Hồ Sơ Linh Dị

Chương 18: Ba mẹ



Editor: Heidi Tran

Chương 18: Ba mẹ

Quách Diễn nhìn ba ở ngoài cửa, cực không tình nguyện đứng lên.

Ba hắn tên là Quách Kiến Quân, là tiền đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, sau sự kiện kia liền xin phép cục công an được điều cương vị, hiện tại làm một viên chức nhàn hạ ở tòa cao ốc chính phủ.

Quách Diễn và ba hắn đã không liên lạc với nhau khoảng một năm nay, sau khi xảy ra chuyện kia vào một năm trước, Quách Diễn rời nhà đi, ở lại trong văn phòng xử lý những chuyện linh dị, cho đến nay vẫn chưa trở về nhà.

Quách Diễn mở cửa để ông đi vào, rồi quay người khập khiễng trở lại trên ghế sa lon hỏi: "Sao ba lại tới đây?"

Quách Kiến Quân vào nhà, nhìn quanh một vòng văn phòng không lớn không nhỏ, hỏi: "Một năm nay con ở nơi này?"

Quách Diễn để gói ở dưới bắp chân, gật đầu ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Sắc mặt Quách Kiến Quân rất nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, nhìn chằm chằm vào con trai nói: "Một năm này con hồ nháo cũng hồ nháo đủ rồi, nên trở về nhà đi."

Quách Diễn đang cầm băng gạc bó chân dừng lại một chút, sắc mặt bình thường, không trả lời.

Quách Kiến Quân nói tiếp: "Mẹ con mấy ngày nữa sẽ xuất viện..."

"Mẹ tỉnh rồi?" Quách Diễn nghe đến lời này, vội vàng ngẩng đầu hỏi, đôi mắt tràn đầy tơ máu không thể tin nổi.

Quách Kiến Quân lắc đầu. "Mẹ con chưa tỉnh, bác sĩ nói tình trạng của mẹ con ở lại bệnh viện so với ở nhà không khác gì nhau, nên để ba làm thủ tục xuất viện cho mẹ con, về nhà chăm sóc bà ấy. Một năm này con nháo cũng nháo đủ rồi, dù sao cũng nên về nhà đi, mẹ con cần người chăm sóc, một người ba không thể chăm sóc được.

Quách Diễn một lần nữa cúi đầu xuống, hít sâu một hơi, nói: "Mời người chăm sóc đi."

"Con..." Quách Kiến Quân rất muốn mắng người, nhưng há to miệng vẫn không mắng được, cuối cùng tức giận nói: "Quách Diễn! Rốt cuộc con muốn hồ nháo tới khi nào! Một năm trước con nói cho con thời gian một năm để giải quyết chuyện này, hiện tại một năm đã đến, con giải quyết cái gì! Mẹ con là xảy ra tai nạn giao thông mới thành như vậy, không phải do ma quỷ tạo thành! Những bạn học sơ trung của con, cũng là một chuyện ngoài ý muốn!"

"Uổng cho con là một bác sĩ, chuyện mê tín này mà con cũng tin? Một năm nay, con không trở về nhà, bệnh viện cũng không đi, con thật sự muốn biến thành một kẻ phế vật có phải không! Con biết bây giờ bên ngoài người ta nói con thế nào không, nói con đầu óc bị điên rồi, nói con đã biến thành một tên lưu manh! Nếu con tiếp tục như vậy nữa, con có tin hay không, có tin hay không ba —— "

Quách Kiến Quân nhất thời nghẹn lời, một đôi mắt từng trải bây giờ ửng đỏ.

Quách Diễn một câu cũng không nói, cười khổ nói: "Có tin hay không ba không cho con bước vào cửa Quách gia? Haiz, dù sao bên cạnh con có nhiều chuyện phiền toái như vậy, không trở về nhà, cũng có thể bảo đảm các người được an toàn."

"Quách Diễn!" Quách Kiến Quân tiện tay quơ lấy cái gạt tàn thuốc ở trên bàn, muốn ném xuống mặt đất. Vừa giơ tay lên, chợt khẽ giật mình, thở dài rồi từ từ đặt xuống.

"Ba." . Truyện Cung Đấu

Quách Diễn ngẩng đầu, nhìn về phía ông nói: "Ba, trở về đi, trở về chăm sóc cho mẹ con thật tốt, bận quá không có thời gian thì mời người về chăm sóc. Chuyện của con, chính con chịu trách nhiệm. Người ngoài nhìn con thế nào đó là chuyện của họ, con có thể hứa với ba, con sẽ làm mẹ con tỉnh lại, mặc kệ bỏ ra cái giá gì, con cũng sẽ làm mẹ tỉnh lại."

Nhìn ánh mắt kiên định của con trai, Quách Kiến Quân không khỏi âm thầm tự giễu, chính mình làm ba rốt cuộc cũng không thể dạy dỗ được đứa con trai này.

Quách Diễn nhìn thấy sắc mặt ảm đảm của ba mình, lúc này mới chú ý tới, tóc trắng của ông đã mọc đầy hai bên tóc mai, thân hình dường như so với trước kia gù hơn một chút, trong lòng thoáng chốc ngũ vị tạp trần, nhưng lại không biết nên nói gì.

Quách Kiến Quân không tiếp tục khuyên nữa, đi ra tới cửa, xoay người lại nhìn con trai một chút, bờ môi hé mở, cuối cùng cũng không thể nói thêm được nữa, đẩy cửa ra, rời khỏi văn phòng xử lý những chuyện linh dị.

Quách Diễn ngồi lại một mình, đôi môi mím chặt, cảm giác mũi chua chua, tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn trần nhà, nắm chặt nắm đấm. Một lát sau, cúi đầu nhìn hộp thuốc dưới đất, dọn dẹp lại rồi để vào ngăn kéo, sau đó cầm cây chổi quét dọn sạch sẽ những mảnh thủy tinh trong phòng bỏ vào sọt rác, làm xong hết, một lần nữa trở lại trên giường, ngủ tiếp.

...

Quách Diễn tỉnh lại lần nữa thì đã ba giờ chiều.

Từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Lục Thính Nam đang chỉnh lý văn kiện.

"Tỉnh rồi." Lục Thính Nam nhìn thấy hắn thì hỏi một tiếng.

"Ừm." Bây giờ Quách Diễn vẫn còn có chút mê mang, sờ lên cái bụng đã đói ba ngày, cái mũi giật giật, ngửi thấy mùi vị gà rán, sau đó cầm điện thoại lên, muốn gọi thức ăn bên ngoài.

Lục Thính Nam thấy hành động của hắn liền cười nói: "Trong tủ lạnh có gà rán, vừa mới bỏ vào."

"Móa! Không nói sớm, suýt chút nữa đã gọi thức ăn bên ngoài rồi." Hắn mắng một tiếng, vứt bỏ điện thoại, từ trong tủ lạnh lấy gà rán ra gặm.

Hắn vừa gặm vừa nói: "Chuyện lúc trước thế nào? Kết thúc chưa?"

Lục Thính Nam nói: "Kết thúc rồi, tôi đi điều tra một chút, hai năm trước trường cao trung Ngô Đồng có một học sinh chết, học sinh này học trong lớp của Tề Viễn, trước khi chết cũng từng bị mộng du, cuối cùng cũng là nhảy lầu tự tử."

Quách Diễn nhíu mày. "Nói như vậy chính là hắn làm?"

Lục Thính Nam lắc đầu. "Tôi xem hình của hắn rồi, phát hiện con quỷ trước đó mà cậu giết không giống nhau."

Quách Diễn nghi hoặc: "Không giống? Không chỉ có một con quỷ?"

"Không rõ ràng, bất quá bây giờ Phó Thắng đã không sao, hồn của Tề Viễn cũng đi đầu thai. Chuyện này có lẽ là đã kết thúc, hơn nữa tôi có đến trường học nhìn xem, không tìm thấy hồn quỷ của học sinh kia."

Quách Diễn gật gật đầu. "Vậy cứ như vậy đi, có lẽ không có chuyện gì."

Hắn đứng ở cổng ăn gà rán, không kể lại chuyện sáng nay ba hắn đến đây cho Lục Thính Nam nghe, dù sao đây là chuyện nhà của hắn, cùng với Lục Thính Nam không có quan hệ.

"Tối nay tôi phải đi ra ngoài có việc bận, cậu cũng về sớm một chút đi." Quách Diễn trở lại phòng ngồi trên ghế sa lon nói.

"Ra ngoài, đi đâu?" Lục Thính Nam rất hiếu kì.

"Chọc gái, hẹn hò, có muốn đi cùng không?" Quách Diễn nhíu mày.

"..." Lục Thính Nam không có hứng thú với mấy cái này, không nói gì nữa.

...

Sáu giờ tối, cơm tối vừa mới qua, tại một tòa cao ốc bệnh viện nhân dân Đồng Châu, Quách Diễn mặc áo khoác trắng, đeo một cái khẩu trang đi trong hành lang hơi có vẻ mờ tối.

Lúc trước Quách Diễn là bác sĩ ở đây, làm ở đây gần một năm, đối với tình hình bên trong khu nội trú rất quen thuộc.

Hắn không muốn làm người khác chú ý, cho nên chỉ có thể mặc áo khoác trắng đi vào, chỉ có dạng này mới không khiến người khác chú ý.

Hắn đi lên tầng năm, đi vào khu nội trú, đi đến cửa phòng chăm sóc dành cho một người, mở cửa đi vào.

Trong phòng bệnh đèn rất sáng, mẹ hắn nằm trên giường bệnh, bên trên đều là dụng cụ đo lường.

"Mẹ, con tới rồi." Quách Diễn tháo khẩu trang ra, ngồi xuống bên cạnh giường, cầm lấy tay bà.

Một năm trước, mẹ Quách Diễn gặp phải tai nạn giao thông. Tai nạn lúc đó là mười chiếc xe đâm nhau liên hoàn, trong đó có hai chiếc là xe buýt, lúc ấy ở hiện trường còn phát sinh ra vụ nổ lớn. Sau đó thống kê, trận tai nạn giao thông này làm ba mươi người tử vong tại chỗ, hai mươi mấy người bị thương, trong đó có mười người đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, mẹ Quách Diễn chính là một trong số đó.

Có thể nói, trận tai nạn giao thông này là tai nạn nghiêm trọng nhất từ trước đến nay của Đồng Châu, không có vụ thứ hai.

Thời điểm phát sinh tai nạn giao thông, Quách Diễn ngồi trên xe của mẹ, cho nên hắn tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình của vụ tai nạn.

Tất cả mọi người cho rằng vụ tai nạn giao thông đó chỉ là vụ ngoài ý muốn, nhưng Quách Diễn rất rõ ràng, đây vốn không phải là vụ ngoài ý muốn!

Trận tai nạn giao thông đó là do hồn quỷ tạo thành!

Lúc ấy hắn ngồi ở ghế phó lái tận mắt nhìn thấy con quỷ kia quấy phá, mới khiến cho mười chiếc xe đâm nhau liên hoàn. Đáng tiếc ngay lúc đó Quách Diễn còn tưởng rằng mình bị ảo giác, không nghĩ tới là thật.

Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn mới kiên định như vậy, nhất quyết phải bắt lấy con quỷ đã tạo nên vụ tai nạn đó!

"Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ làm mẹ tỉnh lại." Quách Diễn nhìn gương mặt gầy gò của mẹ, ánh mắt kiên định.