Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 42



Tống Văn nhìn xung quanh phòng Tiết Cảnh Minh nói: "Cẩn thận một chút, bẫy rập trong phòng có thể không chỉ có ở một chỗ này." Cậu nghĩ nghĩ rồi nhắc nhở Trương Đại Hải một câu, "Trên lưng người này đã mang mấy mạng người, là một kẻ rất liều mạng, anh gọi điện tuyên bố truy nã đi."

Trương Đại Hải gật đầu, vội vàng gọi một cuộc điện thoại, không bao lâu sau tắt máy nói: "Tôi đã để Cục chuẩn bị tuyên bố truy nã, vừa rồi đã cho người tra qua hệ thống, không có vé xe mua dưới tên người này. Có lẽ anh ta ngồi xe không hợp pháp, hoặc là lựa chọn phương tiện giao thông khác......"

Nói xong, cảnh sát Tiểu Mạnh vội vàng chạy vào, Trương Đại Hải thấy cậu ta hoảng hốt nên nhanh chóng hô lên: "Đừng chạm vào chốt mở, có điện."

Tiểu Mạnh vâng một tiếng, báo cáo: "Tôi vừa rồi có đụng phải một người dân tên là Lưu San Tuyền, ông ấy nói, hôm nay lúc hơn mười giờ một chút có thấy qua Chín ngón."

Trương Đại Hải nhíu mày: "Nói nhanh lên, tình huống lúc ấy là sao?"

"Khi đó Lưu San Tuyền vừa mới đến núi phía nam lấy một ít thổ sản, thời điểm xuống núi thì gặp được anh ta. Nhưng dường như Tiết Cảnh Minh không thấy ông ấy, bắt chuyện cũng không thấy trả lời, ông ấy nghĩ Tiết Cảnh Minh chỉ là muốn vào núi hái này nọ nên cũng không nghĩ nhiều."

Nhóm người dân này sống dựa vào núi, thường xuyên vào núi tìm hái mộc nhĩ, nấm hay rau dại linh tinh. Cái này cũng không phải đầu tư, có thể đem về ăn, cũng có đem bán để có thêm thu nhập.

Trương Đại Hải thở dài: "Ai, tôi nhớ rõ lúc cảnh sát Tống đến có nói phải chú ý kiểm tra ra vào thôn, Tiết Cảnh Minh này có phải thấy bên ngoài tra xét nghiêm ngặt nên mới đi vào trong núi không? Tiểu tử này đến giờ vẫn giữ thói quen này, tôi nhớ rõ trước đây mỗi lần bị mẹ đánh nó đều chạy vào trong núi này, khi đó thường xuyên hơn nửa đêm gọi người trong thôn vào núi tìm đứa nhỏ. Hiện tại giết người xong, vẫn là chạy vào ngọn núi này......"

Tống Văn hơi nhíu mày, đến tột cùng là trốn vào núi, hay là muốn theo đường trong núi chạy đến thôn cách vách, đây là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Người ra cửa lúc tám giờ sáng, mười giờ hơn thì vào núi, hiện tại là gần tám giờ tối, mười hai tiếng, thời gian nhiều như thế anh ta bây giờ đang ở đâu?

Nghe xong lời Trương Đại Hải, Lục Tư Ngữ cúi đầu cố gắng đem bản thân đi vào nội tâm của Tiết Cảnh Minh, tự hỏi một hồi, ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: "Tôi cảm thấy người này hẳn chỉ là trốn ở trong núi, sẽ không chạy. Đó là một tội phạm vặn vẹo biến thái, vừa tự ti vừa tự phụ, anh ta bình thường không giỏi xã giao cùng người khác, chỉ có ngọn núi này mới là nơi anh ta quen thuộc, là nơi để trốn tránh. Đó là nơi mang đến cho anh ta cảm giác an toàn, anh ta cũng tự tin rằng cảnh sát nhất thời sẽ không tìm được anh ta."

Tống Văn lật bản đồ, gật đầu nói: "Anh nói rất có lý, đi ra vài ngọn núi bên này đều là thông đến xung quanh thị trấn, một khi ra khỏi núi thì anh ta sẽ rất dễ bị bắt, ngược lại là ở trong núi thì chúng ta rất khó để bắt được anh ta. Mục đích của anh ta có thể là trốn chứ không phải là chạy trốn." Tống Văn nói xong quay đầu hỏi Trương Đại Hải: "Người khai thác thổ sản vùng núi ở nơi này của các anh, bình thường thì ngủ lại như thế nào?"

Trương Đại Hải bị hỏi như vậy mới nghĩ đến: "Có mấy chỗ, đỉnh Lạc Tiên, hồ Cốc Lão, bọn họ vào núi trễ một chút thì bên đó có một ít hang động để ngủ lại. Hiện tại trời đã tối...... Chúng ta có lên núi nhìn thử không?"

Tống Văn nói: "Được, tôi xin điều động thêm nhân lực, anh đi tìm mấy người thường xuyên vào núi dẫn đường, chúng ta cùng nhau đi vào tìm thử."

Buổi tối đang là thời gian nghỉ ngơi sau khi ăn cơm, Trương Đại Hải rất nhanh gọi tới một ít người trong thôn quen thuộc đường đi cùng với một lão thợ săn. Tống Văn cũng gọi tới vài cảnh sát ở thôn gần đó, mọi người vội vàng hợp thành đội ngũ lùng bắt hai mươi người.

Lưu San Tuyền là một lão nhân lấy thổ sản ở vùng núi này. Vị trí lúc sáng đụng phải Tiết Cảnh Minh tên là núi Yến Tước, bọn họ căn cứ theo lộ trình kia mà tính ra vị trí hiện tại của Tiết Cảnh Minh, đưa cho Tống Văn một bản vẽ đơn giản phân bố trên núi.

Lúc này sở trường của Tống Văn dần thể hiện rõ ra, từ nhỏ cậu đã là một tiểu bá vương, cho dù là chơi giàn ná thun thì cũng phải tổng kết ra kinh nghiệm lý luận, sau đó cậu lại trở thành một đội trưởng cảnh sát hình sự, phải điều động tổ chức hoàn thành các loại nhiệm vị truy bắt. Con người Tống Văn rất thông minh, luôn sẵn sàng xông lên, lại can đảm cẩn trọng, tuyệt không khinh xuất, hơn nữa cậu có tư duy linh hoạt, tốc độ phản ứng nhanh, lại vô cùng nhạy cảm với các loại đường đi địa hình. Cậu trời sinh có một loại khí chất làm cho người khác tin tưởng, sinh ra để trở thành một lãnh đạo.

Tống Văn căn cứ vào bản vẽ mà chia mọi người thành ba đội, đội thứ nhất do cảnh sát Tiểu Mạnh dẫn đầu, đội này sẽ rút dây động rừng, dụ rắn ra khỏi hang, mang theo một cây đuốc chạy ở phụ cận núi Yến Tước, phải khiến cho Tiết Cảnh Minh phát hiện ra bọn họ. Đội thứ hai do Trương Đại Hải dẫn dắt, mai phục trước ở chỗ tối, ngăn chặn đường xuống núi. Đội thứ ba Tống Văn sẽ tự mình mang theo, chờ khi phát hiện ra Tiết Cảnh Minh thì tiến hành bắt giữ. Ba đội tuy bất đồng tác dụng nhưng sẽ ăn ý với nhau, tuỳ thời trợ giúp.

Tống Văn chuẩn bị kế hoạch chu đáo, cân nhắc dặn dò đội trưởng cùng đội viên của mấy đội vài lần, chắc chắn không có sai lầm gì, lúc này mới bắt đầu chỉnh đốn xuất phát. Nếu muốn lên núi thì phải chuẩn bị một ít thứ, may mắn núi này không khó đi lắm, chỉ cần một ít trang bị cơ bản.

Chuyện này tuy rằng thoạt nhìn có hơi nguy hiểm nhưng thật ra nhiệm vụ phân cho mỗi người cũng không phức tạp, chỉ cần Tiết Cảnh Minh ở phụ cận núi Yến Tước thì chỉ có thể chạy đằng trời.

Tống Văn phân phát dây thừng, đèn pin cùng một ít vũ khí cho mọi người, cuối cùng dặn dò một câu: "Mọi người phải chú ý an toàn, cầm đuốc thì cẩn thận đừng để cháy núi. Nếu có nhìn thấy Tiết Cảnh Minh cũng ngàn vạn lần không được ép buộc anh ra, hãy để lại cho chúng tôi, người nọ hiện tại bị ép đến sốt ruột, không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Buổi tối tám giờ rưỡi, đội ngũ xuất phát, trước tiên là lái xe đến chân núi, rồi dần dần tìm đường đi lên trong bóng tối.

Trải qua sự kiện lúc chiều kia, Tống Văn vốn không nghĩ sẽ mang theo Lục Tư Ngữ, không nghĩ đến người này bướng bỉnh thật sự, nhất dịnh phải theo cùng. Tống Văn cuối cùng chỉ có thể dặn dò anh theo sát bên người, cảm giác không đúng sẽ nghỉ ngơi, không được miễn cưỡng. Dọc đường đi Lục Tư Ngữ vẫn luôn mím môi, tuy rằng sắc mặt không tốt lắm nhưng vẫn gắt gao đi theo Tống Văn, không bị tụt lại phía sau.

Mọi người dựa theo kế hoạch, đi trong núi hơn một tiếng rốt cục cũng đến được vị trí giao hẹn. Đội một bắt đầu châm một cây đuốc, trong đêm tối yên tĩnh thì phá lệ bắt mắt.

Lưu San Tuyền trên đường đi gần đó nhìn nhìn, trở về báo cáo với Tống Văn: "Bên này có dấu vết lên núi, dấu chân còn rất mới, hẳn là Tiết Cảnh Minh lưu lại!"

Lúc này Tiết Cảnh Minh đang nằm trong hang núi, nhìn ngọn núi tối đen ở đối diện, lắng nghe tiếng gió xẹt qua trên ngọn cây.

Hắn thích ngọn núi này, chỉ có nơi này là yên tĩnh, có thể tránh được tất cả mọi người.

Trước đây, khi hắn phạm sai lầm liền hướng ngọn núi này mà chạy, khi đó mẹ hắn không tìm thấy hắn, liền cùng mấy người trong thôn trèo đèo lội suối đến tìm hắn. Sau đó mọi người quen dần, hắn cũng lớn lên, mẹ hắn cũng không xen vào nữa, mỗi lần ầm ĩ cùng mẹ thì hắn liền chạy đến ngọn núi này mà trốn, đợi đến khi mẹ hắn nguội giận thì chạy xuống núi.

Gió trong núi có hơi lạnh, lúc này Tiết Cảnh Minh lại nghĩ đến mẹ hắn. Thời điểm còn trẻ, mẹ hắn là một mỹ nhân xinh đẹp, sau khi bị bệnh thì giống như một cây đèn cầy bị hoà tan, trở nên xấu xí, tướng mạo bà trong trí nhớ của hắn đã có chút mơ hồ không rõ, thế nhưng hắn vẫn nhớ rõ âm thanh của mẹ mình. Âm thanh bén nhọn mang theo ngữ điệu ác độc, câu thường nói nhất chính là "Sao mà mày vô dụng như thế!" Mà hắn, chỉ có thể nuốt vào âm thanh mà quét dọn mấy cái chén mà mẹ mình đập vỡ.

Suốt mấy ngày liền vừa phải làm việc, còn phải chăm sóc người bệnh, hắn ban ngày vội vội vàng vàng nhưng đến đêm cũng không được ngủ ngon.

Bà ở cùng thì luôn mắng hắn, không thì mắng vận mệnh bất công, thời điểm tỉnh táo thì bà khóc lóc gọi con mình, mơ hồ biến tất cả thành tội ác.

"Tao sinh ra mày thật vô ích, Tiết gia mấy đời đều là con một, tới mày thì vợ cũng không cưới được, nhà họ Tiết bởi vì mày mà phải đoạn tử tuyệt tôn!"

Thời điểm bệnh tình nguy kịch, bà nằm tựa vào giường nhưng miệng vẫn không buông tha mà mắng hắn, "Cha mày đã chết, tao cũng chỉ có thể dựa vào mày. Vì cái gì mà mày không thể kiếm ra tiền như mấy đứa nhỏ nhà khác?"

Tiết Cảnh Minh ở một bên cười lạnh, việc này có thể trách hắn sao? Hắn không phải là người bị hại sao? Tiền...... Tất cả tiền của hắn đều dùng để chữa bệnh cho bà.

Một ngày khi còn làm nghề mộc, Tiết Cảnh Minh bởi vì tối hôm trước ngủ không ngon mà cắt đứt ngón tay chính mình. Sau khi cắt bỏ ngón tay, hắn đau đến thấu xương, thời điểm băng bó vệ sinh, bác sĩ còn tiếc hận nói: "Sao cậu không giữ lại ngón tay? Cố gắng thì có thể nối lại mà?"

Trong lòng Tiết Cảnh Minh nghĩ, nối ngón tay? Hắn làm sao có nhiều tiền như thế chứ?

Về đến nhà, người phụ nữ kia cũng không chăm sóc, an ủi hắn mà còn mắng thêm một trận, khi đó Tiết Cảnh Minh thậm chí còn muốn mua một bình thuốc độc rồi chết cùng người này.

Có đôi khi Tiết Cảnh Minh từ xa nhìn thấy Dương Lê. người phụ nữ kia xíu chút nữa đã thành vợ hắn, nếu hắn cưới cô thì có thể tất cả sẽ khác đi. Tình cảm thời trẻ, yêu a, khi đó hắn là thật lòng thích Dương Lê, còn cô, nói quên liền quên sao?

Trừ bỏ tiền sính lễ thì Chu Sở Quốc làm sao so được với hắn chứ? Y không thông minh, cũng không đẹp bằng hắn, thái độ làm người bảo thủ, bụng dạ thì hẹp hòi. Lúc còn đi học tiểu học, cái thời vẫn còn tè ra quần, nhìn thấy nữ sinh thì nói chuyện liền lắp bắp, run rẩy, người như vậy trong quá khứ ngay cả xách dép cho hắn thì hắn cũng không thèm liếc nhìn một cái.

Chẳng qua trong nhà Chu Sở Quốc có nhiều hơn nhà hắn mười vạn đồng, tại sao liền cưới được mà người phụ nữ mà hắn yêu chứ?

Mẹ hắn rốt cục qua đời, chỉ là âm thanh của bà tựa hồ vẫn quanh quẩn bên người Tiết Cảnh Minh, không gạt đi được.

Có một ngày Tiết Cảnh Minh ngẫu nhiên đụng phải Chu Thông, đứa nhỏ kia mặt tròn tròn, trắng trẻo, quả thật giống y như đúc bộ dáng trước đây của hắn.

Khi đó, Tiết Cảnh Minh nghĩ tới một ít lời đồn nghe được trong thôn, giật mình nghĩ, đứa nhỏ này có khi nào là con của hắn không? Hắn bỗng nhiên cảm thấy Dương Lê lúc trước là cố ý rời khỏi hắn, có thể là bởi vì có đứa nhỏ, nếu không cô vì sao đến Chu gia nhanh như thế đã mang thai.

Từ ngày đó trở đi, Tiết Cảnh Minh cảm thấy cuộc sống của mình đã không còn như trước, hắn vì cái giả thiết này mà mê muội, dường như sống tiếp cũng còn ý nghĩa. Hắn như một kẻ điên cố chấp, đưa kẹo cho Chu Thông, trộm đến cạnh thôn nhìn đứa nhỏ chơi đùa cùng bạn bè. Hắn cũng không để ý đến sự thật, chỉ như một cái bóng đứng ở xa xa nhìn, tựa hồ chỉ cần thấy được đứa nhỏ trong lòng liền vui sướng.

Sau đó việc này bị Dương Lê phát hiện, cô đi tìm hắn một lần, không cho hắn đi theo Chu Thông nữa, "Đứa nhỏ kia cùng anh một chút quan hệ cũng không có, chúng ta đã sớm không còn liên quan gì, anh cũng đừng dây dưa không rõ nữa."

Tiết Cảnh Minh từ chối: "Tôi cũng không quấy rầy đến các em, tôi chỉ là thích con nít, hơn nữa tôi nguyện ý làm, là chuyện của tôi."

Sau đó nữa, có một lần Tiết Cảnh Minh phát hiện trên mặt Chu Thông mang theo vết thương, hắn tức giận đến nghiến răng ken két, "Là ai đánh con?"

Chu Thông cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cha con." Sau đó nó có chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tiết Cảnh Minh, "Mẹ con...... Không cho con nói chuyện với chú."

"Con đừng tin những lời đó, bọn họ đều không thể gặp chú. Chú chỉ coi con như một người bạn thôi." Tiết Cảnh Minh nói, nhét một con dế bắt được vào tay Chu Thông.

Hắn cũng không rõ hắn đang muốn gì, thế nhưng trong cuộc đời ảm đạm không hề có ánh sáng của hắn thì đứa nhỏ này dường như chính là hắn của trước đây, là hy vọng, là nơi mà hắn gửi gắm tình cảm. Hắn nguyện ý đem tất cả những gì tốt nhất của bản thân cho đứa nhỏ, chẳng sợ nó thật ra không phải con hắn, chỉ là đứa con của người hắn yêu trước kia, không cùng huyết thống với hắn, cũng chẳng có quan hệ gì với hắn.

Hắn mua sữa cho Chu Thông uống, Chu Thông không thích đồ ngọt cũng không thích sữa, Tiết Cảnh Minh còn ép nó uống hết: "Con phải uống nhiều sữa thì sau này mới có thể cao lớn."

Chu Thông có chút sợ hãi nhưng trực giác lại cảm thấy vị thúc thúc này hẳn là vì muốn tốt cho mình, ngoan ngoãn cúi thấp đầu đem sữa uống hết.

Tiết Cảnh Minh hoàn toàn không nhận ra tình cảm của mình với Chu Thông đã xuất hiện bệnh trạng.

Dần dần Chu Thông ngày càng lớn lên, lời đồn trong thôn cũng theo đó mà lan rộng. Cái gì mà bộ dạng Chu Thông và Chu Sở Quốc không giống nhau, rồi quan hệ của Tiết Cảnh Minh và đứa nhỏ tốt lắm linh tinh, những lời này có thật có giả, dần truyền rộng ra và lên men.

Có một ngày Tiết Cảnh Minh từ trên núi đi xuống, xa xa nhìn thấy Chu Sở Quốc và Chu Thông đứng ở bờ suối, sau đó Chu Sở Quốc dùng một cây gậy gỗ đánh vào phía sau Chu Thông, ôm thằng bé để vào trong suối.

Tiết Cảnh Minh đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra, hắn muốn la to gọi người nhưng đã không kịp nữa. Hắn chạy đuổi theo rất xa, chạy đến khi hít thở không thông, chạy đến khi hắn cảm thấy mình sắp chết.

Thân thể đứa nhỏ nhẹ nhàng lơ lửng, ánh mắt nửa mở, mềm nhũn mà trôi theo dòng nước. Sau đó thằng bé lật người, miệng mũi ngập trong nước, tia sáng cuối cùng trong cuộc đời Tiết Cảnh Minh cũng theo đó mà biến mất......

Tiết Cảnh Minh không nói với bất kì ai chuyện ngày đó hắn nhìn thấy, buổi tối sau khi về đến nhà, nhìn đèn trên trần nhà, hắn hạ một quyết định.

Hắn phải bày ra một kế hoạch giết người, phải làm cho người Chu gia toàn bộ chết đi......

Tiết Cảnh Minh vừa nhớ đến đây chợt nghe một trận ồn ào từ xa truyền tới, đang đuổi gần đến chỗ hắn. Tiết Cảnh Minh thò đầu ra, nhìn thấy một cây đuốc đang từ chân núi đi tới, hắn không ngờ, những người đó nhanh như thế đã vào núi tìm hắn.

Hắn do dự một hồi, nghĩ muốn đi đến một nơi bí ẩn hơn, vừa ló đầu ra hắn chợt nghe có người hô lên.

"Phát hiện! Ở bên kia ở bên kia!"

"Mau bắt lấy anh ta! Đừng để anh ta chạy!"

Tiết Cảnh Minh chỉ có thể hướng vào bóng đêm mà chạy thục mạng, trước kia hắn vô cùng quen thuộc với núi rừng nhưng lúc này nơi đây lại trở nên thật xa lạ, như một con dã thú há to miệng, muốn đem cả người hắn cắn nuốt đi vào.

Tống Văn đi theo đám người lên núi tìm kiếm, trầm ngâm ngẩng đầu nhìn bóng đêm trải rộng giữa núi non trùng điệp, bất ngờ một thân ảnh rất nhanh từ trong núi chạy ra, là một người đàn ông đang kinh hoảng chạy trốn.

Tuy rằng đã là mùa hè nhưng buổi tối trên núi vẫn rất lạnh, tiếng gió lớn buổi tối lạnh thấu xương xẹt qua cây cối, phát ra âm thanh kỳ quái. Hai mươi người nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, trong núi lớn này thì chỉ như một nắm cát, luôn có khe hở mà luồn lách. Sắp xếp của Tống Văn lúc này đã có tác dụng, bởi vì tiến hành theo bố trí tỉ mỉ nên Trương Đại Hải đã sớm mang người xuống núi chặn hết các lỗ hổng. Giống như an bài một ván cờ giữa núi rộng, tất cả các con đường nhất định phải không có sai sót gì mà trở thành cửa tử.

Vô luận là đi hướng nào cũng đều có người truy đuổi, chờ khi Tiết Cảnh Minh phát hiện điều này thì giống như một con mồi lọt vào lưới giăng của thợ săn.

Đường xuống núi đã bị phong toả, thân ảnh người nọ chỉ có thể dốc sức mà chạy lên núi, rất nhanh hắn đã bị chặn lại trên đỉnh núi Yến Tước. Ba mươi mét, hai mươi mét, mười mét...... Khoảng cách giữa mọi người dần th hẹp lại, Tống Văn nương theo ánh trăng mông lung mà nhìn rõ mặt người trước mặt. Người nọ hơn 30 tuổi, vóc dáng rất cao, lưng hơi khom, mũi cao thẳng, mặt mũi cân đối, nhìn ra được hắn từng có bộ dáng anh tuấn đẹp trai, chỉ là hiện tại đã sớm bị thời gian mài đi các góc cạnh, chỉ còn dư lại một vẻ mặt tối tăm.

Rốt cục bị dồn vào ngõ cụt, Tiết Cảnh Minh thở hồng hộc quay đầu lại, trong tay hắn cầm theo một cây dao lớn dùng để đốn củi, vẻ mặt hung ác nhìn về phía mọi người: "Tất cả mẹ nó đừng có qua đây, các ngươi ai lại đây lão tử liền chém chết!" Tiết Cảnh Minh biểu tình dữ tợn mà rống lớn, âm thanh hỗn loạn vọng lại trong núi lúc đêm khuya vắng lặng.

Vài người dân xúm lại đi qua, Tiết Cảnh Minh cầm chặt con dao trong tay, bộ dạng chuẩn bị liều mạng. Hắn đã mang trên lưng ba mạng người, thêm vài mạng nữa cũng không sao, hiện giờ hắn như một con thú bị nhốt trong lồng, chỉ chờ chiến đấu đến chết.

Thôn dân nhất thời đều bị hắn làm cho kinh sợ không dám tiến lên.

Tống Văn rút súng bên hông ra kéo chốt, nương theo ánh đèn pin mà quyết đoán nhắm bắn một phát. Đoàng một tiếng, viên đạn ma sát với nòng súng tạo ra tia lửa cắt ngang qua bầu trời đêm mà bay ra. Bỏ mạng vì một kẻ liều chết thì không đáng giá, Tống Văn đối với khả năng bắn súng của mình luôn tự tin tuyệt đối.

Hết thảy phát sinh trong chớp nhoáng, thân hình Tiết Cảnh Minh ở cách đó không xa ngã xuống, nơi đỉnh núi truyền ra âm thanh cây cối bị bẻ gãy, sau đó mọi thứ lại chìm vào im lặng.

Chờ thêm ba bốn phút, xác định trên núi không còn âm thanh nào mọi người mới tụm lại cùng nhau đi lên. Thế nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra, trên đỉnh núi bọn họ không tìm thấy Tiết Cảnh Minh đang bị thương, cũng không tìm thấy thi thể của hắn.

Trương Đại Hải đau đầu, làm thế nào cũng không hiểu được, "Kỳ quái, người này sẽ không phải mọc cánh mà bay đi? Làm sao mà chút bóng dáng cũng không có thể?"

"Mọi người nhanh chóng tìm ở xung quanh xem." Tống Văn khẽ nhíu mày, vừa rồi Tiết Cảnh Minh cách bọn họ một khoảng không quá xa, trên núi tối đen, đường đi phức tạp, một khoảng thời gian ngắn như thế cứ như vậy mà sống không thấy người, chết không thấy xác.

Lục Tư Ngữ cúi đầu nhìn vị trí vừa nãy Tiết Cảnh Minh đứng, ngón tay sờ soạn lá cây một chút, ướt sũng, còn nóng, là vết máu. Anh chà xát ngón tay trầm giọng nói: "Đã bắn trúng người, anh ta bị thương." Nói xong ánh mắt anh nhìn xuống, di chuyển ra xa dần khắp nơi đều là bóng tối này. Người nọ...... Đang ở đâu?

Lục Tư Ngữ đang muốn thò người ra phía trước nhìn, thình lình dưới chân trượt một cái, thân thể mất cân bằng. Đột nhiên anh được một người kéo lại, quay đầu nhìn thì chính là cảnh sát Trương Đại Hải kia.

Trương Đại Hải nhe răng cười nói: "Cảnh sát Tiểu Lục cẩn thận nào, núi này không giống với trong thành phố các cậu đâu, khắp nơi đều là nguy hiểm, hiện tại trời lại tối, phải chú ý an toàn."

Lục Tư Ngữ vâng một tiếng, lúc này mới đứng vững.

Mọi người ở trên núi tìm hơn mười phút, Tiết Cảnh Minh này giống như đã bốc hơi, hoàn toàn không tìm thấy tung tích. Tống Văn nhìn thời gian, đã hơn mười giờ, trên không trung truyền đến tiếng sấm mơ hồ, dường như sắp mưa rồi, lúc này trời tối đen, nơi này địa hình lại phức tạp, cũng không tiện điều tra.

Trương Đại Hải nói: "Hôm nay trước hết cứ như vậy đi, xin đa tạ hai vị cảnh sát, có thể tìm được hung thủ đã là công lớn nhất rồi. Các cậu buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi dẫn hai cậu lên núi điều tra lại."

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể hạ lệnh kết thúc công việc, Trương Đại Hải cùng những người khác hẹn nhau sáng mai lại đến ngọn núi tìm.

Vừa rồi lúc đi lên núi không cảm nhận được, hiện giờ thời điểm đi xuống Tống Văn cảm giác ngon núi này thật sự rất lạnh, cậu cởi áo khoác choàng lên người Lục Tư Ngữ.

Lục Tư Ngữ đang đi phía trước, bỗng dưng được Tống Văn không nói tiếng nào choàng thêm áo khoác, có chút kỳ quái quay đầu lại nhìn, theo bản năng muốn từ chối.

Tống Văn lại nói: "Khoác đi, anh mặc ít quá. Đừng có mà luôn không nghe lời cấp trên."

Người này lại lấy thân phận đội trưởng gây áp lực, Lục Tư Ngữ lắc đầu quyết định không chấp nhất cậu. Sau khi phủ thêm áo, trên người xác thực ấm áp hơn rất nhiều, anh nhịn không được mà quấn chặt hơn, khi rụt cổ sâu vào bên trong còn có thể ngửi được mùi hương trên người Tống Văn.

Tất cả mọi người gấp gáp, dọc đường đi toàn là tiếng thở hồng hộc không ai nói chuyện với ai, thời điểm đến chân núi bọn họ vẫn là không tránh khỏi cơn mưa kia, cả người đều ướt đẫm.

Lúc Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ giày vò về đến làng du lịch thì đã gần mười một giờ rưỡi. Đi mấy tiếng trong núi cộng thêm mắc mưa, cả hai đều nhếch nhác, nước theo ống quần nhỏ xuống dọc theo suốt đường đi. Nơi này buổi tối không có ai trực, hai người từ bên ngoài đi vào, Lục Tư Ngữ mở cửa phòng của mình ra thì thấy Tống Văn đứng ở cửa thử hai lần nhưng không hề có phản ứng.

"Tôi phắc! Cửa này hỏng rồi sao?" Tống Văn có chút bất đắc dĩ đứng ngoài cửa, cậu lấy ra thẻ phòng trước đó chuẩn bị cho Lâm Tu Nhiên thử mở khoá, thử vài lần vẫn là không mở được cửa, tức giận nói: "Tôi đi tìm lễ tân."

Làng du lịch này buổi tối không có mấy nhân viên, hiện tại cửa không hề có phản ứng, có lẽ là do cảm ứng không nhạy hay vì lý do gì đó, cũng không biết phải sửa trong bao lâu.

Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn cả người chật vật, bỗng nhiên mở miệng nói: "Cửa phòng tôi mở được này, cậu trước qua đây đi. Dù sao cũng là giường lớn, nếu không buổi tối cậu chen chút với tôi một chút?"

Tống Văn nhớ tới lời của anh nói: "Không phải anh ngủ nông sao?"

Lục Tư Ngữ do dự chớp mắt một cái, cúi đầu nói: "Nếu là Tống đội thì không sao." Âm thanh nói chuyện của anh rất nhỏ, Tống Văn nghe mà sửng sốt, cơ hồ nghĩ mình đã nghe lầm. Lục Tư Ngữ thấy cậu không có phản ứng, mở miệng nói: "Cậu nếu cảm thấy không tiện thì quên đi." Nói xong làm như chuẩn bị đóng cửa.

Tống Văn đưa tay kéo lại cửa: "Đừng, cảm ơn đã thu lưu nhé."

~ Hết chương 42 ~