Hộ Người Bình An

Chương 4



14

Lúc trước Bùi Cảnh nói Vệ Tịch là giả dối.

Nhưng ngược lại ta cảm thấy, thật ra bộ dáng bây giờ của y mới là dối trá vô cùng.

Nghĩ thế nào ta nói ra như vậy.

Có lẽ Bùi Cảnh bị ta đ.â.m nhiều, y cũng chỉ thở gấp vài lần, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại.

Y gần như hèn mọn cúi đầu, đang lúc muốn nói gì lại bị cắt ngang bởi có người đạp phá vỡ cửa tẩm điện của ta kèm theo giọng gắt gỏng của Vệ Tịch: "Tên nô tài nào không biết xấu khổ, lá gan lớn nhân lức ta không ở đâu mà dám đào góc tường!"

Ta nghĩ thầm có lẽ trong khoảng thời gian gần đây ta đã cho Vệ Tịch mặt mũi quá nhiều, lá gan của tên tiểu tử này ngày càng lớn.

Lúc định quay đầu m.ắ.ng hắn vài câu nhưng khi mắt nhìn thấy người trước mặt lại giật mình.

Đùa đấy à, tiểu lang quân với gương mặt bé con này là ai vậy?

Hơn nữa phản ứng của Bùi Cảnh còn dữ dội hơn cả ta.

Gần như y theo bản năng muốn che trước mặt ta, không muốn ta nhìn Vệ Tịch.

Giọng nói bối rối: "Điện hạ, đừng nhìn hắn!"

Nhưng từ sau khi trọng sinh đến nay, y luôn bị trách phạt nhiều lần, lúc nãy còn bị ta đâm một nhát, mất m.á.u quá nhiều, vội vàng đứng lên suýt nữa thì ngã.

Thế là ta lại nghe thấy Vệ Tịch quen thói cà khịa:

"Còn yếu hơn cả mấy cô nương, sao lại lăn lộn thành ám vệ được?"

Vệ Tịch khí thế hung hăng đi đến, làm ra vẻ ta đây đến bắt gian không thể bỏ qua được.

Nhưng mà là càng đi càng chậm.

Lúc đứng trước mặt ta bộ dạng có chút luống cuống, vẫn còn cứng cổ hỏi ta: "Tiểu điện hạ đang nhìn cái gì?"

"Nhìn gương mặt này của ngươi đúng là có mấy phần khiến cho bản cung có thể ăn được."

Ta cảm khái một câu, nghĩ thầm trách không được bình thường người này muốn dùng mấy đám râu ria che mặt.

Ta cứ tưởng khi ta nói ra câu này, Vệ Tịch sẽ giống như thường ngày, lỗ tai đỏ ửng rồi sau đó còn ra vẻ giáo dục ra, tiểu điện hạ nhìn người không thể nhìn mỗi gương mặt.

Thế mà lần này Vệ Tịch dùng ánh mắt kì quái nhìn ta, hừ một tiếng: "Thần liền biết!"

Ta bị hắn chặn họng, cuối cùng nghiêm mặt chỉ vào Bùi Cảnh: "Tẩm điện của bổn cung gặp chuyện, lần thứ hai Vệ Tịch ngươi bảo vệ bất lực, có biết tội?"

"Gặp chuyện?" Vệ Tịch lại nhếch mép hừ, "Không phải là đưa tới một mỹ nhân sao, đúng là thành quỷ cũng phong lưu?"

Ta lại càng cảm thấy nhất định là lúc trước ta đã quá bao dung với Vệ Tịch.

Không chờ ta phát cáu, người này lại ngồi xổm xuống, định một tay nhắc Bùi Cảnh ra ngoài.

Lúc đưa tay ra ngạc nhiên: "Ô, sao chỗ này của ngươi cũng có một vết sẹo?"

Ta giật mình, vội vàng đưa tay giật vạt áo Vệ Tịch ra.

Người này lần này không kịp phòng bị để ta đạt được mục đích, vào lúc này bắt đầu gào lên:

"Tiểu điện tạ ta biết ngài nóng vội, nhưng mà ta cũng không có đam mê ở trần chuồng trước mặt người khác đâuuuuuuuuuuu!"

Ta không để ý tới Vệ Tịch, án mắt nhìn chăm chú vào vết sẹo trên ngực hắn —

Từ phía bên trái hông vạch lên trên xuyên qua vị trí trái tim.

15

Thật ra ta cũng không phải là con gái ruột của đương kim Hoàng Hậu.

Mẫu thân của ta sinh ra ta ở lãnh cung.

Bà ta vốn là muốn mượn việc sinh được hoàng tử mà đi ra khỏi lãnh cung, lại không ngờ tới sinh ra một đứa con gái.

Thế là lúc mới sinh ra ta suýt chữa nữa bị bóp c.h.ế.t, may mắn được một lão ma ma cứu.

Thời gian ta ở trong lãnh cung cũng không dễ dàng.

Năm đó tứ phía là phản quân, có kẻ muốn hành thích xông vào cung nhưng sau đó thất bại đã chạy trốn đến lãnh cung.

Dĩ nhiên là tặc nhân kia sẽ không bỏ qua cho những người già yếu tàn tật trong lãnh cung.

Mẫu thân kia của ta trong lúc hoảng loạn đã kéo ta lại chắn trước mặt bà ta, cầu xin tặc nhân bỏ qua cho.

Có lẽ tặc nhân cũng cảm thấy khinh thường hành động đó của bà ta, thế là đao trượt qua người ta, rơi vào người phía sau.

Ta thấy bà ta bị chém thành hai, máu tươi ấm nóng chảy xuống mặt.

"Để ả c.h.ế.t trước mặt ngươi như vậy coi như là ngươi c.h.ế.t cũng có thể nhắm mắt đi."

Vừa dứt lời, hắn lại vung đao lên.

Nhưng ta cũng không c.h.ế.t.

Bởi vì có người chắn trước mặt ta.

Người kia nhìn vẻ cũng chỉ khoảng tám chín tuổi, mặc một thân đồ đen, nơi ống tay áo có thêu một hình diều hâu màu trắng.

Lão ma ma từng nói với ta, Hoàng đế thành lập Ám Tư, bên trong chỉ nuôi dưỡng một đám ám vệ bảo vệ hoàng tử hoàng nữ.

Mà màu trắng có nghĩa là ám vệ mới tiến vào Ám Tư không lâu.

Nhưng người này lại chắn trước mặt ta, cùng kẻ kia đánh c.h.é.m qua lại.

Cậu ta cũng có chút bản lĩnh, lại cộng với tiệc tặc nhân kia đã bị thương trước đó.

Bởi vậy người này trả giá bằng cách lấy ngực mình đỡ một đao, dùng trường kiếm trong tay đ.â.m vào tim của kẻ kia.

Nhưng tặc nhân kia còn chưa c.h.ế.t hẳn, chỉ tạm thời mất đi khả năng hành động.

Mà trạng thái tiểu ám vệ kia cũng không quá tốt.

Ta vẫn như cũ yên lặng.

Sau đó nhặt kiếm mà cậu ta làm rơi xuống đất, hai tay nắm chặt đ.â.m mạnh vài nhát về phía tặc nhân.

Cho đến khi tiểu ám vệ cười cười nhắc ta: "Tiểu điện hạ, hắn đã c.h.ế.t không thể c.h.ế.t thêm được nữa đâu ạ!"

–Đó là lần đầu tiên ta g.i.ế.t người,

Tay cầm kiếm vẫn còn đang run, ta mới từ từ phản ứng lại mới thấy sợ hãi.

Thế là tiểu ám vệ kia cố hết sức móc ra cho ta một thanh kiếm nhỏ bằng gỗ.

"Món đồ kia quá nặng, tiểu điện hạ vẫn còn nhỏ, vẫn là chơi cái này đi."

Ta vô thức đưa tay nhận lấy.

Kiếm tuệ được gìn giữ có vẻ đã lâu, màu sắc cũng đã không còn màu sắc tươi sáng, đong đưa trong gió.

Ta yên lặng đi tới, nhìn vết c.h.é.m đẫm m.á.u của cậu ta, giọng nói gượng gạo: "Trong lãnh cung không có thuốc."

"Vâng."

"Ngươi sắp c.h.ế.t"

"Thần sẽ không c.h.ế.t"

Dung mạo của tiểu ám vệ có vẻ đã xử lý qua. Vì thế cho dù mất nhiều m.á.u, sắc mặt cậu ta vẫn như cũ không hiện ra chút tái nhợt.

Chỉ là đôi mắt người này lấp lánh như sao trời, tràn đầy ý cười.

Cậu ta lặp lại một lần nữa: "Ta sẽ không c.h.ế.t, tiểu điện hạ. Thần vẫn sẽ chờ người sau khi lớn lên, tìm ta làm ám vệ đây!"

Ta cảm thấy người này có vẻ mất trí rồi.

Chưa nói đến việc ta có thể có tư cách chọn ám vệ hay không mà ta ngay cả chuyện mình có thể sống sót hay không cũng không biết được.

Thế là ta quay lại.

– Nhưng ít ra, người này đã từng cho ta mấy chiếc bánh bao không nhân, cũng đã từng bồi ta nhìn trời đêm mấy lần, bây giờ lại cứu ta một mạng, tiểu ám vệ không thể c.h.ế.t.

Thế nhưng mà khi ta vất vả mang chút thuốc dành giụm được trở về, đã không thấy cậu ta ở đây nữa.

Mà chỗ cậu ta nằm khi nãy có để lại mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Ta không biết chữ, cho nên chỉ có thể nhớ kỹ hình dáng mấy chữ này.

Lãnh cung có động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên là có được sự chú ý của Hoàng đế.

Cũng vì thế họ mới biết trong lãnh cung này còn giấu một tiểu hoàng nữ.

Ta được đưa ra khỏi lãnh cung, lại được nuôi dưỡng dưới trướng Hoàng hậu.

Ta đã biết chữ, thế là ta đã biết ngày đó tiểu ám vệ ghi lại cái gì.

"Tiểu điện hạ, nhớ kỹ đến tìm thần."

Thế là về sau ta cũng thật sự đi tìm cậu ta.

Nhưng hình như ta đã tìm nhầm người rồi.

16

Vệ Tịch vẫn còn la hét trách móc nói muốn chuyển sang chỗ khác, hắn cũng không thể để Bùi Cảnh nhìn thấy hết thân mình được, là hắn thiệt thòi.

Nhưng khi chú ý tới vẻ mặt của ta, giọng của Vệ Tịch nhỏ dần đi.

"Tiểu điện hạ, ngài tức giận ư?"

Người này thu lại vẻ cà phất cà phơ, chân tay có chút luống cuống không biết làm sao.

Hắn nhìn Bùi Cảnh đang không biết suy nghĩ gì, cuối cùng cắn răng kéo vạt áo bao quanh che chắn ta, sau đó cúi đầu xuống khẽ nói:

"Tiểu điện hạ nếu như ngài thực sự thèm khát thân thể thần như vậy, vậy thì ngài hãy mau 'ăn' một chút đi, thần không cho người khác nhìn đâu."

Giọng nói nghe như đang dỗ dành em bé thế mà lời nói ra lại không chút đứng đắn nào.

Ta không thay đổi sắc mặt, đẩy mặt hắn ra.

Vốn là muốn người này nói rõ ràng, nhưng lúc mở miệng giọng lại run run không kiềm chế được: "Ngươi gạt ta."

—Rõ ràng đã nói là muốn ta tìm ngươi làm ám vệ nhưng lúc đó ngươi cũng không ở đó. (Chỗ này là không ở trong đám ám vệ được tuyển chọn).

Ta đã nhận nhầm một lần.

Nhưng không hiểu vì sao, lần này ta lại cho rằng Vệ Tịch chính là người ta muốn tìm.

Vệ Tịch không hiểu ra sao, có chút buồn bực: "Thần đã lừa tiểu điện hạ cái gì rồi?"

Ta không để ý tới câu hỏi của hắn, chỉ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia, lại hỏi hắn: "Chuyện gì xảy ra với đôi mắt của ngươi?"

Ta nhớ được lúc đó mắt Vệ Tịch màu đen.

Đôi mắt đó làm ta nhớ lại những đêm trời rực rỡ thênh thang khi còn ở lãnh cung.

Ánh mắt Vệ Tịch lộ vẻ trốn tránh.

Hắn không được tự nhiên sờ sờ mũi, nói không rõ ràng: "Lúc trước không biết đã ăn phải cái thảo dược quái quỷ gì trong thời điểm thử nghiệm chế thuốc."

Nghe được lời hắn như vậy, lúc này ta mới ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người Vệ Tịch.

Ta có một suy nghĩ, hô hấp cũng dồn dập "Ngươi đi làm dược nhân rồi?"

Dược nhân chính là trong một thời gian dài ngâm thuốc cùng với độc dược, thân thể sẽ có vài bộ phận có sự thay đổi.

Dược nhân là bách độc bất xâm, m.á.u cũng có thể giải bách độc.

Lúc trước ta nghe nói Ám Tư có thể huấn luyện một nhóm ám vệ là dược nhân, nhưng tổn thất rất nặng nề.

Mà Vệ Tịch –

Vệ Tịch theo phản xạ quay đầu đi chỗ khác.

Hắn nhìn trời nhìn đất nhìn Bùi Cảnh, chỉ là không nhìn ta, vẫn còn mạnh miệng: "Dược nhân gì cơ? Thần chưa bao giờ nghe nói đến!"

Người này thực sự không biết nói dối.

Thế là ta lại nhìn Bùi Cảnh.

Dường như y cảm ứng được mà ngẩng đầu lên, ánh nhìn về phía ta có sự thất bại, có đau đớn và có cả giãy dụa.

Lại càng rõ hơn là sự tuyệt vọng không nhìn thấy chút hi vọng nào.

Lòng ta khẽ động, bỗng nghĩ đến một chi tiết.

"Vệ tịch," ta gọi hắn một tiếng, "Ngươi cúi đầu xuống!"

Vê Tịch theo bản năng cúi đầu.

"Tiểu điện hạ muốn làm gì?"

Ta vén tóc của Vệ Tịch, nhìn về phía sau tai của hắn.

– Nơi đó có một nốt ruồi son.

Rõ ràng không bắt mắt nhưng lúc này lại khiến cho mắt ta nóng bừng.

17.

Đêm mà được cứu ra khỏi ngục, thật ra ta cũng mơ màng.

Bởi vì thuộc hạ cũ của ta gần như đã bị Thẩm Huyên giết sạch, còn lại mấy kẻ kia cũng bị ta ra lệnh không cho phép đến nộp mạng.

Nhưng đêm hôm đó, có một nam nhân tự xưng là thuộc hạ cũ của ta tới cướp ngục.

Ta bị Thẩm Huyên hạ độc, thân thể bất lực.

Thế là người kia liền rạch tay, dỗ cho ta uống m.á.u của hắn.

"Uống vào sẽ hết đau."

Hắn bị hủy dung, ngay cả giọng nói nghe như bị câm khó nghe,

nhưng lúc ta không chịu uống m.á.u, lời nói dỗ dành ta lại dịu dàng như vậy.

Người này còn lấy ra chiếc kiếm gỗ nhỏ mà ta đã tự mình làm qua để tặng quà sinh nhật cho Bùi Cảnh.

Dưới kiếm gố còn quấn lên một kiếm tuệ mà đỏ sậm.

Nhưng mà chỉ thoáng qua mặt ta, sau đó rất nhanh đã cất đi, cẩn thận từng chút để vào trong ngực.

Hắn nói: "Điện hạ, chúng ta nên trở về nhà rồi!"

Thế là ta được hắn ôm ra khỏi ngục tù.

Trong bóng đêm ta chỉ mơ hồ nhìn thấy phía sau tai người này có một nốt ruồi son.

Đến cuối hắn vẫn nuốt lời.

Hắn không thành công đưa ta về nhà.

Hắn đã ngã xuống trên đường cản Bùi Cảnh lại.

"Điện hạ", dù trên người nam nhân kia đầy m.á.u vẫn nở một nụ cười xán lạn nhìn ta, "Cứ mạnh dạn đi về phía trước, đừng sợ."

Tay của hắn vẫn nắm chặt lấy Bùi Cảnh, sau đó bị Bùi Cảnh từng kiếm từng kiếm c.h.é.m xuống.

Thế là hắn dùng những chỗ còn có thể cử động được ngăn cản Bùi Cảnh.

Ta cũng không quay đầu lại cứ chạy về phía trước, chạy cho đến khi muốn ngạt thở, trong họng tràn lên mùi m.á.u.

Nhưng ta vẫn bị Bùi Cảnh bắt được.

Thật ra giây phút ta nhảy xuống vách núi này, trong lòng ta cảm thấy nhẹ nhõm.

Ta thậm chí còn nghĩ đến, có lẽ chờ một chút ta có thể gặp được người quái dị đã c.h.ế.t sớm hơn ta.

Sau đó sẽ hỏi hắn, rốt cuộc hắn là ai.

18.

Ta không nghĩ tới sẽ là Vệ Tịch.

Thế nhưng đáp án này cũng không khiến ta cảm thấy bất ngờ.

"Tiểu điện hạ? Tiểu điện hạ?"

Đời tước lúc tiểu thái giám Vệ Tịch bồi ta, cũng mở miệng là gọi một tiếng tiểu điện hạ.

Cũng chỉ có mình Vệ Tịch dám gọi ta như vậy.

Thế nhưng đêm đó hắn lại chỉ gọi ta là "Điện hạ."

–Hắn cũng không muốn ta nhận ra hắn, thế nên là từng tiếng "Điện hạ" kia cung kính mà xa cách.

"Tiểu điện hạ!"

Bàn tay có chút thô ráp chạm vào mặt ta, lại cẩn thận từng li từng tí không dám mạo phạm hơn.

Vệ Tịch thật sự luống cuống.

Hắn không biết làm như thế nào, muốn tìm trên người mình một chiếc khăn tay, nhưng một kẻ thô thiển sao mà có khăn?

Thế là hắn quyết định kéo tay áo của ta: "Vải áo của thần thô ráp, làn da của tiểu điện hạ thì non nớt, vẫn là dùng cái này lau trước đi!"

Ta suýt nữa bị Vệ Tịch chọc tức bật cười.

Mắt nhìn thấy đồ ngốc này thật muốn lấy tay áo lau của ta lau nước mắt cho ta, ta vội vàng tách ra, dùng mu bàn tay lau qua loa trên mặt.

Hừ một tiếng: "Ta không có mỏng manh như vậy, dùng tay lau là được mà!"

Vệ Tịch có chút lúng túng, gãi mặt.

Nhưng ta nghe rõ người này thì thầm nói gì: "Nhưng ta muốn tiểu điện hạ mỏng manh chút mà!"

Ta suýt nghẹn thở, cảm xúc cố gắng kìm nén lại muốn trào dâng.

Thế là ta thẹn quá hóa giận, dứt khoát đạp cho Vệ Tịch một cái: "Vệ Tịch ngươi lại lừa gạt ta!"

"Thần nào dám gạt ngài đâu!"

Vệ Tịch làm vẻ ôm chân nhảy lên kêu to oan uổng.

Nhưng trong đôi mắt màu hổ phách lại chứa đầy ý cười làm say lòng người.

Ta chợt nhớ lại lời nói của Vệ Tịch hôm đó: "Chà, cuối cùng thần cũng được nhìn thấy bộ dáng tức giận của tiểu điện hạ."

"Tiểu cô nương tầm này nên bừng bừng sinh khí, nổi giận mới là bình thường mà!"

Người này, người này thật là –

Vô pháp vô thiên!

Cả gan làm loạn!

Ta mấp máy môi, cũng cảm thấy mắt đang nóng dần lên, tai cũng đang dần nóng lên rồi.

Thế ta đành chỉ có thể nhìn về phía Bùi Cảnh, ép bản thân phân tán sự chú ý.

"Mang hắn đi, để bản cung tự mình thẩm vấn."

– Từng giây từng phút ta sẽ sửa lại những sai lầm này.