Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 21



Tống Văn dặn dò những người khác, để bọn học lại trường học tiếp tục điều tra, sau đó cùng Lục Tư Ngữ và Phó Lâm Giang lái Audi về cảnh cục.

Bọn họ tuy đã bận rộn từ nửa đêm, nhưng đối với người bình thường mà nói, hiện giờ chỉ mới là sáng sớm, các cửa hàng bắt đầu mở cửa, người xe trên đường vội vàng qua lại, một ngày mới lại bắt đầu.

Trái Đất sẽ không vì một ai mà ngừng lại, mỗi người đều chỉ quan tâm chính mình, dường như không ai chú ý đến tối qua có hai cô gái trẻ đã chết thảm bên trong ký túc xá trường học.

Cục cảnh sát vừa đến giờ đi làm, có chút ồn ào, mấy cô gái bên bộ phận hộ tịch thấy Tống Văn một thân chính trang ánh mắt liền bắn thẳng qua, sau đó mới phản ứng lại mà chào hỏi, Tống Văn gật đầu đáp vài tiếng liền trực tiếp đi thẳng vào văn phòng của cục trưởng Cố.

Cố cục sắc mặt ngưng trọng ngồi trên ghế, trà hoa cúc cũng không pha, thấy Tống Văn tiến vào liền dùng giọng điệu cấp trên nói: "Vụ án lần này...... Lãnh đạo rất coi trọng. Từ khi phát hiện vụ án tối qua đến giờ tôi đã nhận được bốn năm cuộc gọi rồi."

Tống Văn gật đầu nói: "Con biết, tụi con đã điều tra qua, hiện đã có được một ít manh mối."

"Cậu cũng đã nắm được vụ án sao còn tặng tôi kinh hỉ lớn thế này?" Cố cục đưa ra ảnh chụp Tống Văn mặc quần hoa, mắt quét một vòng trên người cậu, "Hiện tại cũng ăn mặc ra dáng nhân mô dạng cẩu đó, trước đó làm sao thế? Đã có hai cuộc gọi đến chỉ để phàn nàn cậu đấy!"

Tống Văn thật bất đắc dĩ, bây giờ cảm nhận được cái gọi là chuyện tốt không người biết, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Cậu không phải là bị vị lãnh đạo này sai khiến lúc nửa đêm sao? Cậu nhìn ảnh chụp nói: "Sao không chụp ảnh lúc con thay quần áo rồi chứ, tốt xấu gì cũng có cái để so sánh."

Cố cục mới sáng sớm đã bị cậu chọc tức đến đau phổi, nhìn thái độ của Tống Văn, lấy ngón tay chỉ vào ảnh chụp nói: "Cậu có biết vụ án này có bao nhiêu nhạy cảm không? Truyền thông đều đang chờ tin tức, cậu còn dám ăn mặc như thế này?! Cậu có thấy trên mạng nói như thế nào không? Có muốn học lại một lần những yêu cầu của cảnh sát không? Cậu dù gì cũng là một cảnh sát đã vào nghề lâu năm mà vẫn dám đâm vào cái sọt này? Mặt mũi của đội cảnh sát chúng ta đều bị cậu vứt đi hết rồi!"

Tống Văn trong lòng biết sai nhưng vẫn mạnh miệng cãi lại: "Cố cục, bọn họ nói chính là MVP hai năm liên tiếp của Cục cảnh sát chúng ta."

Cố cục nhíu mày: "Xú tiểu tử, cậu đây là thái độ gì? Muốn viết kiểm điểm đúng không?"

"Con cam đoan sau này không tái phạm, hiện tại làm sao bây giờ?" Tống Văn thở dài, đưa ra bộ mặt tự trách, "Nếu không con tự nhận lỗi rồi từ chức, đem vụ án này cho đội khác?"

"Không nghĩ đến bù lỗi, chỉ toàn nghĩ đến từ chức." Cố cục nghe xong càng tức giận hơn, ra oai phủ đầu hừ một tiếng, "Vụ án điều tra đến đâu rồi?"

Tống Văn lúc này mới thu lại dáng vẻ đùa giỡn nói: "Lão Lâm đã tiến thành khám nghiệm thi thể, xác định được nguyên nhân tử vong, trong đó có một người chết vì trúng độc, một người khác bị chăn siết ngạt thở đến chết. Đến giờ vẫn chưa tìm được nguồn gốc của thuốc độc, nhưng đã xác định được nghi phạm, chính là do nội bộ trong phòng gây ra. Chúng con đã tìm những người liên quan vụ án hỏi chuyện để tìm hiểu rõ sự việc."

Cố cục đối với hiệu suất làm việc này rất hài lòng, lúc này mới nói cho cậu: "Trước mắt ảnh hưởng của vụ án vẫn chỉ trong nội bộ Đại học Nam Thành, cậu nhất định phải phá được án trong vòng một tuần, có lời giải thích với công chúng." Ông luôn quý trọng nhân tài, cũng rất bao che khuyết điểm, đã sớm an bài giúp Tống Văn chắn bảy bảy bốn chín kiếp nạn xong, lúc này mới gọi cậu về trách mắng.

Tống Văn thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố cục: "Ba ngày, con lập cho ngài một tờ giấy bảo đảm, ba ngày sau con đem kết quả để trên bàn ngài."

Cố cục rất thích tính cách này của Tống Văn, gật đầu nói: "Tốt, cậu nếu ba ngày phá được vụ án này, tôi sẽ cho cậu quay video tuyên truyền năm nay của Cục cảnh sát. Nếu cậu phá không được án, tôi liền đem ảnh chụp này phóng to dán ở cửa cảnh cục."

Tống Văn từ trong văn phòng cục trưởng Cố đi ra, liền thấy Phó Lâm Giang cười haha nhìn cậu, không cần hỏi cũng biết vị đội phó này đã biết chuyện tối qua. Tống Văn có chút nghẹn khí, Phó Lâm Giang liền đem cậu qua mà khai sáng: "Tống đội, Cố cục nói gì cậu cũng đừng để ý. Theo tôi thấy thì đây là chuyện tốt đấy. Trước đây cậu luôn cẩn thận tỉ mỉ, cả người đều căng chặt, là bức tranh hoàn hảo, phá án nhanh, là một người đội trưởng nhất ngôn cửu đỉnh, mọi người đều rất sợ cậu không dám biểu lộ gì ra ngoài. Nhưng mà lần này, cậu đã dính chút khói lửa nhân gian, bình dị gần gũi hơn nhiều."

Tống Văn nghe xong lời này, có chút cảm tạ Phó Lâm Giang am hiểu lòng người, luôn đúng trấn an người khác này, mở miệng nói: "Cái kia cũng không phải là chuyện lớn gì, tôi không để trong lòng đâu. Nói mọi người đến họp đi, trước mắt quan trọng là phải tìm ra được manh mối của vụ án này."

Phó Lâm Giang rất nhanh bố trí xong, đem mọi người tới phòng họp. Từ Dao vừa mới đến cảnh cục, tay đem mái tóc dài quấn lên bằng khăn choàng. Tiểu Trình nửa đêm không ngủ, vừa ngáp vừa bận rộn tập hợp các tình huống ngày hôm qua. Tống Văn thấy Từ Dao vào liền hỏi: "Lâm ca đâu? Còn chưa về sao?"

Từ Dao nói: "Anh ấy từ nhà tang lễ trực tiếp đi đến bệnh viện, bây giờ vẫn còn ở đó."

Tống Văn gật đầu, lúc này cũng nên giải quyết tình huống bên bệnh viện, "Vất vả rồi, công việc của mọi người thế nào rồi?"

"Đa số kết quả giám định đã có, chúng tôi cũng đã so sánh dấu vân tay của bốn người họ với hệ thống. Cửa phòng ký túc xá không có dấu hiệu bị phá hư, không có dấu vết người khác vào phòng, băng hình theo dõi bên ngoài ký túc xá cũng không có người khả nghi tiến vào. Bả chocolate xuất hiện ở nhiều nơi, tôi đã làm xét nghiệm chất độc, cơ bản có thể khẳng định độc được cho vào chocolate, trên hộp chocolate xuất hiện dấu vân tay của Quách Hoạ." Trình Tiểu Băng bắt đầu nói tình huống của các vật chứng tối qua tìm được ở hiện trường, cô ngừng một chút nhìn Tống Văn, "Có thể nói là vân tay rải rác của cô ấy. Hơn nữa...... Chỉ có vân tay của cô ấy rõ ràng."

"Tôi cũng tra được, trước ngày một tháng năm Quách Hoạ đã đặt một hộp chocolate trái tim làm thủ công trên mạng, xem cách đóng gói thì hẳn là cái hộp này." Chu Hiểu mở máy tính ra nói, tài khoản cùng tin tức của một số người đã được điều tra từ đêm qua. Thời gian này vừa vặn là sau lần xung đột cuối cùng của các cô gái trong lời Bạch Tiểu Tiêu.

"Đây là một loại chocolate đỏ với lớp vỏ giòn bên ngoài và nhân chocolate bên trong, đậm đặc như nham thạch nóng chảy nên được gọi là chocolate nham thạch nóng chảy. Bởi vì đặc biệt nên loại chocolate này được rất nhiều người thích ăn ngọt yêu thích, lại vì chế tác hoàn toàn bằng thủ công, không chịu được nhiệt độ cao cũng như không dễ vận chuyển nên chỉ cung ứng từ tháng chín đến tháng năm năm sau. Loại chocolate này vẫn là cung không đủ cầu, xem ra đợt Quách Hoạ đặt là đợt sản xuất cuối cùng trong năm."

"Ai, nhắc đến nhân chocolate đậm đặc thì khắp nơi trong phòng ngủ, trên giường, sàn nhà, thùng rác, trên giày, ngay cả trong nhà vệ sinh chúng tôi đều phát hiện được bã và nhân chocolate này." Trình Tiểu Băng oán giận, bởi vì điều này mà bọn họ phải bận rộn cả đêm qua.

"Nhân chocolate đậm đặc đã xét nghiệm chưa?" Tống Văn hỏi.

Từ Dao gật đầu: "Đều đã lấy tất cả các mẫu đánh số, bất quá kết quả thì còn phải đợi thêm."

"Điện thoại của các cô ấy đã mở được chưa?" Tống Văn lại hỏi.

"Chỉ có điện thoại của Lâm Quán Quán dùng Android nên bẻ khoá được, Quách Hoạ, Đổng Phương và Mã Ngãi Tịnh đều dùng điện thoại Apple." Khả năng bảo mật của điện thoại di động Apple tốt hơn nhiều so với các điện thoại di động khác, dù là cảnh sát điều tra vụ án thì cũng phải qua những bước rườm rà mới có thể bẻ khóa được, cưỡng chế bẻ khoá sẽ phá hủy dữ liệu gốc trong điện thoại.

Tống Văn gật đầu: "Trước tiên cứ theo quy trình mà bẻ khoá."

"Chỉ là chúng tôi phát hiện ra một việc." Từ Dao giơ lên ba chiếc điện thoại đựng trong túi vật chứng cho mọi người xem, cả ba đều là mẫu mới nhất của dòng Apple, chỉ khác nhau ở màu sắc, "Trên điện thoại của Quách Hoạ chúng tôi phát hiện được dấu vân tay mới của Lâm Quán Quán, trên vân tay còn dính nhân chocolate đậm đặc, cô ấy đã dùng điện thoại của Quách Hoạ để gọi cấp cứu. Hiện trường lúc đó rất loạn, cả ba chiếc điện thoại đều dính chocolate, có do không cẩn thận chạm vào hoặc khi nôn trúng, đều được chúng tôi lấy ra."

Tống Văn nghe xong nhẹ nhíu mày: "Kinh tế gia đình Quách Hoạ không phải không tốt sao? Cô ấy sao lại dùng điện thoại giá cao như thế?"

Điện thoại của Apple được xem là dòng cao cấp, càng đừng nói đến dòng mới nhất, giá cả khá cao đối với sinh viên đại học bình thường.

"Câu hỏi này rất hay." Chu Hiểu lật bản ghi chép nói, "Em cũng có nghi ngờ vấn này, sau khi điều tra thì biết được Quách Hoạ mua điện thoại bằng tiền học bổng của bản thân."

Điều này cũng có lý, con gái sau khi có được một khoản tiền thưởng lớn để tự do chi tiêu thì việc bốc đồng lãng phí một chút thì cũng giải thich được. Trong một phòng ngủ có đến ba người dùng cùng một loại điện thoại, làm cho điện thoại của Lâm Quán Quán có vẻ rất đặc biệt, Tống Văn nói: "Đem điện thoại của Lâm Quán Quán đến chúng ta cùng nghiên cứu."

Thấy bọn họ đã thảo luận đến điện thoại, lão Giả liền nóng nảy, "Ai, không phải chúng ta đang nói về vụ án trúng độc sao, sao lại chuyển chú ý đến điện thoại rồi. Theo tôi thấy thì vụ án này đã khá rõ ràng. Hiện tại đã có thể xác định nguồn gốc độc là từ trong chocolate, trên hộp chocolate đều là dấu vân tay của Quách Hoạ, chocolate kia cũng là do cô ta mua. Có thể cô ta muốn trả thù bạn học vì đã sử dung bạo lực học đường với mình."

Ghép các manh mối lại như thế cũng ra được một ý tưởng hoàn chỉnh.

Tống Văn hỏi lão Giả: "Tôi hỏi anh, nếu là Quách Hoạ hạ độc, thì vì sao cuối cùng cô ấy lại chạy ra ngoài kêu cứu?"

Lão Giả nhức đầu: "Cái này...... Chắc là sau khi độc phá quá mức đau đớn đi?"

Tống Văn lại hỏi: "Thế độc lấy từ đâu ra?"

"Có thể là của anh chàng sinh viên đẹp trai khoa Hoá học nào đó." Lão Giả vỗ đầu, thấy không ai đáp lời chính ông cũng đuối lý nói: "Điều tra trọng tâm bước tiếp theo tôi sẽ tra tốt. Tống đội, trừ Quách Hoạ thì chỉ còn Lâm Quán Quán, cậu sẽ không hoài nghi cô ấy đi? Cô ấy tuy không trúng độc nặng, nhưng chỉ là trước mắt cũng không có bằng chứng. Chúng ta đã tra qua một vòng, cô gái này là người được đánh giá tốt nhất đó." Điều tra vụ án tới nay, thì Lâm Quán Quán chỉ tồn tại là một người đứng ngoài quan sát, không có động cơ cũng không được nhắc đến nhiều.

"Chính là không có nên mới hoài nghi." Tống Văn không kết luận. Vụ án này thoạt nhìn thì đơn giản như chọn một trong hai, nhưng thật ra có nhiều khả năng, ví dụ như cùng nhau gây án.

Từ Dao không để ý lão Giả, vòng qua người ông đưa điện thoại Lâm Quán Quán cùng tư liệu cho Tống Văn, "Thông tin dấu vân tay đã được lưu trữ. Chúng tôi đã kiểm tra sơ qua, không có gì đặc biệt có giá trị. Cậu ký tên rồi cầm điện thoại đi."

"Được rồi, nếu có thêm manh mối gì thì hãy gọi điện cho tôi." Tống Văn ký tên rồi điện thoại trong tay, "Mọi người giải tán đi, tôi đi lập giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh cho Cố cục."

Chu Hiểu hỏi: "Lần này là mấy ngày thế anh?"

Với tính cách này của Tống Văn thì chuyện lập giấy bảo đảm là chuyện thường. Cậu tuy rằng có chút kiêu ngạo, bình thường cũng không theo quy tắc nào nhưng lại rất có năng lực, vận may cũng không kém. Người khác là khoe khoang khoác lác còn cậu thì thật sự có năng lực, từ khi làm đội trưởng đến giờ, giấy bảo đảm chưa bao giờ quá hạn.

Nghe Chu Hiểu hỏi, Tống Văn giơ ba ngón tay. Ngày đầu tiên đã qua một nửa, vụ án có chỗ khó giải quyết nên cần phải nắm chắc thời gian.

Đi ra khỏi phòng họp, Tống Văn xoay người đưa điện thoại cho Lục Tư Ngữ đang đứng phía sau, "Anh kiểm tra xem có thêm được manh mối gì không?"

Lục Tư Ngữ sửng sốt, dừng bước do dự một lát mới cúi đầu nhận điện thoại, đi đến chỗ ngồi của mình mở điện thoại ra. Chiếc điện thoại này là một chiếc điện thoại sử dụng hệ điều hành Android thông thường, một kiểu máy phổ biến cách đây vài năm, giá rẻ, đầy đủ tính năng và tiết kiệm chi phí.

Điện thoại đã hơi cũ nhưng được bảo quản rất tốt, có vẻ là chưa từng đổi qua từ năm nhất. Lục Tư Ngữ nhấn nút nguồn khởi động máy, màn hình là cài đặt có sẵn đơn giản nhất, ngay cả hình nền cũng không đổi. Hiện tại mật khẩu đã bị phá, có thể trực tiếp mở xem các ứng dụng.

Bởi vì điện thoại này đã cũ, bộ nhớ không nhiều nên cũng chỉ có vài ứng dụng được sử dụng phổ biến.

Lục Tư Ngữ thử mở Wechat và QQ, thấy cần phải nhập mật khẩu nên anh thoát ra mở tin nhắn, bên trong chỉ có vài tin nhắn rác. Sau đó anh mở nhật ký điện thoại, cũng không có nhiều cuộc gọi, có lẽ đã bị xoá đi. Các cuộc gọi thường xuyên là người chuyển phát nhanh hoặc người giao hàng, kéo xuống xa mới thấy một cuộc gọi cho mẹ cô. Lục Tư Ngữ nhíu mày mở xem trang tìm kiếm, là chế độ trình duyệt web riêng tư, các tìm kiếm trước đây đều bị xoá sạch.

Loay hoay xem xét điện thoại, Lục Tư Ngữ đem tất cả những nơi có thể mở được đều xem qua, cảm thấy pin của điện thoại này quá nhanh, chỉ một hồi mà đã tụt nhiều như vậy. Anh thò tay tìm đồ sạc pin, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tống Văn cách một tấm thuỷ tinh đang phát ngốc ra, vẻ mặt cậu hiếm khi mà nghiêm túc, quai hàm căng chặt ra.

Lục Tư Ngữ không thể không thừa nhận, nhìn như vầy thì người đàn ông này quả thực rất đẹp mắt. Đặc biệt là sau khi thay qua bộ quần áo kia, trên người có một loại cảm giác xen lẫn giữa tuổi trẻ và trưởng thành đáng tin cậy. Trên người cậu có loại khí chất khiến cho mọi người đều yêu thích, nhìn như rất kiêu ngạo nhưng thực tế lại nhiệt huyết, luôn để tâm mọi chuyện. Cậu dũng cảm phá vỡ mọi quy tắc, còn có sự sắc bén của một người đi săn, thời điểm cậu tập trung tinh thần hoàn toàn thì càng thêm quyến rũ. Với những điểm này thì cậu chính là một cảnh sát hình sự trời sinh.

Tống Văn tự tin và cương quyết, không giống như anh, Lục Tư Ngữ biết rõ chính mình thoạt nhìn có bao nhiêu lạnh lùng, nội tâm thì luôn bất an. Anh như một kẻ khác loài trên nhân gian, dùng thái độ lạnh băng để che dấu chính mình, bảo hộ bản thân bằng cách rời xa tất cả mọi người.

Phát hiện Lục Tư Ngữ đang nhìn, Tống Văn ngước mắt lên hỏi: "Anh thấy Lâm Quán Quán thế nào?"

Lúc này Lục Tư Ngữ mới kết thúc những suy nghĩ miên man trong đầu, sắp xếp lại suy nghĩ, chậm rãi trả lời: "Là một người thông minh, sạch sẽ nhưng rất cẩn thận. Hoặc cô ấy là người qua đường vô tội, hoặc là một tội phạm cực đoan giỏi che dấu."

Trên người Lâm Quán Quán, anh cảm nhận được đây là bộ dạng được phần lớn mọi người mong đợi ở một cô gái. Khi đứng trong một đám người, nhìn qua cô ấy có rất nhiều điểm giống với người khác. Cô ấm áp, nhu thuận, ngoan ngoãn, khuôn mặt trắng nõn, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, có xuất thân bình thường nhưng thành tích rất tốt. Nhưng ở cô lại có điểm bất đồng, người khác những hỉ nộ ái ố đều được tự do thể hiện ra bên ngoài, mà cô gái này cho dù bọn họ điều tra tìm tòi như thế nào thì đều biết được rất ít, bọn họ vẫn không thể chạm được đến thế giới nội tâm của cô.

Lúc này, điện thoại của Tống Văn vang lên một tiếng, cậu cúi đầu nhìn, mở miệng nói: "Chúng ta sẽ tự mình đi hỏi cô ấy, Lâm đại pháp y vừa nhắn tin đến, Lâm Quán Quán tỉnh rồi."

~ Hết chương 21 ~