Hồ Sơ Linh Dị

Chương 14: Mộng du (3) - Ủy thác



Editor: Heidi Tran

Phó Thắng vốn không muốn tới nơi này, nhưng trong lòng lại giãy dụa rất muốn tới trưng cầu ý kiến một chút, cho nên đợi đến lúc hắn lấy lại tinh thần, thì đã đứng trước cửa phòng xử lý những chuyện linh dị.

Hắn nuốt ngụm nước bọt, giơ tay lên lại do dự có nên gõ cửa hay không, nhìn vào bên trong hình như không có ai.

Chuyện tối hôm qua đã làm hắn sợ hãi, lúc đó khi thanh tỉnh lại, chân hắn cà nhắc chạy trở về nhà, một đêm không ngủ được.

Hôm nay ban ngày lúc làm việc trong trường học tinh thần của hắn không tốt.

Mãi đến tan tầm, hắn mới nhớ tới, trước khi chết Tề Viễn cũng là vì nguyên do bị mộng du mới xin nghỉ phép với lãnh đạo nhà trường.

Hơn nữa Tề Viễn cũng là nhảy lầu mà chết!

Vừa nghĩ tới đêm qua mình nhảy lầu, trên trán Phó Thắng liền bất thình lình đổ mồ hôi lạnh.

"Chẳng lẽ, bởi vì Tề Viễn chết quá cô đơn, muốn kéo mình theo cùng?"

Phó Thắng nhớ tới hôm qua lúc nhảy lầu, có một đạo hắc ảnh xuất hiện ở trước mặt mình, chẳng lẽ con ma đó là Tề Viễn?

Kết hợp với tình trạng bị mộng du của mình, thỉnh thoảng nó chỉ xuất hiện một lần trong tuần, Phó Thắng cảm thấy chuyện hôm qua rất không bình thường, mình nhiều lắm chỉ là bị mộng du nhẹ mà thôi, tình trạng giống ngày hôm qua, chắc chắn là bởi vì Tề Viễn!

Bị suy nghĩ này dẫn dắt, sau khi tan tầm, hắn đi tới trước cổng phòng xử lý những chuyện linh dị.

Cốc cốc cốc!

Hắn gõ cửa.

Không bao lâu, một người mang dép lê từ bên trong đi ra, mặc quần đùi và áo thun đơn giản, nhìn qua không hề giống với người làm trong phòng xử lý những chuyện linh dị.

Phó Thắng nuốt ngụm nước bọt, nghĩ thầm có phải mình đến nhầm địa chỉ rồi không?

Đối phương đẩy cửa ra, bên trong có người hỏi: "Có việc à?"

Phó Thắng sững sờ gật đầu. "Ừm, tôi, tôi có việc."

"Vào đi." Người trong cửa nhíu mày, chợt quay đầu gọi vào bên trong, "Bánh bao, khách tới rồi, lấy nước!"

"A ờ, được." Trong phòng truyền đến giọng nói của người khác.

...

Phó Thắng kể lại chuyện của mình cho hai người Quách Diễn nghe, đồng thời cũng nói luôn về tình hình của Tề Viễn cho hai người.

Lúc Quách Diễn và Lục Thính Nam nghe đến tên Tề Viễn thì liếc nhìn nhau một cái, trong lòng hơi lộp bộp.

Sau khi Phó Thắng nói xong, sắc mặt có vẻ kinh sợ. "Tôi, hiện tại tôi không biết nên làm sao bây giờ, tôi sợ buổi tối hôm nay sẽ lại như thế, cho nên mới tới đây tìm các người. Tôi còn nghe nói trước đó Tề Viễn có đến tìm các anh, có phải là thật không?"

Quách Diễn nói: "Hai ngày trước đúng là Tề Viễn có tới tìm chúng tôi, nhưng tình huống của anh ta là do có vấn đề về tinh thần, không liên quan đến ma quỷ."

Phó Thắng không hiểu hỏi: "Thế nhưng, thế nhưng mà vì sao cậu ấy lại nhảy lầu tự sát?"

Quách Diễn lắc đầu. "Điểm này tôi cũng không rõ, Phó tiên sinh, không nói về chuyện Tề Viễn, nói về chuyện của anh trước đi, anh nói đêm qua anh bị một con ma khống chế, anh có nhìn thấy con ma đó không?"

Phó Thắng vội vàng gật đầu, "Thấy được! Có điều tôi chỉ thấy một đôi mắt, những cái khác đều là, đều là màu đen, không thấy gì cả. Nhưng, nhưng tôi luôn cảm thấy cặp mắt kia có điểm giống Tề Viễn, các anh nói xem, có phải là Tề Viễn muốn kéo tôi chôn cùng không?"

Quách Diễn lại hỏi: "Có khả năng này, thế nhưng đêm qua con ma đó khống chế cơ thể anh buộc anh nhảy lầu, vì sao cuối cùng lại buông tha cho anh?"

Phó Thắng nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không, không biết."

Quách Diễn hỏi: "Anh còn biết chuyện gì nữa không?"

Phó Thắng lắc đầu. "Những gì tôi biết đều đã nói cho các anh hết rồi."

Quách Diễn nói: "Được rồi, chuyện này chúng tôi sẽ tiếp nhận, nhưng mà anh cũng biết, nơi này của chúng tôi có thu lệ phí, cho nên..."

Phó Thắng gật đầu. "Chuyện này tôi biết, chỉ cần các anh giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi chắc chắn sẽ trả tiền."

Quách Diễn mỉm cười nói: "Vậy bây giờ chúng tôi nói một chút về tình huống mà anh đã gặp, đầu tiên có thể xác định một điều là, anh thật sự đã gặp ma."

"A? Là bởi vì tôi nhìn thấy bóng đen kia à?"

Quách Diễn lắc đầu: "Cũng không phải, bóng đen mà anh thấy có phải là ma hay không chúng tôi chưa thể xác định được, nhưng đồng sự của tôi cảm nhận được âm khí còn lưu lại trên người của anh, cho nên có thể xác định anh đã đụng phải ma. Còn con ma này tại sao lại muốn giết anh, chúng tôi chưa thể xác định được. Và nó rốt cuộc là ai, chúng tôi cũng không thể xác định."

Phó Thắng hỏi: "Vậy, vậy hiện tại tôi phải làm gì?"

Quách Diễn nói: "Anh vừa mới nói Tề Viễn đã chết cách đây hai ngày, cho nên hiện tại di thể vẫn chưa hoả táng phải không."

Phó Thắng sững sờ gật đầu. "Đúng vậy."

Quách Diễn nói: "Đã như vậy, đi, đến nhà tang lễ tìm kiếm một chút. Đương nhiên, nếu anh thấy sợ, có thể trở về nhà hoặc là đợi ở chỗ này."

Phó Thắng suy nghĩ một chút, nói: "Tôi, tôi ở cùng với các anh. Chỉ là, đi đến đó làm gì?"

Quách Diễn nói: "Anh nói xem. Nếu như con ma này đúng là Tề Viễn, nói không chừng vấn đề này có thể được giải quyết trong tối hôm nay."

...

Nửa giờ sau, nhà tang lễ.

Nhà tang lễ giờ phút này không sai biệt lắm đã đóng cửa, bất quá người nhà Tề Viễn chắc là vẫn còn ở bên trong.

Ba người Quách Diễn đi đến linh đường của Tề Viễn, bên ngoài bày biện vòng hoa như cũ, người nhà Tề Viễn đều ở bên trong.

Phó Thắng đi tới trước mặt vợ của Tề Viễn là Lý Nam, giới thiệu một chút về Quách Diễn cho cô biết. "Chị dâu, bọn họ là thầy giáo mới đến trong trường, trước đó đi công tác bên ngoài, hôm nay vừa trở về, cho nên muốn tới đây nhìn Tề lão sư."

"Ừm." Sắc mặt Lý Nam tiều tụy, không nói gì nữa.

Hai người tiến vào trong linh đường, Quách Diễn đi vào không thấy gì, bước đến trước di ảnh cúi đầu xuống.

Nhưng Lục Thính Nam lại nhíu mày, bởi vì vừa đi vào linh đường, toàn bộ lông tơ trên người anh đều dựng đứng, bước chân của anh chậm dần, chậm hai bước mới đi đến trước di ảnh.

Quách Diễn nhìn thấy thần sắc của anh không đúng liền hỏi: "Thế nào?"

Lục Thính Nam nhìn di thể bị vòng hoa che khuất ở phía sau di ảnh, nói: "Âm khí trên thi thể này rất nặng!"

Quách Diễn kinh ngạc. "Thật sự là hắn?"

"Tôi không biết." Lục Thính Nam nói.

"Vì sao?"

Lục Thính Nam nghiêng đầu sang chỗ khác giải thích: "Bởi vì âm khí này quá nặng, hoàn toàn không giống như một người vừa mới chết! Càng giống như là một con ma đã chết rất lâu rồi."

Quách Diễn hỏi: "Chỉ có lão ma mới có âm khí nặng như vậy hả?"

Lục Thính Nam lắc đầu: "Cũng không phải, giống như người chết vì bị oan, khuất nhục mà chết, lúc vừa mới chết âm khí cũng sẽ rất nặng."

Quách Diễn gật đầu, đi đến bên cạnh thi thể, suy nghĩ nói: "Nhưng mà hắn tự sát, bất quá cũng khó nói, khi hắn còn sống trạng thái tinh thần rất không ổn, có phải là vì chuyện này nên mới sinh ra ảnh hưởng?"

Lục Thính Nam lắc đầu: "Không biết, nhưng rất có thể."

Quách Diễn hỏi: "Có thể cảm nhận được linh hồn của hắn không?"

Lục Thính Nam lắc đầu. "Cỗ âm khí quá nặng, tôi không cảm giác được."

"Không có biện pháp à." Quách Diễn nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, từ trong túi móc ra một ít bột phấn màu đỏ, lặng lẽ vẩy lên trên di thể. "Chỉ có thể dùng cách này để xác định hồn của hắn."

Ở bên cạnh, Phó Thắng kinh ngạc nhìn động tác của Quách Diễn, nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh làm gì, đây là vật gì?"

Quách Diễn nói: "Đừng lo lắng, chu sa mà thôi, huống hồ hắn đã chết rồi, anh sợ cái gì."