thành phố mà anh từ lâu đã không còn muốn ở lại nữa. 

Sau khi Chu Bùi nói những lời này, Từ Dư trầm mặc hai giây, Chu Bùi nhìn cậu, hơi siết chặt ngón tay, dường như Từ Dư đang nghiêm túc suy nghĩ, cậu nghĩ đi nghĩ lại, sau đó nói: "Thầy, em có thể kết giao với thầy không?"

"Hả?"

Chu Bùi sững sờ, mở to mắt, ngây người nhìn Từ Dư.

Tay Từ Dư vắt ngang trên vai anh, kéo anh lại gần, vẻ mặt cậu bé nghiêm túc hiếm thấy, cậu dán lên sườn mặt Chu Bùi, phả ra hơi nóng và thì thầm vào tai anh: "Chưa từng có ai đón sinh nhật cùng em, thầy là người đầu tiên chúc em sinh nhật vui vẻ, thầy ơi, em thích thầy, chúng ta ở bên nhau được không?"

Chu Bùi không biết nên nói cái gì, tay anh bị Từ Dư nắm trong lòng bàn tay, ngón tay khép chặt được tách ra từng chút, mười ngón tay đan vào nhau.

Lời nói của Từ Dư dường như có ma lực, cám dỗ anh, đồng ý ở bên nhau.

Chu Bùi nhìn sàn nhà bên cạnh giường, nơi đó được lát một lớp ánh sáng, mang theo đủ loại màu sắc, giống như cầu vòng.

Lúc này, một Chu Bùi khác trong cơ thể anh lại xuất hiện, nó che mắt Chu Bùi lại, phong bế miệng Chu Bùi, nó thay Chu Bùi nhìn Từ Dư, nó thay Chu Bùi đáp lại: "Được."

Khi Chu Bùi định thần lại, Từ Dư đã ôm lấy anh, vùi mặt vào cổ anh.

Nụ hôn rơi xuống như lông vũ, sau đó, Từ Dư lại một lần nữa khiến Chu Bùi khóc đỏ cả mắt. 

Mặt trời từ đầu này rơi xuống đầu kia, Chu Bùi nằm ở trên giường, quả thực không chịu được nữa, kéo Từ Dư dậy, "Em cũng có thể ngủ nhiều như vậy, đã qua một ngày rồi."

Từ Dư cũng vừa mới chìm vào giấc ngủ, trước khi Chu Bùi nói chuyện với cậu, cậu phát hiện sau khi quen thân với Chu Bùi, con thỏ này đúng là một người thích lải nhải, giống như có vô số chủ đề, Từ Dư nghe xong một cái lại một cái, anh lôi kéo Từ Dư nói đến hồi lâu.

Thật vất vả mới ngủ được một lúc, thầy Chu lại kéo cậu học sinh cảm thấy lạ giường dậy. 

Từ Dư mông lung bị Chu Bùi kéo đi, vào đến nhà vệ sinh, Chu Bùi lấy bàn chải đánh răng mới cho cậu, anh nhìn bộ dạng chưa tỉnh ngủ của Từ Dư, liền giúp cậu nặn kem đánh răng, cả một dây chuyền phục vụ, rồi đưa bàn chải đánh răng tới trong tay Từ Dư. Đam Mỹ H Văn

"Chỉnh đốn một chút, thầy đói bụng rồi, ra ngoài ăn cơm đi, thầy không muốn ở nhà cả ngày."

Từ Dư nửa tựa vào cửa, lắc lắc gật gật đầu, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, mơ hồ nói: "Cũng đúng, đây là ngày đầu tiên của chúng ta...... phải kỷ niệm chu đáo."

Chu Bùi nghiêng đầu nhìn cậu, dưới ánh đèn, đôi mắt Từ Dư khép hờ, vẻ mặt lười biếng, ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, chóp mũi hơi hếch, cằm nâng lên, mái tóc đen lộn xộn xoắn thành một chùm, nhưng dù vậy, cậu vẫn rất đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt.

Chu Bùi nghĩ, sức hấp dẫn của tuổi trẻ là đây, cho dù dáng vẻ như mới ngủ dậy từ trong một mớ hỗn độn, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm nhận được sức trẻ đang lưu động mạnh mẽ, thật đáng ghen tị.

Anh đánh răng xong rồi, nhìn Từ Dư đang súc miệng ở trong gương, anh nói: "A, đúng rồi, thầy còn có quà cho em."

Từ Dư phun bọt nước trong miệng ra, cậu cười nói: "Quà sinh nhật của em, không phải thầy đã đưa rồi sao?"

"Đưa rồi sao? Không có nha? Thầy còn chưa có lấy ra."

Từ Dư quay đầu lại, đuôi lông mày mang theo ba phần tình ý, cậu chỉ vào Chu Bùi trêu đùa nói: "Thầy không phải là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của em sao?"

Chu Bùi đỏ mặt, thật sự cảm thấy tuổi tác của mình ở trước mặt Từ Dư là quá lớn, anh ho khan một tiếng, liếc mắt sang một bên, không nhìn vào ánh mắt rực lửa kia của Từ Dư.

Quần áo của Từ Dư đã bẩn rồi, ở trên dính kem và một vài thứ khác, Chu Bùi đã cho chúng vào máy giặt cùng với quần áo của mình, rồi cho rất nhiều bột giặt, cũng không biết có thể giặt sạch được không, giặt không sạch cũng không sao, miễn là không cần thấy đống quần áo bẩn đó vào lúc này là được.

Từ Dư bây giờ đang mặc một chiếc áo phông của Chu Bùi, quần áo rộng thùng thình nhưng khi mặc ở trên người cậu lại rất vừa vặn, cậu có khung xương to, nên có thể giữ cho áo không bị tuột.

Chu Bùi đưa cho cậu một cái quần khác, quần của anh quá nhỏ so với Từ Dư, lục tìm một hồi, anh tìm thấy một chiếc quần short rộng hơn một chút ở trong góc tủ quần áo, Chu Bùi nhìn cái quần kia với vẻ mặt hơi biến sắc, Từ Dư tiến lại gần anh, cầm lấy cái quần ở trên tay anh, "Không phải có cái này sao? Em mặc vừa mà."

Cậu mặc vào rồi bước tới trước gương để nhìn, Chu Bùi nhìn theo bóng lưng cậu, dừng lại một chút rồi nói: "Đó là quần của bạn trai cũ thầy." 

Từ Dư có chút sửng sốt, lập tức cởi thắt lưng, sử dụng cả tay và chân để cởi quần, cái quần short kia rơi xuống mặt đất, Từ Dư còn thản nhiên giẫm lên, sau đó nhìn về phía Chu Bùi nói: "Há, em vô tình giẫm phải."

Chu Bùi nhìn bộ dáng trẻ con kia của cậu, có chút buồn cười, anh nói: "Để thầy tìm thêm lần nữa, xem còn cái khác hay không."

Cuối cùng, anh cũng tìm ra được một cái quần của mình, đó là cái quần anh mua khi đi du lịch ở Bali, cũng là quần short, có họa tiết hoa to, màu sắc tươi tắn, trông rất lạ mắt.

Từ Dư không ghét bỏ chút nào, đi đến trước mặt Chu Bùi, một chân còn tiện thể đá văng chiếc quần ở trên sàn, mặc quần hoa mà Chu Bùi đưa cho.

Từ Dư đứng ở trước gương ngẩn ngơ mà nhìn dáng vẻ quê mùa của mình, Chu Bùi bước đến bên cạnh cậu, vỗ nhẹ vào lưng cậu nhóc cao lớn, cất tiếng an ủi cậu: "Không sao đâu, cứ mặc đi ra ngoài, đến trung tâm thương mại liền đổi cái khác."

Từ Dư: "......"