Hộ Người Bình An

Chương 1



*tên do edit đặt

*Raw: Meo Meo

Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả, hoàn toàn phi thương mại. Vui lòng không repost!

[ Đã lâu không edit mong được lượng thứ ]

—--

Bùi Cảnh đúng là ám vệ của ta.

Nhưng vào lúc xảy ra ám sát, theo bản năng xả thân bảo vệ hoàng muội của ta.

Về sau đoạt vị thất bại, một mũi tên của Bùi Cảnh ép ta rơi xuống sườn núi mà chết.

Sống lại lần nữa, phụ hoàng để cho ta lựa chọn ám vệ.

Mặc cho Bùi Cảnh bị đánh máu me đầm đìa, ta lại chọn một người khác.

Sau đó, vào ban đêm y xông vào phủ công chúa, quỳ xuống giọng run run nói:

"Điện hạ...vì sao không chọn thần?"

1

Đêm trước ngày Thẩm Huyên đăng cơ, đã đến ngục giam gặp ta.

Sự ung dung quý phái cùng với ánh đèn dầu trong lao ngục u ám không hợp nhau.

"Hoàng tỷ, nếu như là kẻ tức thời nên sớm rời đi, cũng sẽ không phải chịu tội."

Ánh mắt nàng từ trên cao mà nhìn ta ở dưới, đáy mắt có sự thương xót dối trá pha lẫn sự đắc ý.

Ta nâng mắt nhìn phía sau lưng Thẩm Huyên.

Dưới ánh đèn lập lòe, bóng dáng thiếu niên cao lớn phản chiếu lên mặt tường, càng lộ vẻ thẳng tắp.

Ta biết là ai.

"Thẩm Huyên", ta hạ ánh mắt cúi xuống, vẻ mặt giống như cười mà không cười, "Ngoại trừ dựa vào nam nhân, ngươi còn biết cái gì?"

"Hoàng tỷ cũng không cần nói những thứ này để chọc giận ta."

Thẩm Huyên liếc mắt nhìn người đứng phía sau, ý cười đáy mắt càng dậm.

Nàng ta phất tay ra hiệu cho người rời đi trước, sau đó cúi người, giọng nói thì thầm chỉ đủ cho một mình ta nghe thấy:

"Hoàng tỷ tốt của ta ơi, tỷ có muốn biết ta làm như thế nào lấy được lệnh bài kia của tỷ không?"

Không chờ ta trả lời, nàng ta bật cười rồi "chậc chậc" nói trước.

"À đúng, hoàng tỷ còn chưa từng nếm qua tư vị của y phải không? Thật là đáng tiếc."

Ta cũng không cần suy nghĩ gì nữa.

Tấm lệnh bài kia từ đầu đến cuối ta chỉ đưa cho một mình Bùi Cảnh.

Mà Bùi Cảnh là ám vệ thiếp thân của ta, phản bội ta.

Không thấy ta tức giận, Thẩm Huyên cũng mất hứng thú, sau nói vài câu đáng ghét cũng rời khỏi lao ngục.

Màn đêm buông xuống, từng thuộc hạ cũ của ta thừa cơ cướp ngục, lại bị Bùi Cảnh bên ngoài phát hiện ra.

Khi bị dồn đến vách núi, Bùi Cảnh lại là người bắn ra mũi tên cuối cùng.

"Điện hạ!"

Nhưng khoảnh khắc rơi xuống vách núi, ta lại mơ hồ nghe thấy tiếng người này gào thét đến tan nát cõi lòng.

Chậc, thật khiến cho người khác buồn nôn.

Vậy mà lúc mở mắt ra, ta lại trùng sinh.

"Trăn Nhi, con có vừa ý kẻ nào không?"

Mẫu hậu kéo tay của ta, chỉ vào một loạt những thanh thiếu niên trước mặt, có ngụ ý:

"Những cái này về sau thế nhưng chính là thiếp thân ám vệ của con, con đừng có lấy tính xấu ngày xưa, phải chọn lựa cho thật tốt."

— Quay lại ngày ta chọn lựa ám vệ.

2

Một hàng thiếu niên mặc trang phục màu đen đứng trước mặt ta.

Qua nhiều thế hệ khi các hoàng tử, hoàng nữ thành niên đều có một thiếp thân ám vệ bảo hộ, mà bây giờ cũng đã đến thời điểm ta lựa chọn ám vệ.

Mẫu hậu lo lắng ta lại phạm phải tật xấu chọn người chỉ nhìn mặt, cho nên rất chuyên tâm chỉ điểm.

"Nhi thần hiểu được."

Ta không vội vàng, lướt qua các thiếu niên đứng trước mặt, liếc một cái đã thấy Bùi Cảnh.

Thật sự y có được một dung mạo tuyệt phẩm.

Nhất là đêm trước thụ phạt, sắc mặt tái nhợt, nhìn càng thêm vẻ kiên cường.

Đời trước ta chính là phạm vào bệnh cũ, liếc một cái đã trọn trúng Bùi Cảnh.

Sau đó đối với y vô cùng tốt, ngày ngày giữ y bên mình, không cần y luôn luôn theo sát bảo hộ.

Thuở thiếu thời chỉ là ưa thích túi da kia, nhưng về sau lại là thực sự động tình.

Nhưng Bùi Cảnh vẫn là phản bội ta.

Rõ ràng là ám vệ của ta, ngay lúc có biến cố lại vô thức che chở Thẩm Huyên.

— Thẩm Huyên?

Ta có chút sửng sốt, nhạy cảm chú ý đến mặc dù Bùi Cảnh mặt như cũ không biểu tình, nhưng ánh mắt lại vô ý lướt qua, mấy lần lướt qua đều nhìn về một phía.

Ta nhìn theo, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Huyên đứng bên cạnh phụ hoàng.

Chậc.

Ngay từ ban đầu tình cảm của y là dành cho Thẩm Huyên đi, vẫn là ta gậy đánh uyên ương.

Trong lòng ta cười lạnh, chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn.

"Vậy có nhìn trúng ai?"

Thấy ta nhìn sang, phụ hoàng của ta lúc này mới ngẩng đầu, thuận miệng hỏi một câu.

Chỉ là không đợi ta trả lời, hắn đã cúi đầu hỏi Thẩm Huyên, "Vậy Huyên Nhi nhìn xem có muốn ai?"

Hôm nay rõ ràng là thời gian ta lựa chọn ám vệ.

Lời phụ hoàng vừa nói ra, dù là bình tĩnh đoan chính như mẫu hậu, cũng không nhịn nổi mà đổi sắc mặt.

"Hôm nay là ngày Tam hoàng tỷ tuyển chọn, Huyên Nhi không dám vượt qua giới hạn."

Ta thấy Thẩm Huyên nhìn liếc về phía Bùi Cảnh, sau đó vội vàng cúi đầu khẽ nói.

Bộ dạng này của nàng khiến long nhan phụ hoàng cực kỳ vui mừng, nói thẳng là nếu đã coi trọng, chọn trước cũng không sao.

Mẫu hậu tái mặt.

Ta không nói gì, vỗ tay của nàng trấn an, sau đó ánh mắt lướt qua Bùi Cảnh, cuối cùng rơi xuống một người.

3

So với đám ám vệ trước đó, người này rõ ràng trông lôi thôi hơn nhiều.

Quanh miệng đầy ria mép lộn xộn, nhìn không rõ diện mạo thật, bộ dáng cà lơ phất phơ đứng ở kia, thậm chí nhìn còn có vẻ không giống một ám vệ.

Nhưng đôi mắt hổ phách kia vẫn cứ trong veo sạch sẽ như vậy, từ lúc quan sát người này vẫn mang theo mấy phần ý cười.

—- E là một chiếc ám vệ giả đi?

Ta trong lòng nghĩ thầm, nhưng theo bản năng đi về phía người kia.

Còn chưa đi được mấy bước, ống tay áo bị người kéo lại.

Chính là Bùi Cảnh.

Y gần như là theo bản năng vươn tay, nhưng khi làm động tác này, vẻ mặt lại có chút mê mang.

"Điện hạ..."

Y cúi đầu gọi ta, tay thêm lực níu xuống.

"Làm càn!"

Chưa chờ y nói hết lời, ta khẽ nhíu mày chán ghét mở miệng: "Ai cho phép ngươi đụng bản cung?"

"Điện hạ, đoản kiếm."

Vậy mà người kia lại vừa đúng lúc dâng lên một thanh đoản kiếm.

Thế là ta cũng không đợi Bùi Cảnh chủ động buông ra, nhanh chóng giơ tay cắt đứt ống tay áo kia.

"Điện hạ!" Bùi Cảnh ngạc nhiên trợn to mắt.

Chỉ là y còn chưa kịp làm cái gì, đã bị thủ lĩnh Ám Tư ở bên cạnh trách phạt nặng nề.

Dùng roi dài gai nhọn đánh cho y máu me đầm đìa, nhưng Bùi Cảnh cứ thế không rên một tiếng, ngoan cường nhìn chằm chằm về phía ta.

Đúng là kỳ quái.

Ta cũng không thèm để ý, quay lưng đi về phía người đã đưa cho ta thanh đoản kiếm lúc trước.

Mà ở phía sau Thẩm Huyên đang mở lời xin tha cho Bùi Cảnh.

Ta bĩu môi, ngẩng lên nhìn về phía người kia —

Đợi đến khi đến gần mới thấy, người này lúc đứng thẳng trông cực kỳ cao.

Ta có chút không thoải mái nên lùi lại mấy bước, hỏi:

"Ngươi tên gì?"

"Vệ Tịch."

Trước kia thật đúng là chưa từng chú ý tới người này, giọng nói người này trong trẻo, đúng mẫu ta sẽ thích.

Nhưng tên gọi này thật có chút quen tai.

Phút chốc ta không nhớ nổi và cũng không có chút do dự, chỉ vào Vệ Tịch mở lời với mẫu hậu:

"Vậy con sẽ chọn hắn."

Vừa dứt lời, Bùi Cảnh vẫn còn đang nửa quỳ trên mặt đất phút chốc sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

4

Ta mơ thấy một giấc mộng.

Hoặc nói là sự việc kiếp trước của ta.

Sau khi đoạt vị thất bại, ta vốn bị Thẩm Huyên giam cầm trong lãnh cung.

Trong lãnh cung thì vẫn cứ theo thói nâng cao đạp thấp, hơn nữa khi đó ai cũng đều hận không thể cách xa ta một chút.

Cho nên một ngày ba bữa của ta thực sự từ một tiểu thái giám mang đến.

Đôi khi tiểu thái giám kia sẽ nói với ta đôi lời qua vách tường ngăn cách.

Hắn nói hắn gọi là Vệ Tịch.

— Vệ Tịch?

Ta chợt giật mình tỉnh giấc.

Ngoài điện mưa đêm, tiếng sấm rền vang.

Ta không màng đi giày vội vàng chạy ra ngoài.

"Vệ Tịch—"

Lời muốn nói chợt nghẹn tại cổ họng.

Ta nhíu lông mày nhìn người đang quỳ gối bên ngoài điện.

Mưa to đã khiến quần áo người kia sớm ướt sũng, máu hòa theo dòng nước chảy xuống.

Mà Vệ Tịch đang cầm kiếm đứng bên cạnh y.

Nhìn thấy ta đi ra, ánh mắt người kia sáng lên nhưng lại rất nhanh ảm đạm.

Giọng nói của y run run, gần như là cầu khẩn:

"Điện hạ...vì sao không chọn thần?"

5.

Cảnh tượng này giống như đã từng trải qua.

Năm đó lúc hành cung xảy ra chuyện, Thẩm Huyên đang đứng bên cạnh ta.

Rõ ràng là một hoàng nữ được học qua võ thuật, vào khoảnh khắc đó lại luống cuống vội vàng nắm lấy tay áo ta, giọng yếu ớt gọi ta "Tam hoàng tỷ".

Hành cung có rất nhiều hộ vệ, được phòng vệ sâm nghiêm.

Nhưng có một kẻ thoát ra được từ trong đám hộ vệ đông đúc, mà tay còn cầm kiếm đâm về phía Thẩm Huyên.

Ta theo bản năng kéo Thẩm Huyên tránh ra, một cái chớp mắt bị nàng dùng lực kéo lại, đứng im tại chỗ.

Điều này khiến cho thích khách kia có cơ hội tiến gần sát hơn.

Bùi Cảnh vốn là bị mấy thích khách quấn thân, vội vàng chạy tới muốn che chắn trước mặt chúng ta.

Nhưng không nghĩ tới kẻ kia lại xảo trá như vậy, dùng cung tên giấu trong tay áo bắn mấy mũi tên về phía ta.

Chẳng biết từ lúc nào, Thẩm Huyên vốn níu chặt tay áo, đã buông ra, được Bùi Cảnh bảo vệ ở phía sau lưng, che chắn kín kẽ.

Lúc ta bị trúng tên, thấy sắc mặt Bùi Cảnh hoảng hốt vội vàng nhào tới đỡ lấy ta.

Mà Thẩm Huyên ở phía sau, trên mặt còn chưa phai đi nụ cười đắc ý.

Sau đó, Bùi Cảnh bị phạt vì không bảo vệ được chủ nhân, bị giam trong thủy lao của Ám Tư ba ngày ba đêm.

Đêm đó, khi y ra khỏi thủy lao, cũng là một đêm mưa to xổi xả như vậy.

Bùi Cảnh cũng quỳ gối trước điện của ta như vậy, mưa to xối vào vết thương còn chưa được xử lý của y, máu hòa cùng nước mưa trôi xuống nền đất.

Ta hỏi y: "Ngươi có biết bên người Thẩm Huyên sẽ tự có ám vệ của nàng bảo vệ nàng?"

Phụ hoàng vô cùng sủng ái Liên quý phi.

Vì thế trong tất cả hoàng tử hoàng nữ, Thẩm Huyên là người được sủng ái nhất.

Mà ám vệ bên người Thẩm Huyên, cũng là một trong những ám vệ lợi hại nhất đã từng ở bên người phụ hoàng.

Ta thấy thân thể của Bùi Cảnh khẽ run lên.

Người này cho dù lúc bị thương có dầm mưa, thân thể vẫn thẳng tắp như cũ.

Y chỉ ngước mắt nhìn thẳng, chỉ nói một câu "Vâng, là thuộc hạ tắc trách, mời điện hạ trách phạt."

"Bùi Cảnh." Ta ngồi xuống, tay cầm cây trâm xé toạc quần áo trên người y.

Trên thân thể cường tráng trắng trẻo nhìn thấy rõ các vết thương đổ máu, mà trên ngực lại có một vết sẹo lớn nhìn dữ tợn gần như là kéo ngang qua người Bùi Cảnh.

Từ bên trái hông kéo lên trên, xuyên qua tim.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên ta nhìn thấy vết sẹo này trên người Bùi Cảnh.

Nhưng cũng là lần đầu tiên không để ý sự ngăn cản của y mà chạm vào.

"Điện hạ!"

Bùi Cảnh gần như thất thố gọi ta một tiếng, trên mặt vốn là thần sắc tỉnh táo nay bị sự bối rối thay thế.

Cũng không biết có phải gió đêm khiến cho người ta thấy lạnh hay không, khi tay ta chạm đến thân thể kia, có sự run rẩy.

"Bùi Cảnh" ta nhìn về phía y, nở nụ cười nom có ý tốt nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo: "Vết sẹo này sẽ là kim bài miễn tử của ngươi, nhưng không là mãi mãi."

Bùi Cảnh từng cứu ta một mạng.

Lần đó suýt nữa là phải chết.

"Nếu có lần sau, đích thân bản cung sẽ lấy mạng của ngươi."

Thật ra ta vốn còn muốn nhẫn nhịn hỏi Bùi Cảnh một chút, nếu lại cho y một cơ hội, y sẽ chọn ta hay là Thẩm Huyên.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng quật cường không chịu cúi đầu của Bùi Cảnh, bỗng nhiên ta thấy mất hứng.

Nhưng thế sự vô thường, ai ngờ cái gọi là "lần sau" là lúc Bùi Cảnh tự tay muốn lấy mạng của ta.

– Chậc, thật vô dụng đâu.

6.

"Điện hạ–"

Giọng nói run rẩy của Bùi Cảnh đã kéo ta khỏi luồng suy nghĩ.

Y còn muốn nói điều gì, nhưng kiếm của Vệ Tịch đã đang kề trên cổ y.

Lưỡi kiếm sắc bén cứa vào cổ Bùi Cảnh, máu theo thân kiếm nhỏ xuống.

"Ban đêm xông vào tẩm cung của điện hạ, đáng lẽ phải g.i.ế.t"

Tiếng nói của Vệ Tịch êm tai, nhưng vẫn là cái bộ dạng cà phất cà phơ kia.

Hắn nghiêng đầu nhìn ta: "Điện hạ đứng xa chút. Mưa lớn, đừng có làm bẩn mắt điện hạ."

Thế là ta nghe lời lui vào bên trong điện.

"Vệ Tịch!!" Cách một đoạn xa, ta lớn giọng hỏi hắn,

"Vậy sao ngươi còn chưa giết hắn?"

Theo lý, từ một khắc Bùi Cảnh xâm nhập vào trong cung của ta, y sẽ phải chết.

"Ngươi tắc trách."

Ta nói giọng khẳng định.

Vệ Tịch không chịu được tay hơi run, thế là vết thương trên cổ Bùi Cảnh lại sâu thêm một chút.

"Bị hù dọa, xấu hổ quá." Vệ Tịch liếc mắt, thuận miệng nói, "Tiểu điện hạ nhà ta tuổi còn nhỏ, bình thường lúc nói chuyện cũng thích đùa. Huynh đệ, huynh đừng để trong lòng nhé, làm quỷ cũng đừng có quấn lấy tiểu điện hạ nhà ta."

Cũng không biết câu chữ nào kích thích Bùi Cảnh.

Mắt y đỏ ngầu, lồng ngực vì cảm xúc dâng trào mà phập phồng.

Nghiêm túc nói: "Nếu ta đúng là thích khách, vậy lúc này điện hạ đang gặp nguy hiểm. Vệ Tịch rõ ràng là ngươi mặc kệ để ta xông vào, bây giờ ở trước mặt điện hạ lại làm bộ làm tịch. Trách nhiệm của ám vệ là thay chủ tử quét sạch những nguy hiểm, vậy mà ngươi chỉ lo trêu đùa ta, mà không để ý đến sự an nguy của điện hạ, ngươi có tư cách gì mà nói đến việc bảo vệ điện hạ!"

Chà, sao lại nói chuyện đại nghĩa nghiêm túc đến vậy.

Ta không kìm nén được mà muốn vỗ tay cho người này.

Đáng tiếc, tên này bản chất thật lại là một kẻ phản bội.

Thiếu niên quỳ trên mặt đất, hình ảnh bây giờ đang chồng chéo vào hình ảnh kẻ đã bắn tên g.i.ế.t c.h.ế.t ta ngày hôm đó.

Ta híp mắt nhìn y một chút, chợt nở nụ cười.

Ta hỏi y: "Ngươi tên là gì?"

"Bùi Cảnh."

"Bùi Cảnh ư." Ta nở nụ cười trào phúng, sau đó dần thu lại ý cười trên mặt, "Chỉ là một tên ám vệ nho nhỏ, ngươi có tư cách gì mà chất vấn người mà bản cung che chở?"

Ngươi tên gì?

Bùi Cảnh.

Bùi Cảnh ư...Vậy sau này ngươi sẽ là người mà bản cung che chở.

Bùi Cảnh nhìn ta mang theo vẻ không dám tin, gương mặt dần trắng bệch.

Ánh mắt kia đau buồn, như nhìn vào trong cơn mưa nhưng thật ra lại rơi trên người ta.

Ta vẫn mỉm cười như cũ, nhưng lần này là nói với Vệ Tịch: "Còn chưa ra tay, thật là định để bản cung tự mình hành sự?"

Vệ Tịch gãi gãi cằm, gật đầu.

Đúng vào lúc hắn chuẩn bị ra tay, cuối cùng Bùi Cảnh cũng không chịu nổi lăn ra bất tỉnh.

Thế là ta nghe được người này "chậc" một tiếng, giống như là cố ý nói to cho ta nghe thấy lời bình phẩm của mình: "So với cô nương còn yếu đuối hơn, sao lại có thể lăn lộn trở thành ám vệ? Sao mà bảo vệ được chủ tử?"

Sau đó ngẩng đầu lên tỏ vẻ chân thành và lương thiện một cách kì dị mà nhìn ta:

"Tiểu điện hạ, không thì chúng ta đ.â.m vài nhát thôi. Dù sao kẻ này bây giờ cũng là ám vệ của thất công chúa."

Ta suy nghĩ một chốc, cảm thấy ý kiến của Vệ Tịch rất được.

Thậm chí rục rịch muốn tự mình ra tay.

Nhưng cuối cùng vẫn không thành công.

Vì Thẩm Huyên đến.

Ta thấy nàng ta được một đám người bảo vệ chạy vào, vạt áo quý giá của nàng ướt sũng nước mưa, nhưng nàng không thèm để ý chút nào.

"Tam hoàng tỷ". Thẩm Huyên khẽ thở gấp.

Nàng giang tay chắn trước mặt Bùi Cảnh, trên mặt không che giấu được sự lo lắng: "Tỷ đừng làm tổn thương hắn!"

Lúc này Thẩm Huyên còn chưa cập kê, khuôn mặt còn nét ngây thơ đơn thuần, như có vẻ là chưa trải sự đời.

Nhưng chính kẻ như vậy lại nhìn thấy được lớp ngụy trang nhiều năm của ta, sau đó giống như làm tốt chuẩn bị từng bước đều nhắm vào ta, chiến lược từng bước từng bước vẹn toàn.

Ta lại ngẩng đầu nhìn nàng, ý cười vui vẻ:

"Được"

"Nhưng mà này thất hoàng muội, nếu đã coi trọng con c.h.ó bên cạnh mình như vậy, lần sau đừng có thả y ra cắn người linh tinh."

Thẩm Huyên cắn môi, chớp mắt sắc mặt hiện ra chút lúng túng.

7.

Thật ra ta cũng không quá để Thẩm Huyên ở trong lòng.

Cho dù đoạt vị thất bại, ta bị giam trong lao ngục, khi Thẩm Huyên ngồi lên trên vị trí tôn quý nhất thế gian kia, ta cũng không thèm để nàng vào mắt.

Nhưng ta thực sự tò mò, rốt cuộc nàng ta đã làm như thế nào biết được dã tâm của ta.

— Thế nhân đều biết tam công chúa Thẩm Trăn của Đại Phụng hoang d.â.m vô đạo, tùy hứng ngang ngược, trong rất nhiều hoàng tử hoàng nữ là kẻ tầm thường nhất.

Ngay cả mẫu hậu của ta cũng cho là như vậy.

Nàng thường chỉ vào trán của ta, vừa bất đắc dĩ lại vui mừng: "Cũng may về sau con có Thái tử ca ca che chở cho con".

Nhưng mà thái tử ca ca người vốn sẽ che chở cho ta lại chết trong sự hãm hại vu hoạ kia.

Phụ hoàng hổ thẹn trong lòng, nuông chiều ta càng thêm ngang ngược, ngay cả mẫu hậu cũng vì quá đau lòng mà không thèm để ý quản giáo ta.

Cho đến mãi về sau khi hoàng đệ của ta sinh ra, mẫu hậu mới bước ra khỏi khổ đau.

Nhưng lúc đó tiếng xấu của ta đã sớm truyền ra ngoài, căn bản không thể vãn hồi.

Vậy mà hết lần này tới lần khác chỉ có Thẩm Huyên —

Chỉ có nàng dùng đến vẻ vô tội kia cầu xin phụ hoàng ta: "Tam hoàng tỷ cùng với đại ca ca là cùng mẫu thân sinh ra, như thế nào tính cách lại khác xa với đại ca ca vậy? Hơn nữa con còn nghe nói cách đây mấy năm tam hoàng tỷ còn được thái phó thường xuyên khen ngợi là tư chất thông minh đó!"

"Phụ hoàng, sao tam hoàng tỷ lại như vậy?"

Sau đó, vào lúc mọi người nhục mạ ta thì đứng ra, lời lẽ chính nghĩa thay ta nói chuyện:

"Các ngươi nói tam hoàng tỷ tùy hứng ngang ngược, nhưng tỷ ấy đã làm chuyện gì vô nhân đạo chưa? Đều là một đám người tin vào lời đồn nhảm, ở đây dám bôi xấu thanh danh tam hoàng tỷ của ta, thực sự đáng ghét!"

Như thế, Thẩm Huyên có được thanh danh tốt.

Mà ta lại trở thành một cái gai trong lòng phụ hoàng.

Lúc vẫn còn là hoàng tử, phụ hoàng từng có một hoàng tỷ - người mà luôn vượt trội hơn so với hắn.

Khi thế nhân nói đến vị trưởng công chúa kia, chỉ là tiếng thở dài: "Nếu không phải thân nữ nhi..."

Câu nói "Nếu không phải thân nữ nhi" dường như đã trở thành tâm bệnh của phụ hoàng.

Bởi vậy, sau khi hắn lên ngôi, gần như là việc đầu tiên làm là hạ chỉ cho vị trưởng công chúa kia một tên phò mã hèn nhát vô dụng.

Sau này vị trưởng công chúa kia vào chùa miếu tu thân, mới khiến cho phụ hoàng an tâm một chút.

Nghĩ đến cũng thấy nực cười, hắn chìm trong sự ôn nhu mà nữ nhân mang lại nhưng lại e ngại những nữ nhân có chút năng lực.

Dù người kia là nữ nhi ruột của mình.

Những kẻ này cho rằng, nữ tử, trời sinh nên quỳ phục nam nhân.

Vì thế sau này nhìn ta trầm mê sống phóng đãng, bên ngoài phụ hoàng sẽ trách cứ một hai, nhưng trong giọng nói lại không có chút ý tứ trách móc nào.

Mà việc Thẩm Huyên làm, là chọc cho cây gai trong lòng phụ hoàng chồi lên.

Khi đó, đúng là ta đối với Thẩm Huyên nhiều thêm mấy phần hứng thú.

Ta muốn xem nàng có thể đối phó ta đến mức nào—-

Chuyện minh tranh ám đấu giữa các hoàng tử, hoàng nữ là chuyện bình thường, ta cũng không cảm thấy Thẩm Huyên đặt suy nghĩ lên thân một hoàng nữ vô dụng như ta thì có gì không đúng.

Nhưng mà thực sự làm cho ta thất vọng.

Việc Thẩm Huyên có thể làm chính là dựa vào cái thiên phú bẩm sinh kia, mê hoặc mấy nam tử bên người thần hồn điên đảo.

Sau đó lợi dụng bọn hắn đạt được mục đích của mình.

Cũng kỳ lạ, phàm là nam tử gặp qua Thẩm Huyên đều đối với nàng nhớ mãi không quên.

Ngay cả Bùi Cảnh cũng là như vậy.

Ám vệ từ nhỏ được huấn luyện ở Ám Tư là cực kỳ trung thành với chủ tử, chưa bao giờ có tiền lệ phản bội chủ tử.

Nhưng Bùi Cảnh lại là kẻ duy nhất.

Về sau, trong ánh mắt Thẩm Huyên nhìn ta mang theo sự đồng cảm cùng đùa cợt, giống như đang nhìn một con sâu con kiến không có chút lực phản kháng nào.

Nàng giống như là tự cho mình là kẻ thắng cuối cùng.

Mà ta nhất định là kẻ có mệnh bị giẫm đạp dưới chân.

Thắng làm vua thua làm giặc, thua chính là thua, ta không có lời nào để nói.

Nhưng vẫn xem thường Thẩm Huyên như cũ.

Và ta cũng vẫn như cũ –

Tại lúc này, tranh giành tính mạng này một lần nữa.