Hộ Nghèo Túng Và Phú Hào Của Cậu

Chương 33



La Bạc Hồ ngồi ở mép giường ngẩn ra.

Cậu cảm thấy sao Mật Hạo lại giỏi như vậy nhỉ!

Biết nấu cơm, biết sửa bình nước nóng lạnh, ống nước bị rỉ nước cũng biết sửa luôn, quả thật là mười hạng toàn năng.

Alpha như vậy dù không có bối cảnh hùng hậu, cũng khiến người ta mê muội như cũ.

Cùng Mật Hạo ở bên nhau, hẳn là mặc kệ có tiền hay không cũng đều có thể sống hạnh phúc.

“Nghĩ gì thế nhóc con?” Mật Hạo quơ quơ tay trước mặt La Bạc Hồ, “Hoàn hồn nào, ê.”

“Mật tổng!” La Bạc Hồ dùng nụ cười che dấu nỗi xấu hổ, “Ngại quá, lúc nãy tôi hơi mệt nên có chút thất thần.”

“Buồn ngủ thì đi ngủ nào, Cháo.” Mật Hạo cố ý gọi nhũ danh của La Bạc Hồ, nhìn người ta đỏ mặt, “Ba ba của em đều đã gọi tôi là Tiểu Mật rồi, em cứ Mật tổng tới lui làm gì, gọi anh Mật là được.”

“A, Mật tổng, này không quá thích hợp đâu.” La Bạc Hồ do dự, hơn nữa gọi anh Mật cũng cảm thấy có gì đó kì quái, cảm giác như đang làm nũng.

“Cái gì mà không thích hợp.” Mật Hạo không quá để ý ngồi bên cạnh cậu, đưa tay ôm lấy nhóc con, “Chờ em đến chỗ tôi làm việc rồi, có rất nhiều thời gian để gọi Mật tổng, hiện tại cũng đừng khách khí như vậy. Hai ta đây là quan hệ gì chứ? Là quan hệ cùng chung chăn gối đó.”

“Hả?” Thiếu chút nữa La Bạc Hồ đã nhảy dựng lên, “Không có không có! Ngài ngủ trên giường là được, tôi ngủ dưới đất...”

“Hửm?” Mật Hạo nhướng mày, ngăn cản đường đi của La Bạc Hồ, không cho người ta xuống giường, “Gọi tôi là gì?”

“Anh ơi ----“ La Bạc Hồ ngại muốn xỉu, không khỏi nhún nhảy vài cái trên nệm, “Anh Mật ơi! Được chưa?”

“Được được được.” Mật Hạo trực tiếp kéo eo cậu nằm xuống, “Ngủ đi.”

“Không phải không phải, em...”

“Lầu một ẩm thấp như vậy ngủ dưới đất gì mà ngủ, không phải em buồn ngủ lắm sao?” Mật Hạo cũng ngáp một cái, kéo chăn lên nhắm mắt lại, “Ngủ ngon, nhóc con.”

Hả? Haizz!

La Bạc Hồ mở to mắt cả buổi không nói nên lời.

Thật bá đạo nha!

Cà Rốt nín thở.

(Hị hị hị đổi xưng hô một tí vì ảnh biết mình thích ẻm rồi nhó.)