Hồ Sơ Linh Dị

Chương 11: Chuyện xưa như sương khói



Editor: Heidi Tran

Hai ngày sau, Quách Diễn từ trong miệng Phó Uyển Tình biết được một việc.

Thì ra hai mươi năm trước, trước khi Chu Nguyệt Minh gả cho ba của Phó Uyển Tình, đã trãi qua một đoạn hôn nhân.

Chỉ là đoạn hôn nhân kia chỉ kéo dài được một năm liền ly hôn, mà đoạn thời gian kia, là thời gian đen tối nhất của Chu Nguyệt Minh.

Ngay lúc đó chồng của bà là một gã cờ bạc, trong nhà vốn có mấy khối đất, kết quả đều bị ông ta cược hết. Không chỉ như thế, mỗi ngày ngoại trừ cờ bạc ra không làm chuyện gì khác, chuyện trong nhà đều là do Chu Nguyệt Minh một tay xử lý.

Đáng giận nhất là, ông chồng này mỗi ngày về nhà, không phải đánh thì là mắng chửi Chu Nguyệt Minh.

Cho dù lúc Chu Nguyệt Minh mang thai, thái độ của ông chồng cũng chưa từng thay đổi.

Đến mức sau này cũng không có tiền đi bệnh viện làm kiểm tra.

Cho nên lúc Chu Nguyệt Minh sinh nở, ông chồng hoảng sợ bỏ chạy, mãi đến khi Chu Nguyệt Minh sinh ra đứa bé, ông chồng cũng chưa trở lại.

Lúc ấy chuyện Chu Nguyệt Minh sinh con không có nhiều người biết đến, dù sao cũng là ở nông thôn, Chu Nguyệt Minh gả cho gã trượng phu này cũng chưa từng có được thời gian sống yên ổn.

Đứa bé sinh ra, Chu Nguyệt Minh nhìn thấy tình trạng của đứa bé, bị dọa sợ thiếu chút nữa đã phát điên. Mặc dù đứa nhỏ đang khóc, nhưng khe hở từ trán đến cằm kia thực sự quá kinh khủng, có một lần bà cho rằng mình sinh ra một con quỷ.

Sau đêm hôm đó, Chu Nguyệt Minh biết con mình không sống được bao lâu, thế là ôm đứa bé trên người bọc tấm vải đỏ, ném vào trong giếng chết đuối. Còn cái giếng khiến đứa bé chết đuối kia, nghe nói chính là vị trí hồ bơi ở biệt thự của Lý Thiên Hải.

Lại về sau, nghe nói gã trượng phu kia đang trên đường trở về, bị một xe máy kéo đụng phải, chân rẽ ngang, ngã vào trong sông chết đuối.

...

Lúc Quách Diễn nghe xong cố sự này, rút một điếu thuốc, trên mặt không có biểu lộ gì.

Vấn đề này đã qua, hiện tại Chu Nguyệt Minh chết rồi, đứa bé đi theo bà hai mươi năm đã cùng rời đi nhân thế.

Phó Uyển Tình khóc dữ dội, dù sao Chu Nguyệt Minh cũng là mẹ của cô.

Ngày thứ ba Lý Thiên Hải tới sở sự vụ, tinh thần của hắn đã khôi phục lại một chút, bất quá vẫn chưa đi ra khỏi bóng tối từ cái chết của Dư Phỉ, hắn để lại một vạn chín tệ, đồng thời còn nói với Quách Diễn: "Ngày đó ở hồ bơi, tôi đã gọi điện cho Vật Nghiệp, bọn họ nói lúc đó đường ống không có thông nước."

Sau khi kết thúc, vốn hắn muốn rời đi, nhưng lại quay trở lại, nói với Quách Diễn có một chuyện muốn anh giúp đỡ.

...

Ban đêm, ước chừng khoảng mười hai giờ.

Lý Thiên Hải cầm bình nhỏ mắt trong tay, đây là hắn mượn của Quách Diễn.

Hắn lần nữa tới trước cửa biệt thự nhà mình, nhìn biệt thự đen nhánh ở trước mắt, đẩy cửa đi vào.

Hắn không vào nhà, đứng bên trên hồ bơi không có nước, hít sâu một hơi, hơi thở có chút run rẩy.

Cũng không biết là sợ hãi hay là đang đau lòng.

Hắn sờ bình thuốc nhỏ mắt, không có vội vã bôi nước ngưu nhãn lên mí mắt, mà là nhìn xung quanh một vòng, há hốc mồm, đối với cái sân trống rỗng nói: "Dư Phỉ, anh không biết em có còn ở nơi này hay không, nếu như ở đây, ra đây một chút, được không?"

"Anh chỉ muốn gặp em một lần cuối."

Ban đêm gió lạnh thổi vào người hắn, xung quanh một chút động tĩnh cũng không có.

Hắn không tiếp tục nói nữa, cúi đầu xuống bôi nước ngưu nhãn lên mí mắt mình, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra.

Hắn hi vọng lúc mình mở mắt ra, có thể nhìn thấy Dư Phỉ đứng trước mặt mình.

Đáng tiếc là, hắn không nhìn thấy Dư Phỉ, trước mắt vẫn y bộ dạng cũ, hồ bơi trống rỗng, bên trong không có nước, cũng không có quỷ.

Hắn có chút lo lắng, quay đầu nhìn xung quanh, không có bóng dáng của Dư Phỉ.

Hắn vội vàng hô: "Dư Phỉ, em xuất hiện một chút thôi có được không! Anh, anh thật sự muốn gặp em một lần, anh biết chuyện em mang thai là anh không đúng, anh chỉ muốn gặp em nói lời xin lỗi, Dư Phỉ, em ra đây một chút có được không!"

Hô!

Một trận gió bỗng nhiên từ phía tây thổi tới, khiến mắt của hắn không nhìn thấy rõ.

Bước chân hắn loạng choạng, lui về sau hai bước, hoảng sợ nói: "Dư Phỉ, Dư Phỉ là em sao? Nếu như là em, có thể ra đây một chút không, anh... anh thật... thật sự muốn nói chuyện với em."

"Dư Phỉ, anh chỉ muốn gặp em một lần!"

Trong sân từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ động tĩnh gì.

Nửa phút thoáng trôi đi, nước ngưu nhãn đã mất đi hiệu quả.

Lý Thiên Hải cô đơn ngồi trên hồ bơi, lấy thuốc lá ra hút, nhìn chằm chằm thuốc lá trong tay, ánh mắt đầy hoài niệm nói: "Dư Phỉ, em biết không, kỳ thật anh rất nhớ em, ban đầu lúc ở đại học, ba người chúng ta luôn đi chơi chung, mỗi lần anh và lão Ngô hút thuốc, em luôn mắng chúng ta, còn nói hai chúng ta nhất định sẽ chết sớm trước em..."

"Dư Phỉ, anh biết em không muốn ra đây gặp anh, nhưng từ lúc đầu, là anh có lỗi với em. Thật ra, thật ra trước kia nếu em nói với anh, anh sẽ không nói hai lời mà cưới em, thật sự, không lừa em."

Đôi mắt Lý Thiên Hải trở nên mơ hồ, nước trong hốc mắt chảy xuống.

"Khi đó, nói không chừng sau khi chúng ta tốt nghiệp đại học, cũng không sai biệt lắm là khoảng thời gian em sinh con, sau khi sinh đứa bé ra, chúng ta mới làm hôn lễ, lại đi một chuyến ra nước ngoài, cùng hưởng thụ tuần trăng mật. Còn đứa nhỏ à, dù sao mẹ anh rất thích trẻ con, để bà tạm chăm nó, chúng ta lo chuyện của mình."

Bên ngoài biệt thự.

Trong xe.

Trên ngón tay Quách Diễn kẹp một điếu thuốc, hỏi: "Hắn có thể nhìn thấy Dư Phỉ không?"

Lục Thính Nam lắc đầu. "Không nhìn thấy."

"Vì sao?"

Lục Thính Nam nói: "Dư Phỉ đã chết gần hai tuần lễ, mà trước đó khi chúng ta tới, tôi đã nhìn qua trong nhà này, ngoại trừ con ma ra, không có linh hồn nào khác nữa. Có lẽ sau khi chết, Dư Phỉ liền rời đi."

"Haiz." Quách Diễn thở dài.

...

Trời vừa rạng sáng, đưa Lý Thiên Hải trở về nhà cũ của hắn, hai người Quách Diễn trở về sở sự vụ. Sau đó Lục Thính Nam chạy ra ngoài, hơn nửa giờ sau mới trở về.

Lúc trở về, hắn cầm một chút đồ nướng, còn có nửa kết bia.

"Có muốn uống một chút không?"

Quách Diễn nhìn chằm chằm nửa kết bia trên đất, rất không hiểu nhìn Lục Thính Nam. "Không phải cậu không thể uống bia sao, sao hôm nay lại muốn uống rồi?"

Lục Thính Nam lộ ra vẻ cô đơn, lấy ra một lon bia đặt lên bàn, thở dài nói: "Cậu quên rồi sao? Hôm nay là mùng 5 tháng 9."

"Mùng 5..." Quách Diễn há to miệng, âm thanh trong cổ họng không phát ra được.

Hồi lâu sau, bên trong sở sự vụ vô cùng yên tĩnh, Quách Diễn mới bất đắc dĩ nói: "Cho nên nói, đã một năm trôi qua rồi?"

"Ừm."

Quách Diễn từ ghế sô pha đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy một lon bia, ánh mắt mệt mỏi nói: "Vậy thì uống một chút đi."

Rầm rầm...

Quách Diễn mở nắp lon bia, đi ra ngoài cửa, đặt tất cả lon bia xuống đất.

"Một năm trước, chúng ta đi trễ một bước, may mắn lưu lại cái mạng, nhưng bây giờ một năm đã trôi qua, một chút manh mối chúng ta cũng không có, cậu nói xem có phải quá thất bại rồi không."

Lục Thính Nam lắc đầu. "Không biết. Bất quá tôi tin tưởng chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra được chân tướng."

Ánh mắt của Quách Diễn ngưng trọng, lại cầm lấy một lon bia, cùng bia trong tay của Lục Thính Nam chạm vào nhau, một ngụm uống hết nửa lon nói: "Tôi cũng tin tưởng! Một ngày nào đó, chúng ta có thể tìm ra tên súc sinh kia, rồi rút gân lột da hắn, hồn phi phách tán!"