Hổ Tế

Chương 50



Chủ cửa hàng sắc mặt kinh hoàng, gấp rút nói: “Cô ta vừa mới đến, vẫn đang trong giai đoạn thực tập, vẫn chưa ký kết hợp đồng lao động. Hiện tại tôi xin được tuyên bố, cô ta sẽ bị khai trừ!”

Lời nói của người chủ tiệm như một đạo sét giữa trời quang, đánh thẳng vào người nữ nhân viên bán hàng vừa rồi; khiến cho cô ta sợ đến ngây người.

Cô có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, bản thân lại đắc tội đến bạn bè của ông chủ phía sau; nhớ lại bộ dạng khó coi lúc nãy của mình, cô thật sự muốn lập tức ngắt đi.

Sa thải là chuyện nhỏ, nếu như bị Tống Công Minh ghim thù, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé, làm sao có thể chống đỡ được sự trả thù của Tống Gia.

“Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi; Dương tiên sinh tôi thật sự biết sai rồi!” Nhân viên bán hàng hoảng hốt, giống như sắp khóc đến nơi.

Dương Tiêu nhìn sang Đường Mộc Tuyết, công việc của Đường Mộc Tuyết chính là thu mua và bán hàng; cô hiểu rõ nhân viên bán hàng phải khó khăn đến thế nào, cũng biết rằng có một số người trong mắt không xem ai ra gì, cô lắc đầu sau đó nhìn Dương Tiêu nói: “Thôi bỏ đi!”

“Được, vậy bỏ đi!” Dương Tiêu biết Đường Mộc Tuyết từ trước đến giờ tâm địa lương thiện, cũng không muốn so đo tính toán quá nhiều.2084042_2_25,60

“Cảm ơn! Cảm ơn!” Khuôn mặt nữ nhân viên bán hàng vô cùng vui mừng kinh ngạc.

Tống Công Minh lạnh giọng nói: “Mặc dù Dương tiên sinh đã tha cho cô, nhưng cửa hàng của tôi vẫn sa thải cô, cửa hàng thời trang Tống Gia tuyệt đối không chứa chấp loại sâu bọ như cô!”

Từng lời từng chữ của Tống Công Minh giống như một đạo thánh chỉ được ban xuống, sắc mặt nữ nhân viên bán hàng trở nên trắng bệch.

Phải biết rằng, cửa hàng trang phục Tống Gia đi theo con đường cao cấp, một tháng tiền lương cũng phải từ một đến hai mươi ngàn, hơn nữa còn có các khoản tiền trợ cấp, bảo hiểm; Vượt xa so với những nhân viên bán hàng khác bên ngoài; cô ta cũng nhờ vào quan hệ mới có thể vào làm ở đây, không ngờ rằng vì tính kiêu ngạo của mình mà khiến bản thân mắt đi công việc ưng ý.

Tống Công Minh ôn hòa nói: “Dương tiêu sinh, thiết nghĩ cô gái này chính là Đường Mộc Tuyết Đường tiểu thư nổi danh khắp thành phố Trung Nguyên? Dương tiên sinh thật sự may mắn!”

Mặc dù tại tiệc rượu lần trước Tống Công Minh đã gặp mặt qua Đường Mộc Tuyết, nhưng hai người chưa hề nói chuyện qua, lần này xem như lần gặp mặt thứ hai.

Đường Mộc Tuyết vừa mừng vừa lo nói: “Tống tiên sinh, xin chào ngài, tôi là Đường Mộc Tuyết!”

Tống Công Minh cảm khái nói: “Không hồ là Trung Nguyên đệ nhất mỹ nhân, Đường tiểu thư đúng là phong hoa tuyệt đại; chiếc váy này vô cùng phù hợp với khí chất của Đường tiểu thư, nếu như cô không chê, chiếc váy này xem như tôi tặng riêng cho cô!”

“Hả? Tặng…tặng tôi sao?” Đường Mộc Tuyết không dám tin vào tai mình.

Phải biết rằng, chiếc váy này đáng giá gần một trăm chín mươi ngàn, con số này đối với một số hộ gia đình không phải là con số nhỏ.

Dương Tiêu biết rõ Tống Công Minh đang nễ mặt mũi Cung Gia mới khách sáo như vậy, nếu như hôm nay từ chối, chỉ e rằng chính là không nể mặt mũi Tống Cung Minh.

Vì thế Dương Tiêu thấp giọng nói: “Mộc Tuyết, nếu như Tống tiên sinh đã nói như vậy, vậy thì em đừng khách sáo nữa!”

Dù cho trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng Đường Mộc Tuyết vẫn nghe theo lời Dương Tiêu, liên tục cảm ơn Tống Công Minh.

Là chủ nhân hào môn, Tống Công Minh làm người rất chu đáo, ông ta cũng suy nghĩ đến cảm nhận của Đường Đường, nên bảo cô bé cũng chọn vài bộ quần áo.

Đường Đường càng vừa mừng vừa lo, khuôn mặt ửng đỏ, liên tục lắc tay; sau khi thấy thái độ kiên trì của cô, Tống Công Minh liền rút ra một tắm voucher trị giá một triệu đồng.

Dương Tiêu không ngờ rằng, Tống Công Minh lại có thể hào phóng đến như vậy, hắn liên tục từ chối, nhưng tắm voucher vẫn được nhét vào tay Dương Tiêu.

Cuối cùng, Dương Tiêu cũng không tiếp tục từ chói, nhưng hắn đã ghi nhớ ân tình này của Tống Công Minh, còn tắm voucher một triệu này có thể giữ lại để mua quần áo lộng lẫy cho Đường Mộc Tuyết.

Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, cô nhóc Đường Đường vẫn chưa hết kinh ngạc, cô thật sự không ngờ rằng loại đại nhân vật như Tống Công Minh lại có thể khách sáo như vậy với Dương Tiêu; chỉ trong chốc lát làm lật đỗ cả tam quan của cô.

Ông trời ơi, đây có phải là tên phế vật chỉ biết ăn rồi ngủ Dương Tiêu lúc ban đầu không? Tại sao lại có cảm giác khác xa như vậy?

“Chị Mộc Tuyết, tên Dương Tiêu này tại sao có chút kỳ quái?”

Đường Đường thắc mắc.

Đường Mộc Tuyết dịu dàng cười: “Vừa rồi không phải đã nói với em rồi sao? Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác.”

“Nhìn bằng con mắt khác?” Đường Đường bĩu môi, sau đó lạnh giọng nói: “Chắc chắn là tên Dương Tiêu chó ngáp phải ruồi mới quen được đại nhân vật như Tống Công Minh; em không tin sau này tên đó còn có thể bày được trò gì khác!”