Hồ Sơ Linh Dị

Chương 22: Bạn gái ảo tưởng (3)



Sau khi mấy người Diêu Thịnh rời đi thì vào lúc ba giờ chiều ngày hôm sau.

Quách Diễn nhờ anh họ Dương Bùi điều tra về Phó Oánh Oánh đã có tin tức. Dương Bùi trực tiếp gửi bản scan tư liệu qua điện thoại cho Quách Diễn.

Sau khi Quách Diễn xem tư liệu trên điện thoại thì nhíu mày lại.

"Bánh bao, cậu qua đây nhìn xem."

Lục Thính Nam nghe vậy liền đi đến. "Thế nào?"

"Đây là tin tức về Phó Oánh Oánh, so với thông tin mà Diêu Thịnh nói vào ngày hôm qua không khác nhau gì mấy." Quách Diễn nói. "Ba năm trước đây cô ta là học sinh lớp ba của trường cao trung Phượng Cao, cô ta chết bởi tai nạn giao thông, cảnh sát cho là tự sát, bởi vì quan sát rất kỹ trong camera thì thấy cô ta cố ý băng qua đèn đỏ, cuối cùng bởi vì xe thắng không kịp nên bị đụng chết."

"Đây không phải rất giống với lời nói của Diêu Thịnh vào hôm qua sao? Hắn nhìn thấy nữ sinh muốn tự sát, nhưng bị hắn ngăn cản." Lục Thính Nam nghi hoặc. "Nhưng nguyên nhân cô ta tự sát là gì?"

Quách Diễn nói: "Ở đây chẳng phải có viết sao, nghe nói trước lúc tự sát cô ta vừa chia tay, chính là quá thương tâm."

Lục Thính Nam nhìn lý do tự sát trên tư liệu, thật cảm thấy không hiểu, chẳng phải chỉ chia tay thôi sao, cần gì phải muốn chết muốn sống như vậy chứ?

"Cho nên nói đây là ma gì?" Lục Thính Nam hỏi.

Quách Diễn lắc đầu. "Không biết, cậu nghĩ thế nào?"

Lục Thính Nam nhìn chằm chằm tư liệu trên điện thoại suy nghĩ rất lâu. "Tôi cảm thấy quá trùng hợp."

Quách Diễn hỏi: "Có ý gì?"

Lục Thính Nam suy nghĩ rồi nói: "Cậu nghĩ xem, mỗi ngày Phượng Cao có nhiều người tan học như vậy, vì sao chỉ có Diêu Thịnh là thấy được? Những người khác lại không nhìn thấy? Mà Phó Oánh Oánh chết cách đây ba năm trước vào ngày mùng ba tháng tư, thời gian lâu như vậy, vì sao cũng chỉ có Diêu Thịnh nhìn thấy?"

Quách Diễn nhíu mày. "Cậu nói là trên người Diêu Thịnh có vấn đề? Bị Phó Oánh Oánh theo dõi?"

Lục Thính Nam lắc đầu: "Không rõ lắm, phải rồi, cậu đã xác nhận qua Phó Oánh Oánh này chính là nữ sinh kia với Diêu Thịnh chưa?"

Quách Diễn nói: "Vẫn chưa, tôi gọi điện cho cậu ta, thuận tiện gửi ảnh chụp qua."

Sau đó Quách Diễn gửi tấm ảnh, bấm số điện thoại của Diêu Thịnh.

Chưa đầy một lát, Diêu Thịnh đã bắt máy. "Alo, ai vậy?"

"Là tôi, bên sở sự vụ. Tôi vừa gửi tấm ảnh cho cậu, cậu đã xem qua chưa?" Quách Diễn hỏi.

Diêu Thịnh nói: "Xem rồi, đây là ai vậy?"

Quách Diễn nhíu mày nói: "Đây chính là Phó Oánh Oánh, nữ sinh chết vào ba năm trước đây do xảy ra tai nạn giao thông, nơi xảy ra sự cố chính là nơi cậu gặp được cô ta."

Diêu Thịnh nghi hoặc nói: "Không đúng, sao cô này có thể là Phó Oánh Oánh được, tôi thấy Phó Oánh Oánh không giống thế này."

Quách Diễn sửng sốt, kinh ngạc nói: "Không giống thế này?"

Diêu Thịnh gật đầu. "Đúng vậy, xinh đẹp hơn rất nhiều."

Không giống thế này? Quách Diễn không hiểu, Phó Oánh Oánh này cùng với Phó Oánh Oánh mà Diêu Thịnh nhìn thấy phải cùng là một người mới đúng chứ.

Diêu Thịnh nói: "Có phải các anh đã điều tra sai rồi không?"

Quách Diễn không trả lời vấn đề này. "Cậu thấy Phó Oánh Oánh có hình dạng như thế nào?"

Diêu Thịnh nói: "Dù sao ở trong mắt em cô ấy rất đẹp, cùng với người mà anh gửi cho em hoàn toàn không giống nhau. A, đúng rồi, bùa hộ thân thật sự có hiệu quả! Đêm qua em có thử một chút, phát hiện em không gọi điện cho Phó Oánh Oánh được, dường như không thấy cô ấy!"

"Cậu không nhìn thấy cô ta?"

"Em, em không biết, nhưng mỗi ngày em không còn nhận được tin của cô ấy nữa, trước kia mỗi ngày cô ấy đều gửi tin nhắn cho em, sau khi đeo bùa hộ thân thì không thấy nữa!"

Quách Diễn nói: "Biết rồi, đã không nhìn thấy, nói rõ đây là chuyện tốt, nhớ kỹ, bùa hộ thân không được lấy xuống, nếu có vấn đề, nhớ phải tìm chúng tôi."

Diêu Thịnh nói: "Vậy em có thể kết thúc ủy thác được không, hiện tại trong tay em cũng không có nhiều tiền, em sợ cha mẹ em biết chuyện này sẽ mắng em, các anh có thể tính rẻ cho em một chút không? Dù sao các anh đã bán cho em một tấm bùa hộ thân rồi."

Quách Diễn nói: "Cậu muốn kết thúc ủy thác?"

"Đúng vậy, hiện tại em đã có bùa hộ thân rồi, cũng không có việc gì, nếu thật sự có chuyện sẽ đi tìm các anh sau."

Quách Diễn nói: "Được, vậy cứ như vậy đi."

Cúp điện thoại.

Sắc mặt của Quách Diễn rất nghiêm túc nói: "Bánh bao, trước đó cậu nói trên người Diêu Thịnh này có một loại cảm giác, là cảm giác gì?"

Lục Thính Nam lắc đầu. "Không biết, nói không rõ là cảm giác gì, nhưng rất kỳ quái."

"Kỳ quái thế nào? Ví dụ một chút?"

Lục Thính Nam nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, mới nói: "Đúng rồi, chính là loại... chứng vọng tưởng... gọi là gì nhỉ..."

Quách Diễn sững sờ. "Chứng vọng tưởng? Cậu nói đầu óc cậu ta có vấn đề?"

Đôi mắt Lục Thính Nam sáng lên. "Đúng đúng đúng, chính là đầu óc có vấn đề, lúc ấy tôi cũng cảm giác được trên người cậu ta tràn ra một loại tin tức rất kỳ quái, phải nói chính là ý nghĩ đi."

Quách Diễn xoắn xuýt nói: "Ý của cậu là, cậu ta nhìn thấy Phó Oánh Oánh kia, nhưng thật ra là do chính cậu ta tự tưởng tượng ra?"

Lục Thính Nam gật đầu: "Ừm, đúng vậy, chính là như vậy. Lúc ấy tôi nghe được âm thanh trong điện thoại thật ra cũng không phải là một người nữ, mặc dù đứt quãng, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng, một âm thanh khác cũng là nam, giống như nó đến từ trong đầu của cậu ta..."

"..." Quách Diễn đối với hình dung của Lục Thính Nam chỉ có thể bày ra vẻ bất lực. "Nếu như nữ sinh này chỉ là ảo giác của cậu ta, ngược lại là không quan trọng, dù sao cũng sẽ không tổn thương cậu ta."

Lục Thính Nam nhíu mày. "Cho nên, vấn đề này kết thúc?"

...

Đảo mắt đã qua ba ngày sau.

Từ khi không còn nhìn thấy ma nữ Phó Oánh Oánh nữa, sinh hoạt của Diêu Thịnh khôi phục lại bình thường.

Mỗi ngày đi học rồi tan học, hai nơi nhà và trường trở thành một đoạn đường thẳng, cậu sờ tấm bùa hộ thân trên ngực, chưa bao giờ lại có cảm giác nhẹ nhàng như vậy.

Trước đó mỗi ngày đều nhận được tin nhắn nhưng nay không còn nữa, Phó Oánh Oánh cũng không còn chờ cậu tan học trước cửa trường vào mỗi ngày nữa, tất cả đều khôi phục lại bình thường, rất tốt.

Đạp xe đạp đi đến ngã tư đường, cậu nhớ ngày đó ở chỗ này gặp phải Phó Oánh Oánh, lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, đối phương là ma, nói thế nào cũng có chút kinh khủng.

Về đến nhà, cậu nhìn thấy ba mẹ đều ở nhà, ăn cơm tối, Diêu Thịnh đi tắm rửa.

Vì không làm ướt bùa hộ thân, cậu tháo xuống đặt trên tủ đầu giường, dù sao tắm cũng không mất nhiều thời gian.

Rầm rầm...

Tắm được nửa chừng, cậu nghe được tiếng mở cửa, sau đó mẹ cậu tới gõ cửa, nói: "Diêu thịnh, bạn con tới này, tắm nhanh lên."

Bạn học? Chắc là Chu Lâm Phi, Diêu Thịnh thầm nghĩ.

"A a, xong ngay đây." Tắm sạch nước bọt trên người, rồi lau sạch nước trên người, mặc vào quần cụt và áo lót, cậu cầm khăn mặt lau khô tóc còn ướt, đi chậm rãi vào phòng khách.

Cậu tưởng là Chu Lâm Phi, thế nhưng khi cậu nhìn thấy nữ sinh tết tóc đuôi ngựa mặc đồng phục ngồi trên ghế salon, cảm giác mình bị hoa mắt.

"Cậu, sao cậu lại đến..."