Hộ Nghèo Túng Và Phú Hào Của Cậu

Chương 27



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chuyện kia...”

Mật Hạo dừng cắt thịt bò bít tết: “Cái gì?”

“Với điều kiện của anh Mật, hẳn là rất khó độc thân mới phải.” Omega thanh tú cười đến dịu dàng, “Vì sao em nghe bác nói, anh vẫn luôn độc thân vậy?”

Vấn đề này cũng không phải là riêng tư, Mật Hạo cũng không ngại cho người ta mặt mũi.

“Trước đây sự nghiệp bận rộn không có tâm tư này, bây giờ...” Mật Hạo chau mày, không hiểu sao anh dừng một chút, “Bây giờ thì chưa gặp được người mình thích.”

“Em cũng vậy.” Omega uống một ngụm nước dưa hấu, “Trước kia em còn đi học, người trong nhà không cho yêu sớm, vừa mới tốt nghiệp xong cứ như đòi mạng mà thúc giục em đến đau cả đầu.”

“Em còn nhỏ mà.” Mật Hạo tỏ vẻ hiểu rõ, “Hoàn toàn không cần sốt ruột, có thể chơi thêm vài năm, chơi đã rồi suy xét vấn đề cá nhân sau.”

“Ha ha ha.” Mật Hạo nói ra lời này, quả thực cũng nói rõ không có ý đồ tiến thêm một bước với Omega trước mặt, điều này làm cậu Omega cũng lập tức cảm thấy thoải mái hơn, “Vậy cảm ơn anh Mật kiến nghị, em chơi đến năm 30 tuổi rồi nói sau.”

“Được thôi.” Mật Hạo dùng giọng điệu trưởng bối, “Ăn cơm trước đi, không đủ thì gọi thêm.”

Tóm lại là đừng có tám nhảm nữa, mệt mỏi.

Mật Hạo không cần phải nói chuyện thêm nữa, nhưng mới chuyên tâm ăn được vài miếng đã nghe gần chỗ mình xôn xao.

__________________

La Bạc Hồ không ngờ ở đây mà cũng gặp được Mật Hạo.

Lúc Mật Hạo đi tới, cậu đang ngăn cản Tiêu Giác Tê lấy bình decanter rượu vang đập lên đầu Chu Thích Tử.

“Chu Thích Tử, tôi không ngờ anh sẽ là loại người này!” Tiêu Giác Tê điên cuồng giãy giụa, móng tay thật dài cứ thế cào lên cánh tay La Bạc Hồ, lập tức tạo ra một đường trắng, “Buông tôi ra! Tôi muốn liều mạng với hắn!”

La Bạc Hồ lôi kéo một Omega đang lên cơn điên cũng rất cố sức: “Cậu Tiêu cậu bình tĩnh một chút đi.”

“Cậu muốn tôi bình tĩnh thế nào hả?” Tiêu Giác tê nổi điên, tiện tay cầm một chén canh lên muốn hất đi.

Xoảng!

“Chốn công cộng phát điên cái gì hả?” Alpha cao lớn sầm mặt chắn trước người La Bạc Hồ, vẻ mặt rất không vui, nói với nhân viên phục vụ tay chân luống cuống bên cạnh: “Kêu quản lý của mấy người đến đây giải quyết.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy đi, Tiêu Giác Tê vừa mới bưng chén canh bò hầm la lối khóc lóc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch xoa xoa cánh tay vừa mới bị bẻ đau, trong lòng run sợ nhìn người sầm mặt trước mắt: “Mật... Mật tổng, sao ngài lại cũng ở đây?”

“Trước khi cậu làm việc có suy xét đến hậu quả không?” Mật Hạo nhìn xuống chén canh bò hầm bể trên sàn còn bốc hơi nóng, vô cùng tức giận. Nếu vừa rồi anh không ra tay, chén canh này chắc chắn hắt lên mặt La Bạc Hồ, độ nóng này không hủy dung cũng lột cả da.

“Mật Hạo, ai cho anh cả gan mắng người của tôi!” Vừa mới nãy còn hèn đến chết khiếp, hiện tại Chu Thích Tử động thân bước ra, dám hô thẳng tên Mật Hạo chưa nói, còn làm ra vẻ đầy căm phẫn: “Giác Tê, em có bị sao không?”

Tiêu Giác Tê tìm được chỗ dựa, lập tức nhào vào lòng Chu Thích Tử.

“Tại anh hết tại anh hết! Ai bảo anh đi ăn với Omega khác, anh cũng không biết lòng em đau đớn bao nhiêu!

“Cục cưng!” Chu Thích Tử lại bất thình lình mà bắt đầu giọng điệu vịnh than, “Trong lòng anh chỉ có mỗi em thôi! Đều là do mẹ anh ép uổng anh đi xem mắt! Căn bản anh không có khả năng yêu người khác!”

Hai vị này tâm sự lẫn nhau một lát lại bắt đầu phóng thích pheromone, sau đó Chu Thích Tử mừng rỡ như điên phát hiện, hắn vẫn luôn cho rằng người mình yêu là Beta, thật ra chính là Omega của đêm sung sướng hôm đó.

“Em cái tên xấu xa thích gạt người này, anh phải bắt em làm gì mới được đây.”

Hai vị này làm lơ hết thảy người xung quanh bắt đầu tình chàng ý thiếp, đối tượng xem mắt bên cạnh mặt đã tái đi rồi, tức giận đến xô ngã ghế bỏ đi.

Chu Thích Tử cũng không hoàn toàn muốn battle với Mật Hạo, bế tiểu kiều thê của hắn đi muốn lên giường.

Còn chả thèm nhìn đến La Bạc Hồ.

“Lúc nãy không bị văng trúng đi?”

“A...” La Bạc Hồ bị Mật Hạo kêu hoàn hồn, tự nhiên cảm thấy mình có hơi mất mặt lại chật vật, cúi đầu đáp: “Không sao, lúc nãy cảm ơn ngài.”

“Không sao thì tốt...”

Mật Hạo vừa dứt lời, Omega Triệu gia nãy giờ như người vô hình đột nhiên xông lên ôm lấy La Bạc Hồ.

“Anh Cà Rốt, em rất nhớ anh nha!”

Nhìn vô cùng cửu biệt trùng phùng.

Chú thích:

Bình decanter rượu vang: