Hổ Tế

Chương 44



Dương Tiêu một chút cũng không cảm thấy xa lạ gì khi đối diện trước sự vô lễ của nhân viên hãng xe, dù sao bản thân mặc trang phục bảo vệ, khi bước vào liền nói muốn mua một chiếc siêu xe trị giá gần hai triệu; người khác không xem mình là đồ thần kinh mới lạ.

Chỉ có điều thái độ của người nhân viên này có chút khoa trương, khiến hắn vô cùng không vui.

Dương Tiêu liếc mắt nhìn, ánh mắt phát hiện ra một cô gái dung mạo thanh tú chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi: “Xin chào, tôi muốn mua chiếc xe này, cô có thể xử lý giúp tôi được không?”

“Hả? Ngài cần mua chiếc xe này sao?” cô gái vô cùng kinh ngạc, cô nhìn thấy quần áo Dương Tiêu đang mặc thật sự không giống người mua được siêu xe.

Nhưng cô không có chút ý kỳ thị, lập tức tôn trọng nói: “Tiên sinh ngài chắc chắn chứ?”

“Đúng vậy, tôi muốn mua. Thanh toán thẻ!” Dương Tiêu gật đầu, sau đó rút ra một chiếc thẻ ngân hàng.

Khi nhìn thấy Dương Tiêu rút ra một chiếc thẻ ngân hàng, người đàn ông kiêu ngạo lúc nãy khinh thường nói: “Giả vờ giả vịt cái gì? Thẻ ngân hàng ai mà không có, còn ra vẻ muốn quẹt thẻ; đợi lát nữa một đồng cũng không thanh toán được, xem ai mới là kẻ mắt mặt; đối với loại người này, chỉ đủ sức mua một chiếc xe điện động secondhand mà thôi!”2084036_2_25,60

Nghe được những lời này, những nhân viên trong sảnh ôm bụng cười lớn, nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt châm chọc.

Dương Tiêu không để trong mắt, những năm nay hắn đã gặp qua quá nhiều những chuyện châm chọc khiêu khích như thế này rồi, giống như loại người không xem ai ra gì như bọn họ ở Đường Gia nhiều như sao mọc trên trời.

*Ò, đây không phải là Dương tiên sinh sao?” Ngay lúc này có một ông chú trung niên mập mạp tiến đến.

“Quả thật chính là Dương tiên sinh!” ông chú trung niên mập mạp sau khi xác định rõ thân phận của Dương Tiêu, khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa: “Ay yo yo, thật không ngờ rằng ở nơi này vẫn có thể gặp được ngài, Dương Tiêu tiên sinh ngài đã chọn được chiếc xe nào, để tôi tặng ngài một chiếc!”

Tặng…tặng một chiếc siêu xe?

Nghe đến lời này, sắc mặt không ít nhân viên tại hãng xe đều thay đổi.

“Tặng một chiếc xe? Khẩu khí lớn như vậy, có khi nào là người được nhờ vả phía sau tên tiểu tử này không?” người nhân viên khinh bỉ nói.

Cũng đừng nói gì khác, người đàn ông trung niên mập mạp này cùng Dương Tiêu chỉ có duyên gặp gỡ một lần, chính là vào lúc Cung lão thái gia bệnh nặng, trước cửa phòng phẫu thuật tình chờ gặp mặt, hơn nữa người trung niên này vào ngày hôm qua chỉ đứng một bên xem náo nhiệt, không hề chế giễu hắn.

Khiến cho Dương Tiêu kinh ngạc chính là, lại có thể ở đây gặp được ông ta, hơn nữa ông ta còn đối với mình khách sáo như vậy.

Dương Tiêu chỉ sang chiếc xe Maserati trắng phiên bản giới hạn nói: “Nhìn trúng chiếc xe này! Xưng hô với ông như thế nào thì được?”

Người đàn ông trung niên nịnh nọt nói: “Tôi tên Kim Đại Chung, nếu Dương tiên sinh không để ý, có thể gọi tôi là Kim Bàng Tử, chiếc xe này chính là kiểu dáng lưu hành mới nhất hiện nay, phiên bản giới hạn trong nước, nếu như tiên sinh thích, Bàng Tử tôi sẽ tặng ngài một chiếc!”

Chuyện xảy ra khác thường chắc chắn có điềm lạ, vừa nhìn liền biết Kim Bàng Tử có chuyện cần khẩn cầu, nếu như là trước đây, anh kiếm tôi làm việc, tôi nhận lấy chút lợi ích cũng là việc chính đáng.

Nhưng chiếc xe này, hắn dự định tặng cho Đường Mộc Tuyết, cho nên Dương Tiêu phải đích thân thanh toán như vậy mới thể hiện được tình cảm mà hắn dành cho Đường Mộc Tuyết, cho nên Dương Tiêu lập tức từ chối.

Sau khi bị Dương Tiêu từ chối, Kim Bàng Tử có chút không cam lòng, sau khi nghe Dương Tiêu giải thích, ông ta liền nói: “Nếu chiếc xe này ngài muốn mua tặng em dâu, thì Bàng Tử tôi cũng không tranh với ngài nữa. Đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu ngài cần gì, cứ trực tiếp mở lời!”

Dương Tiêu có thể nhìn ra, Kim Bàng Tử chắc chắn có chuyện cần hắn giúp đỡ, chỉ vì hắn vẫn chưa thanh toán chiếc xe này nên không thể mở miệng nhờ vả được.

“Không giả vờ được nữa chứ gì?” Người nhân viên kiêu ngạo kia khinh thường nói.

Trong mắt hắn ta, Kim Bàng Tử chính là người được nhờ vả, đến đây phối hợp cùng Dương Tiêu giả vờ làm kẻ giàu có.

“Kim tiên sinh, không biết ngọn gió nào thổi ngài đến đây?” tiếp đó một đàn ông trung niên mặc vest cười vui vẻ từ xa tiến đến.

Kim Bàng Tử cười đáp lại: “Lão Tôn, tôi đây không phải là thuận đường nên đi ngang ghé thăm ông sao?”

Lúc này, tất cả nhân viên tại hãng xe đều kinh ngạc, bởi vì người đàn ông trung niên mặc vest ấy chính là Tổng giám đốc của hãng xe Thần Phong, có thể khiến cho Tổng giám đốc của bọn họ khách khí đến như vậy, tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.