Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 43



Hai người vào cửa, Lục Tư Ngữ nói: "Tống đội, cậu đi tắm trước đi."

Mở đèn, Tống Văn chú ý đến Lục Tư Ngữ đã lạnh đến môi cũng trắng bệch, bắt đầu lo lắng thân thể anh, đem anh đẩy vào nhà vệ sinh: "Nhanh đi tắm rửa, anh đừng để bị cảm."

Lục Tư Ngữ nâng đầu, dường như muốn nói gì đó, Tống Văn cười nói thêm một câu: "Không thì đừng nhường, tôi cũng không ngại hai người đàn ông tắm cùng nhau đâu."

Nghe xong, mặt Lục Tư Ngữ đỏ dần lên, đặc biệt là đôi tai, hồng hồng mềm mại. Anh lúc này mới không nói gì nữa, cầm áo tắm đi vào, không bao lâu sau bên trong liền vang lên tiếng nước.

Ở bên ngoài Tống Văn đem giày đã ướt sũng cởi ra, mở điều hoà, đến balo lấy quần áo dự phòng ra. Những thứ cậu chuẩn bị trước ở cảnh cục cuối cùng cũng có công dụng. . Truyện Xuyên Nhanh

Không bao lâu sau, cửa phòng tắm vang lên một tiếng nhỏ, Lục Tư Ngữ mặc một chiếc áo tắm bước ra. Anh buổi chiều không quá thoải mái, cộng thêm buổi tối đi thêm mấy tiếng đường núi, đến giờ sắc mặt vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Lúc này anh vừa tắm nước nóng xong, cả người càng thêm trắng noãn, như là một viên ngọc sáng, càng tôn thêm đôi mày đen của anh. Đèn trong phòng mang theo ánh sáng nhu hoà, nhìn qua như vậy, người trước mắt này so với tưởng tượng của Tống Văn còn đẹp hơn nhiều.

Áo choàng tắm kia có hơi lớn so với anh, Lục Tư Ngữ bước đi vài bước chỗ cổ áo liền lộ ra một đoạn xương quai xanh, nốt ruồi son ở hầu kết càng thêm chói mắt, như là một giọt máu, hoặc như là dùng bút điểm lên một nốt chu sa.

Lục Tư Ngữ thấy Tống Văn nhìn đến ngẩn người, cúi đầu nhẹ nhàng đem cổ áo kéo kín lại. Thuận theo động tác này, dưới méo áo choàng tắm lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp.

Tống Văn trước kia ra ngoài làm nhiệm vụ có không ít lần ở cùng Phó Lâm Giang và lão Lâm, khi đó đều vô cùng tự nhiên, duy chỉ có ở cùng Lục Tư Ngữ, không khí bỗng trở nên không bình thường. Tống Văn trong lòng thầm đọc ba lần, mọi người đều là chỉ đồng nghiệp, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu cầm quần áo đi vào: "Tôi đi tắm."

Tống Văn đứng dưới nước cọ xát một hồi, đến khi tỉnh táo mới đi ra ngoài. Lục Tư Ngữ đã thay thành áo ngủ ở nhà, đang dựa vào đầu giường, Nhiệt độ buổi tối ở đây có chút thấp, cho dù đã mở điều hoà thì vẫn cần đắp chăn.

Lục Tư Ngữ thấy Tống Văn đi ra, nghiêng đầu chuyển động cả người nói: "Giường này có hơi cứng."

Tống Văn đi qua sờ thử: "Tốt mà, công chúa đại nhân, ngài cảm thấy có hạt đậu phía dưới sao?"

Lục Tư Ngữ ngồi dựa vào giường ngẩng đầu nhìn Tống Văn, một lát sau thì rũ hàng mi dài xuống như một đôi quạt nhỏ, tạo thành một hàng bóng râm: "Tôi lục hết tất cả ngăn tủ nhưng chỉ tìm được một cái chăn thôi." Âm thanh anh mang theo chút buồn bực, hình như còn có điểm thẹn thùng, nhưng việc ngủ cùng nhau này là do anh chủ động nói ra, vì để không xấu hổ vẫn nên nói cho Tống Văn biết.

Tống Văn: "...... Tôi cảm thấy sau khi mở điều hoà thì cũng không quá lạnh."

Lục Tư Ngữ nói: "Không sao, tôi chỉ nói với cậu mà thôi, chăn cũng đủ lớn, mỗi người một nửa là được."

Tống Văn nghĩ nghĩ nói: "Lúc tôi ngủ theo lý thuyết thì là không ngáy, nhưng thực tế thì...... Cũng không chính xác được. Nếu tôi phát ra âm thanh gì làm ầm ĩ đến anh thì cứ đánh thức tôi." Lần đầu chung phòng, hai người đều có chút câu nệ. Nói xong cậu liền bò lên giường.

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, Tống Văn lên giường khiến nệm hơi lún xuống, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng cùng ai ngủ cùng một giường nên lúc này có hơi khẩn trương. Anh cũng nằm xuống, sau đó xoay người đưa lưng về phía Tống Văn.

Chỗ đầu giường có một mặt kính thuỷ tinh, Tống Văn vừa nghiêng đầu liền phát hiện Lục Tư Ngữ vẫn đang mở to mắt.

Tống Văn nhìn bóng lưng anh mà kéo chăn, sau đó tắt đèn, chỉ chừa lại cái đèn nhỏ rồi nhắm mắt ngủ.

Hôm nay dù sao cũng giày vò cả ngày, ngoài cửa sổ lại mơ hồ truyền đến tiếng mưa rơi, Tống Văn nằm một hồi liền bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.

Lúc này Lục Tư Ngữ mới lén lút xoay người nhìn cậu, Tống Văn lúc ngủ thật yên tĩnh, hai mắt nhắm chặt, nhìn thế này thì mũi cậu càng cao thẳng hơn. Tống Văn lúc nãy đã lo lắng dư thừa rồi, thời điểm ngủ cậu rất thành thật, hô hấp cũng không phát ra âm thanh gì, tay chân cũng yên ổn đặt một bên.

Nương theo ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ, Lục Tư Ngữ cẩn thận vươn tay giúp cậu vén vài sợi tóc bên cạnh chân mày, nhìn như vậy thì người đàn ông trước mắt này thật sự rất đẹp trai. Trách không được ở cảnh cục có vài cô gái nhỏ vẫn cố ý vô tình tìm cậu, chẳng qua Tống Văn luôn dốc lòng cho sự nghiệp, đối với mọi người đều có sự ngăn cách.

Lục Tư Ngữ nhìn một hồi rồi mới xoay người nhắm mắt lại ngủ.

Ban đêm trong thôn cực kỳ yên tĩnh, lúc đầu còn ngẫu nhiên nghe được một hai tiếng kêu của côn trùng, sau đó âm thanh gì cũng không có. Cả thế giới chìm vào im lặng, giống như chỉ còn lại mỗi một căn phòng một giường này.

Tới nửa đêm, Lục Tư Ngữ tiến vào trạng thái giả ngủ, dường như thân thể đang lừa bản thân rằng đang ngủ. Anh mê man ngủ, lại cảm thấy dường như bản thân không ngủ, hình như còn có nằm mơ, chỉ là mơ gì thì anh hoàn toàn không biết. Anh nghĩ muốn tỉnh lại nhưng thế nào cũng không tỉnh lại được, thân thể giống như bị thứ gì đó chặn lại khiến anh liều mạng mà giãy dụa.

Không biết qua bao lâu, Tống Văn cảm giác thân thế có hơi lạnh, cảm giác kia giống như cả người bị ngâm trong nước mưa lạnh như băng. Sau nửa đêm, cậu bị đông lạnh đến tỉnh, mở mắt nhìn thì thấy cả người Lục Tư Ngữ cuộn tròn quấn người trong chăn, khi anh trở người chăn kia đều bị lôi đi theo.

Giữa núi nhiệt độ vốn đã thấp, mấy ngày nay lại mưa liên tiếp nên nhiệt độ càng hạ thấp, điều hoà giống như thổi thế nào cũng không ấm lên được, trên người gì cũng không có quả thật có hơi lạnh.

Tống Văn ngồi dậy trầm mặc nửa phút, nhìn Lục Tư Ngữ đem tất cả chăn cuộn tròn vào người, đem bản thân quấn thành một con ốc sên.

Tống Văn vừa tức vừa buồn cười, là ai đã nói mỗi người một nửa vậy? Cậu nhân lúc Lục Tư Ngữ ngủ đoạt lại nửa cái chăn, hở ra một góc chui vào.

Chỉ mới mơ mơ màng màng ngủ, Tống Văn lại cảm thấy chăn trên người lại bị Lục Tư Ngữ cuốn đi mất. Tống Văn nhất thời nắm góc chăn nhịn không được nhỏ giọng nói: "Tiểu tổ tông! Đừng túm nữa!"

Lục Tư Ngữ thì thào kêu một tiếng: "Sói nhỏ......"

Tống Văn cứ tưởng anh gọi mình, sau đó nhớ lại hẳn người này đang gọi chó nhà mình. Lúc này Tống Văn phát hiện có chỗ không đúng, Lục Tư Ngữ đang cuộn tròn người đến gần cậu, trên người anh đều là mồ hơi lạnh, còn hơi run rẩy. Tống Văn đột nhiên giật mình, vươn tay sờ trán Lục Tư Ngữ, thấy nóng đến doạ người.

Tống Văn vội vàng gọi Lục Tư Ngữ: "Đừng ngủ, tỉnh nào. Anh sắp sốt thành lò sưởi rồi này."

Lục Tư Ngữ mê man, cái cảm giác bị đè nặng rốt cục cũng rời khỏi thân thể, anh cố gắng mở mắt, trước mắt là Tống Văn đang sốt ruột, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Sau đó anh liền cảm thấy cả người đều đau đớn, dạ dày như là bị dao cắt vào từng nhát, cổ họng nhất thời như bị tắc nghẽn, nóng bừng lên, anh nhịn không được rên một tiếng, cắn môi dưới, nhắm mắt đem cả người cuộn tròn hơn.

"Ngồi dậy nào, rồi giường, chúng ta đi bệnh viện." Tống Văn quyết định rất nhanh, đứng lên mặc quần áo, "Anh không biết mình phát sốt rồi sao?"

Lục Tư Ngữ vừa mới từ cảm giác bị đè nén do trạng thái ngủ giả tạo ra, ngọ ngoậy một hồi nhưng không ngồi dậy nổi, khàn giọng hỏi: "Mấy giờ rồi? Ngày mai hãy đi được không?"

Tống Văn mở điện thoại nhìn thời gia, "Mới hơn bốn giờ thôi, ngày mai chắc anh sẽ sốt đến 40 độ đấy." Nói xong cậu trực tiếp mở đèn, hiện tại không có nhiệt kế nhưng chỉ dựa vào cảm xúc ở tay cậu vẫn có thể nhận ra Lục Tư Ngữ sốt không nhẹ, "Nói không chừng hiện tại đã 40 độ rồi."

"Tống đội...... Dạ dày đau." Lần này Lục Tư Ngữ cũng không nói dối, đáng thương hề hề nói. Anh bị ngọn đèn chiếu vào mắt nên lấy một tay che mắt, tay kia thì gắt gao nắm chăn trên bụng. Thái dương anh đều là mồ hôi lạnh, khuôn mặt thanh tú tái nhợt, khoé mắt hồng hồng, càng nhìn càng đáng thương.

Hiện tại nghĩ lại, cả chiều hôm qua anh đã có chút dấu hiệu, khi đó nghỉ ngơi một hồi thì không có chuyện gì nữa, lại thêm buổi tối đi núi cùng mắc mưa, đến nửa đêm càng thêm nghiêm trọng. Lục Tư Ngữ muốn thử ngồi dậy nhưng dạ dày co rút đến run rẩy thân thể đau như dao cứa, anh thích ứng với ánh đèn rồi thì gập người lại, dùng hai tay đè chặt vào dạ dày, thở cũng không dám dùng sức.

"Dạ dày đau thì càng phải đến bệnh viện, vốn tối qua đã không cho anh theo rồi, anh không nên cậy mạnh như thế." Tống Văn lấy ra điện thoại, "Nếu không tôi gọi 120 kêu xe cấp cứ đến đây nhé." Tay cậu vội vàng thu thập đồ đạc, đem quần áo mặc chỉnh tề, đứng bên giường Lục Tư Ngữ đem người kéo lên, để tay lên trán anh, chỉ cảm thấy anh nóng đến lợi hại. Cậu suy nghĩ cẩn thận nói: "120 đến đây đoán chừng sẽ tốn chút thời gian."

Lục Tư Ngữ đau đến run rẩy cả người nhưng vẫn sĩ diện, mở to mắt nói: "Đừng...... Cho tôi hai phút, tôi thay quần áo đã."

Tống Văn đưa cho anh một ly nước ấm, cầm lên đút cho anh uống hết, sau đó mới cầm quần áo của anh đến, Lục Tư Ngữ chờ cho cơ thể bớt đau rồi ngồi dậy. Vừa mặc quần áo vào anh liền a một tiếng, che dạ dày cong người, cái cảm giác này giống như vừa rồi không phải uống nước ấm mà nuốt vào một con dao, ở trong thân thể không ngừng cắt.

Tống Văn vừa đỡ anh vừa giúp anh cài cúc áo mà dỗ dành: "Ráng nhịn một chút, đến bệnh viện thì sẽ không sao nữa rồi."

Sắc mặt Lục Tư Ngữ tái nhợt, yếu ớt nhìn cậu, nói cũng nói không được, mặc kệ cậu sắp xếp. Tống Văn chỉ cảm thấy người trong ngực mình đang không ngừng nóng lên, nhìn anh cúi đầu, chiếc cằm nhọn đã chôn đến ngực, mắt nhắm nghiền, đôi mi dài run rẩy lợi hại, căn bản là không có sức để đứng dậy.

Tống Văn gọi một cuộc điện thoại hỏi tình hình, xe cấp cứu của bệnh viện trên huyện muốn đến được đây thì cũng phải gần một tiếng, còn không nhanh bằng cậu tự lái xe cho rồi. Hơn nữa trạng thái hiện giờ của Lục Tư Ngữ cậu cũng không rõ, trước đến trung tâm y tế trong thôn nhìn xem lấy thuốc cũng an tâm hơn.

Tống Văn cầm giày của anh qua, đôi giày kia hôm qua mắc mưa, sau khi điều hoà thổi cả đêm thì cũng đã khô, Tống Văn quỳ một gối xuống đất giúp anh mang giày. Nhìn Lục Tư Ngữ đau thành như vậy, Tống Văn cũng không trông mong gì anh đi được kéo Lục Tư Ngữ nói: "Đến, anh nằm lên lưng tôi, tôi cõng anh ra ngoài."

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, ngoan ngoãn để tay lên vai Tống Văn: "Tống đội, tôi lại gây thêm phiền phức cho cậu rồi."

"Khách khí như vậy làm gì, ai mà không có lúc bệnh chứ." Tống Văn vừa nói vừa nâng anh lên lưng, Lục Tư Ngữ thoạt nhìn gầy nhưng kỳ thật cũng không nhẹ, Tống Văn ước chừng anh một chút nói: "Anh thành thực một chút đi, không nhìn ra anh lại nặng đến thế."

"Tôi vẫn có cơ bắp mà......" Lục Tư Ngữ không còn sức cùng cậu đùa giỡn, nhịn không được kéo chặt cổ Tống Văn, nghiêng mặt thay đổi phương hướng, nằm sấp trên lưng cậu hừ một tiếng: "Đau......"

Tống Văn cũng không dám trì hoãn, cách quần áo cũng cảm nhận được nhiệt độ của anh. Tống Văn một đường đi thẳng ra xe đặt Lục Tư Ngữ vào chỗ ngồi, sau đó hướng đến trung tâm y tế thôn mà lái xe.

Ở mỗi thôn đều có một trung tâm y tế nhỏ, không có nhiều bác sĩ, chỉ có thể xem những bệnh nhỏ, cũng có thể xử lý những bệnh gấp.

Lúc này đêm dài yên tĩnh, là thời gian tối nhất trước lúc bình minh, Tống Văn lái xe bảy tám phút thì đến được vị trí trên bảng chỉ dẫn. Trung tâm y tế là mấy gian nhà trệt, nóc nhà màu lam, tróc ra nước sơn màu trắng, treo một tấm biển trung tâm y tế thôn Văn Đầu, cánh cửa đơn sơ, trên tường dán đầy các áp phích tuyên truyền chú ý vệ sinh, phòng chống bệnh tật.

Tống Văn chạy đến bên ngoài thì ngừng xe, nhìn cánh cửa của trung tâm y tế, nơi này thập phần yên lặng, bên trong lại mở đèn màu trắng. Cậu đem xe đỗ ở sân ngoài nói với Lục Tư Ngữ: "Anh chờ chút, tôi đi nhìn thử."

Lục Tư Ngữ nâng mắt, có chút suy yếu mà ừ một tiếng.

Tống Văn lúc này mới xuống xe, đi qua đẩy cửa trung tâm y tế, cửa đã bị khoá từ bên trong, "Cho hỏi có người không?" Tống Văn đứng bên ngoài đập cửa kêu vài tiếng, bên trong một lúc sau mới truyền đến tiếng động. Không bao lâu sau một y tá trực ban mặc áo blouse trắng mở ra cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa ra vào, nhìn Tống Văn với ánh mắt phức tạp: "Đại ca à, có chuyện gì thế?"

"Đến xem bệnh, có người bệnh nặng." Tống Văn nghĩ thầm, trời còn chưa sáng đến nơi này còn có thể làm gì chứ?

"Buổi tối bác sĩ không có ở đây, tôi là người chịu trách nhiệm, xem bệnh không được, các anh nhanh đi lên huyện đi, bệnh viện huyện cách đây bốn mươi phút." Hộ sĩ kia làm như đóng cửa sổ lại.

"Đừng......" Tống Văn vất vả mới gõ cửa được, ngăn lại cửa sổ, "Tôi có thể mua thuốc không?"

Hộ sĩ kia bắt đắc dĩ hỏi: "Bệnh gì?"

"Phát sốt, cảm mạo với đau dạ dày." Tống Văn cũng không biết Lục Tư Ngữ là bệnh gì, "Đau rất dữ."

"Không có bệnh này." Hộ sĩ kia nói chuyện ánh mắt giật giật, trong mắt hiện lên kỳ quái, muốn nói lại thôi.

"Cho tôi thuốc hạ sốt được không?" Tống Văn nhượng bộ, "Miếng dán hạ sốt cũng được, nếu bên mọi người có, ai, tốt nhất là thêm nhiệt kế nữa."

"Vậy anh đợi một lát." Hộ sĩ kia nói rồi đi vào, qua một hồi thì từ trong cửa sổ nhỏ đưa ra ngoài một hộp thuốc cùng nhiệt kế, thúc giục nói, "Anh à, các người mau đi đi, đừng chậm trễ thời gian."

Tống Văn cầm hộp thuốc, cảm thấy không đúng chỗ nào đó nhưng không nói được, "Ấy tiền thuốc......" Không đợi cậu nói xong, hộ sĩ kia liền cạch một tiếng đem cửa nhỏ đóng lại.

Đây là lần đầu tiên Tống Văn gặp phải tình hình này, lại sợ kéo dài thì Lục Tư Ngữ chờ không kịp. Cậu trở về xe, Lục Tư Ngữ đau đến mặt trắng bệnh, đầu đầy mồ hôi, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Tôi hiểu rồi......"

"Làm sao?" Tống Văn hơi nghi hoặc, đưa nhiệt kế cho anh, "Anh cầm đo nhiệt độ trước. Tôi lập tức mang anh đi bệnh viện huyện.

Lục Tư Ngữ cầm nhiệt kế cắn răng nói: "Tôi đã hiểu, khi đó Tiết Cảnh Minh...... Có thể là rớt xuống núi...... Trên người hắn đã bị thương, nếu còn sống thì có thể......" Anh nói một nửa thì cúi đầu cắn môi dưới.

Thần tiên quỷ quái cũng không tồn tại, con người đương nhiên cũng không tự dưng mà biến mất. Vừa rồi vị trí trên núi kia cách đó không xa có một con đường dốc nhỏ, chính là cái mà anh thiếu chút nữa đã trượt xuống được Trương Đại Hải kéo lại, bởi vì rất dốc, thực vật lại nhiều, người dân trong làng hiểu rõ địa hình nên cũng không điều tra, hiện tại nghĩ lại có lẽ Tiết Cảnh Minh vừa lúc rơi xuống đó nên bọn họ mới không tìm thấy hắn.

Lục Tư Ngữ tuy rằng hiện tại phát sốt, dạ dày cũng vô cùng đau đớn nhưng đầu óc lại phá lệ mà tỉnh táo, trong đầu chợt loé lên một khả năng.

Tống Văn cúi đầu nhìn thoáng qua hộp thuốc trên tay, mặt trên có vài chữ cái ẩu tả dùng bút viết "SOS".

~ Hết chương 43 ~