Hổ Tế

Chương 1635



Do dự nửa giây, Trân Khải trịnh trọng hỏi: “Đội trưởng, ông già Lý Vân Long đó liên hệ với anh là muôn để anh trở về đội à? Anh suy nghĩ thế nào?”

“Không phải chuyện trở về đội. Lần trước gặp mặt không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi còn gì? Chặc là tôi không thê trở về đội được nữa, nhưng đất nước gặp khó, triệu tập thì phải chiến đấu!” Dương Tiêu nghiêm túc nói.

Đúng vậy, Dương Tiêu không thể trở lại đội được nữa.

Đầu tiên, anh là chủ của Long Môn, theo như thái độ của thầy anh Dịch Thấp, chắc chắn sẽ không đề anh trở về đội đặc chiến.

Thứ hai, một khi trở về đội, anh phải nghe theo sự điều phái, tranh chấp gia tộc, bọn Đường Hạo, Dương Bân Hàn, mỗi thù đầm máu trước đây của đội đặc chiến, Dương Tiêu lc thể không báo thủ cho họ.

Nghe thấy mấy. từ đất nước gặp khó, triệu tập thì phải chiến đấu, máu trong người Trần Khải chợt sôi lên.

Anh rất nhớ những năm tháng huy hoàng củng chiên đâu với Dương Tiêu, nêu Dương Tiêu trở lại đội, anh nhất định sẽ lập tức lựa chọn trở lại đội.

Dù họ đã im lặng nhiều năm, nhưng khi bọn họ đứng lên lần nữa, đã định sẵn sẽ khiến cả thê giới phải run sợ.

Cuối cùng Trần Khải đáp lại: “Đội trưởng, chuyện này tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi bảo đảm sẽ làm ồn thoả.

À đúng rôi, khi quay về hãy nói với ông già đó, bảo ông già bớt uỗống lục vị địa hoàng hoàn, cái đó chắc chắn hại thận âm. Uống lục vị địa hoàng hoàn không được đâu, lục vị địa hoàng hoàn chủ yếu trị thận dương!”

“Người anh em Dương, họ hàng của cậu đúng là người tài!”

Vừa liên lạc với Trần Khải xong, Kim Đại Chung thở hồn hến bước ra khỏi văn phòng.

Nháy mắt khi phòng làm việc bị đây ra, rõ ràng cô thư ký gợi cảm đã mêm nhữn như bùn.

Dương Tiêu nhìn đông hô, đã một giờ trôi qua. Nói cách khác, Kim Đại Chung đã chiến đấu tròn một giờ đồng hồ.

“Ông anh Kim, đã nói rồi, nếu không phải là người tài sẽ không giới thiệu cho anh!” Dương Tiêu cười nhẹ.

Kim Đại Chung nhìn Tôn Băng hài lòng: “Đã lâu rôi không được vui vẻ tràn trề như vậy, Tôn Bằng đúng không? Về phần đêm mãnh liệt chính tông, cậu nghĩ như thế nào?”

“Tôi… tôi không biết!” Tôn Bằng rụt rè nhìn Dương Tiêu.

Tổ tiên của cậu ta đã làm nghề này, nhựng khi đến cậu ta, cơ bản đã xuống dốc.

Dương Tiêu cười nói: “Ông anh này, theo tôi thấy, trước tiên hãy nghiên cứu buôn bán thử xem, nêu thật sự có thể thì quyết định đưa vào thị trường với số lượng lớn. Đến lúc đó chia lãi như nào thì hai người tự bàn bạc!”

“Được!” Kim Đại Chung cười to.

Hiện tại Dương Tiêu suy nghĩ như ma, anh thật sự không quan tâm lắm đến việc điều khiên chuyện đêm mãnh liệt của Tôn Bằng.

Nếu thật sự có thể, đến lúc đó Tôn Bằng sẽ cung cấp đơn thuốc, Kim Đại Chung sẽ chịu trách nhiệm sản xuất và kinh doanh, chuyện chia lợi ích thì dễ nói.

Dương Tiêu nói với Tôn Bằng: “Anh Kim rất phúc hậu, giỗng như người nhà mình vậy, có chuyện gì thì cứ nói với anh Kim. Tôi còn có việc nên đi trước!”

“Anh rễ!” Nhìn thây Dương Tiêu chuẩn bị rời đi, Tôn Bằng nhanh chóng ngăn Dương Tiêu lại.