Hồ Sơ Linh Dị

Chương 20: Bạn gái ảo tưởng (1)



Sáng hôm sau, Quách Diễn vừa trở về từ cục cảnh sát. Hắn đi đưa một tấm bùa hộ thân cho anh họ Dương Bùi, thuận tiện đưa hóa đơn phạt để xử lý luôn. Lúc trở về, hắn nhìn thấy hai học sinh cấp ba đang đứng ở trước cửa văn phòng, thế là bảo hai đứa vào cửa.

Hai học sinh cấp ba này rất khẩn trương, sau khi đi vào ngồi xuống là gần như không dám động đậy.

Quách Diễn hỏi bọn họ: "Các cậu tới nơi này, là gặp phải chuyện gì rồi?"

Lực chú ý của hai cậu học sinh này bị Quách Diễn hấp dẫn, lấy lại tinh thần, trong đó một cậu học sinh đầu đinh vội vàng gật đầu, nói: "Ừm, em, em gặp một chuyện."

Bạn học bên cạnh cũng gật đầu phụ họa. "Phải đấy."

Sắc mặt Quách Diễn không thay đổi, hỏi: "Các cậu là học sinh trường nào? Tên gì?"

Cậu học sinh tóc hơi dài nói: "Chúng tôi là học sinh của Phượng Cao, em là Chu Lâm Phi, cậu ấy là Diêu Thịnh, là cậu ấy, cậu ấy gặp ma."

Quách Diễn gõ ngón tay trên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào người đầu đinh tên là Diêu Thịnh, không chút hoang mang hỏi: "Cậu thấy ma?"

Ánh mắt Diêu Thịnh bối rối, vội vàng gật đầu: "Phải, em thấy ma!"

"Nói một chút đi, gặp ma thế nào?"

Diêu Thịnh cúi đầu, tròng mắt xoay chuyển lo sợ một lúc, lúc này mới lên tiếng: "Đúng rồi, là khoảng một tháng trước, ngày thứ sáu đó sau khi tan học, em đạp xe về nhà, sau đó ở một ngã tư đường, em thấy một bạn học sinh nữ mặc đồng phục giống như em đang vượt đèn đỏ, sau đó em không chút suy nghĩ liền trực tiếp đi qua ngăn cô ấy lại, nếu không... Nếu không là suýt chút nữa cô ấy bị xe đụng rồi."

"Ừm, cậu nói con ma này chính là nữ sinh được cậu cản lại?" Quách Diễn hỏi.

Diêu Thịnh liên tục gật đầu. "Đúng đúng đúng, em, em ngay từ đầu cũng không nghĩ tới, thật đó, ngay từ đầu em thật không biết cô ấy là ma!"

Quách Diễn lấy hai ly nước từ máy đun nước đưa cho bọn họ. "Uống nước trước đi, từ từ nói."

Diêu Thịnh uống hơn phân nửa ly nước, tiếp tục nói: "Sau đó, sau đó em sợ cô ấy trên nửa đường lại xảy ra chuyện, liền trực tiếp đưa cô ấy về nhà. Sau đó em cũng không nghĩ nhiều nữa, lúc đó em thật sự không biết cái gì cả... Sau đó đến ngày thứ hai, bởi vì em không ở ký túc xá trong trường, cho nên mỗi ngày đều trở về nhà, sau đó ở cửa trường học em nhìn thấy cô ấy, vậy mà cô ta lại chờ em ở trước cửa trường."

"Sau đó em với cô ta cùng trở về với nhau, cô ấy nói cô ấy rất cảm kích em, nếu không có em thì có lẽ cô ấy đã chết rồi. Về sau, một tuần sau, mỗi ngày tan học em đều trở về cùng với cô ấy, sau này, em liền tỏ tình với cô ấy, cô ấy, cô ấy không nói gì, chỉ bắt tay với em. Em, em thật sự cho rằng cô ấy là thật, lúc bắt tay, em thật sự cảm giác được nhiệt độ của con người, tay của cô ấy, cũng là thật."

Quách Diễn nói: "Đừng có gấp, nói tiếp đi."

Diêu Thịnh nuốt ngụm nước bọt, trong mắt vẫn bối rối như trước.

"Sau đó, sau đó không sai biệt lắm khoảng hai tuần sau, em với cô ấy... hôn nhau, lúc đó không xảy ra chuyện gì cả, chúng em vẫn rất tốt rất tốt... Thế nhưng, thế nhưng vào tối hôm đó, bởi vì ngày hôm sau có bài kiểm tra thử, cho nên đêm hôm đó em ở lại trong trường học lớp tự học buổi tối, lúc kết thúc tiết thứ nhất của lớp tự học em muốn đi tìm cô ấy, bởi vì cô ấy có nói với em là cô ấy học lớp ba, cho nên em liền đi lên lầu tìm cô ấy."

"Thế nhưng, thế nhưng khi em đến lớp ba hỏi thăm, thì người trong lớp ba nói với em là không có người này! Lúc ấy, lúc ấy em cho là bọn họ nói đùa, thế nhưng em hỏi rất nhiều lần bọn họ đều nói không có người này, em... Lúc đó em còn đi hỏi hết năm lớp, nhưng bọn họ cũng không biết cô ấy."

"Em, lúc đó em đã cảm thấy không được bình thường, thế là... thế là tối hôm sau tan học em liền hỏi cô ấy, nhưng cô ấy không nói gì, lại trực tiếp hôn em. Nhưng, nhưng chính vào lúc này, em, bạn học em, chính là cậu ấy, cậu ấy xuất hiện." Diêu Thịnh nói tới chỗ này liền chỉ Chu Lâm Phi.

"Sau khi cậu ấy xuất hiện, gọi em một tiếng, em quay đầu nhìn cậu ấy một cái, đến khi quay đầu lại, phát hiện, phát hiện không thấy cô ấy đâu! Chính là kiểu đột nhiên biến mất... Khi rời khỏi, là đột nhiên biến mất! Anh hiểu không?"

"Tôi hiểu." Quách Diễn nói.

Diêu Thịnh nói: "Sau đó Chu Lâm Phi nói với em, lúc ấy cậu ta chỉ thấy một mình em, căn bản không nhìn thấy người khác, càng không thấy nữ sinh nào cả! Lúc đó em liền luống cuống, em còn gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói vừa rồi cô ấy thấy xấu hổ nên đi trước, sau đó em cũng không suy nghĩ nhiều nữa, dự định ngày mai sẽ giới thiệu cô ấy cho Chu Lâm Phi để biết nhau."

"Nhưng đến hôm sau thật sự đã xảy ra chuyện!" Diêu Thịnh nói. "Ngày hôm sau là cuối tuần, em hẹn cô ấy đi chơi, cô ấy có đi thật, chúng em đi cửa hàng... Sau đó em nói muốn chụp ảnh, nhưng, nhưng khi hai chúng em cùng chụp ảnh chung, sau khi chụp xong em phát hiện trong tấm ảnh chỉ có một mình em, căn bản... căn bản không có cô ấy!"

Quách Diễn nghe nói như thế, hỏi: "Có thể đưa tấm ảnh cho tôi nhìn xem một chút không?"

"Có thể có thể." Diêu Thịnh lấy điện thoại ra, ấn mở album ảnh đưa cho Quách Diễn.

Quách Diễn cầm qua nhìn xem, lông mày nhíu lại.

Trong tấm ảnh đúng là chỉ có một mình Diêu Thịnh, cậu cầm điện thoại tự chụp, tay trái nắm không khí tựa như đang nắm một người.

Diêu Thịnh tiếp tục nói: "Sau đó lúc ấy em liền luống cuống, không sai biệt lắm khoảng ba giờ, Chu Lâm Phi nói cậu ấy đến rồi, sau đó em cùng với cô ấy đi đón Chu Lâm Phi. Nhưng sau khi Chu Lâm Phi tới liền hỏi bạn gái em đâu, em nói ngay bên cạnh em, nhưng Chu Lâm Phi không nhìn thấy!"

Quách Diễn hỏi Chu Lâm Phi: "Là thế này phải không?"

Chu Lâm Phi vội vàng gật đầu. "Đúng đúng đúng, chính là như vậy, lúc ấy em chỉ thấy một mình cậu ấy, nhưng cậu ấy lại nói bạn gái cậu ấy đứng ngay bên cạnh, thế nhưng em không thấy gì cả!"

Quách Diễn gật đầu: "Cho nên các cậu cảm thấy nữ sinh này là ma?"

Diêu Thịnh nuốt ngụm nước bọt, bối rối nói: "Nếu như không phải là ma thì là cái gì, chỉ có em nhìn thấy, người khác đều không nhìn thấy! Có phải con ma này muốn quấn vào em không, muốn lấy mạng của em?"

Quách Diễn trấn an nói: "Bạn học này, trước tiên cậu đừng hoảng hốt. Nếu quả thật là ma đi theo cậu, nếu cô ấy muốn lấy mạng của cậu, cậu đã sớm chết rồi, sẽ không chờ đến bây giờ đâu."

"Thật, thật sao?" Diêu Thịnh không yên tâm hỏi.

"Tôi không thể chắc chắn với cậu, nếu như cậu thật sự gặp ma, chúng tôi sẽ giúp cậu giải quyết." Quách Diễn nói. "Phải rồi, nói tên của nữ sinh này cho tôi biết, có lẽ có thể giúp cậu tra được một chút tin tức."

"Cô ấy, tên cô ấy là Phó Oánh Oánh." Diêu Thịnh nói.

"Ừm, được rồi. Các cậu ngồi đây một lát, tôi thảo luận với đồng nghiệp của tôi một chút."

Quách Diễn kéo Lục Thính Nam sang một bên, hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Lục Thính Nam ngước mắt nhìn hai cậu học sinh ngồi trên salon, lắc đầu nói: "Trên người hai người bọn họ không có âm khí."

"Nói như vậy, là không gặp ma?"

Lục Thính Nam lắc đầu nói: "Không xác định, mặc dù không có âm khí, nhưng trên người Diêu Thịnh lại có một loại cảm giác rất kỳ quái."

"Cảm giác gì?"