Hoa Hồng Tặng Em

Chương 8: Giúp đỡ



Sau ngày hôm đó, Vũ Đông Đông nếu không có tiết hay rảnh rỗi đều sẽ chạy qua toà B tìm Hàn Tiểu Anh. Hai người bọn họ cứ thế thân quen không biết từ khi nào.

"Đồ đáng yêu, tối nay đi chơi cùng tôi đi~~" Vũ Đông Đông nằm gục xuống bàn bên cạnh Hàn Tiểu Anh.

Chuyện Vũ Đông Đông thường xuyên đến tìm Hàn Tiểu Anh đã qua quen thuộc, đến cả các bạn cùng lớp của Hàn Tiểu Anh cũng vui vẻ chào hỏi khi cậu chàng đến đây chơi.

"Đừng có gọi tôi như thế." Hàn Tiểu Anh mắt không liếc mặt không nhích trầm giọng.

Vũ Đông Đông mỗi lần thấy cậu đầu gọi bằng cái biệt danh này, gọi đến là quen mồm. "Không thích, cậu chính là đồ đáng yêu, đồ đáng yêuuuu." Bảo cậu ta thay đổi xưng hô á, còn lâu nhé.

Hàn Tiểu Anh thở dài không nói gì, vẫn tiếp tục chăm chú đọc sách. Vũ Đông Đông nói tới nói lui một mình có chút bực bội.

"Tôi không đi đâu, tối có việc bận rồi." Hàn Tiểu Anh khép cuốn sách đã đọc xong bỏ vào cặp.

"Bận? Cậu đi đâu?" Vũ Đông Đông như con cún bự vểnh tai ngồi dậy, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn Hàn Tiểu Anh như món đồ quý giá.

Hàn Tiểu Anh cậu không nuốt trôi bộ dạng này của Vũ Đông Đông, nhưng nghĩ bụng lại vô cùng đáng yêu, cậu híp mắt cười: "Đi làm thêm."

Hàn Tiểu Anh kể cho Vũ Đông Đông nghe về chuyện cậu làm thêm cũng như mấy công việc trong quán, mọi thứ vô cùng nhẹ nhàng và thuận lợi. Cậu còn nói với giọng như khoe khoang rằng mình đã chính thức được nhận sau một tuần thử việc, còn nói sau khi nhận lương sẽ mời Vũ Đông Đông một bữa no nê.

Vũ Đông Đông nghe xong, bày ra gương mặt buồn bã với giọng điệu tủi thân: "Ò, vậy cậu cứ tận hưởng niềm vui rồi bỏ cái thân tàn này một mình đi."

Hàn Tiểu Anh cười không nói gì, nhưng cậu biết Vũ Đông Đông không quá để chuyện này trong lòng. Hai người chơi với nhau cũng đã lâu nên tính cách đối phương ra sao, một trong hai cũng hiểu được đại khái.

____________

Trong những ngày thử việc, ngoài bưng bê dọn dẹp ra thì không có gì gọi là vất vả, chỉ là chạy đi chạy lại có mệt một chút, tuy Hàn Tiểu Anh không quá thích mấy nơi ồn ào náo nhiệt này nhưng vì miếng cơm manh áo, muốn kiếm chút tiền trang trải, cậu rất tận tâm với công việc này. Vì vậy mà cuối cùng cậu cũng được trở thành nhân viên chính thức ở đây.

Ban ngày Hàn Tiểu Anh đi học, chiều tối đi làm đến gần nửa đêm mới về. Nhiều khi mệt đến nỗi cứ về đến nhà là cậu lại ngã lưng lên giường rồi thiếp đi. Nhưng dù vậy thì việc học của Hàn Tiểu Anh đều không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng ngày hôm nay, có vẻ khó khăn với Hàn Tiểu Anh cậu đây.

Ông chủ Hào không mấy khi ra mặt nhưng hôm nay lại vô cùng phấn khởi đứng ra đón tiếp vị khách quen của quán. Ông chủ Hào thấy nhan sắc của Hàn Tiểu Anh quá đỗi xinh đẹp nên bảo cậu đi đem một chai Champagne Pháp quý giá được ủ bên dưới hầm rượu lên đây.

Khi Hàn Tiểu Anh gõ cửa, nhận được sự cho phép thì mới chậm chậm đẩy cửa đi vào.

"Chúc ngài buổi tối tốt lành." Hàn Tiểu Anh nhẹ tay đặt chai Champagne xuống lớp vải màu đỏ bóng, dùng dụng cụ khui nắp chai rồi nghiêm túc rót rượu vào từng chiếc ly thuỷ tinh với hình dáng tinh xảo.

"Không biết ngài Lý đây có muốn hợp tác cùng tôi trong lần đấu giá sắp tới?" Lâm Hải Thiên ra điệu mời rượu, sau đó cũng nhẹ nhấp môi mình vào chiếc ly trước mặt.

Giám đốc Lý chưa bao giờ thưởng thức qua loại rượu này, mắt có vui đăm chiêu nhìn chằm chằm, tay đung đưa ly rượu đã uống vơi đi một nửa. "Chủ tịch Lâm cũng biết đấy, thật ra tôi đã chú ý đến mảnh đất đó từ lâu, vậy nên mong ngài đây rộng lượng nhường lại cho tôi. Ngài cứ thoải mái ra giá."

Lâm Hải Thiên cười khẩy một cái, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người vừa nói khiến giám đốc Lý có chút rùng mình. Nhưng đã nói ra rồi, một là được hai là mất.

Trong suốt quá trình nói chuyện, Lâm Hải Thiên rất kiệm lời làm cho đối phương có chút tức giận, nhưng cũng không phàn nàn gì. Lâm Hải Thiên nổi tiếng lạnh lùng mưu mô, hễ hắn muốn gì đều sẽ khiến thứ đó đến tay, ra tay không phân chia nặng nhẹ.

"Chủ tịch Lâm, ngài có thể nói lý một chút được không? Chỉ cần ngài nhượng tôi mảnh đất kia, giá như nào tôi cũng chịu." Giám đốc Lý trán đầy mồ hôi, bực bội siết chặt nắm tay, lời nói có chút sốt ruột.

Lâm Hải Thiên nhấp rượu, lắc lắc cái ly trong tay: "Nếu ngài đã không muốn hợp tác, vậy thì cứ kết thúc ở đây đi ha?"

"Ba tỉ." Giám đốc Lý mất kiên nhẫn.

"Nếu tôi đấu giá mảnh đất kia, có khi còn gấp đôi cái giá này." Lâm Hải Thiên uống hết chút rượu còn lại trong ly.

"Sáu...sáu tỉ." Giám đốc Ly cắn môi không dám nhìn thẳng vào người đối diện.

"Sáu tỉ thì hơi....."

"Mười tỉ. Chủ tịch Lâm, nể tình làm ăn giữa hai bên, mong ngài đừng làm khó tôi." Giám đốc Lý đập mạnh bàn tay lên bàn, sắc mặt rất không mấy hài hoà.

"Thành giao." Lâm Hải Thiên nhẹ giọng chốt hạ rồi cười.

Giám đốc Lý tay cầm bút kí tên vào hợp đồng với thái độ vô cùng bất mãn và khó chịu. Thằng nít ranh, nể tình mày là cổ đông lớn nhất nên tao mới nhún nhường, nếu là người khác thì đừng hòng. Giám đốc Lý tuổi đã qua 50 chỉ dám nghĩ chứ nào dám nói thành lời.

Hàn Tiểu Anh đứng bên rót rượu nghe thấy toàn bộ câu chuyện cũng bị làm cho căng thẳng theo, tay chân run run ra không ít mồ hôi. Đúng là người giàu có khác, một mảnh đất mười tỉ cũng quá cắt cổ rồi.

Hàn Tiểu Anh nhanh mắt thấy ly rượu của giám đốc Lý đã cạn, liền nhanh tay đi tới rót rượu. Giám đốc Lý trông thì quá tuổi thế thôi nhưng thấy cái đẹp thì mắt lại sáng vô cùng, toàn bộ khó chịu vừa rồi sau khi nhìn cậu nhân viên xinh đẹp này đều trôi tuột đi.

"Tiểu bảo bối, lại đây." Giám đốc Lý háo sắc vẫy vẫy tay gọi người đang rót rượu.

Hàn Tiểu Anh ngơ ra, sau khi xác nhận khách hàng đang gọi mình, cậu không nghĩ nhiều mà chạy lại. Vừa yên vị thì tay bị giám đốc Lý dùng sức kéo qua, Hàn Tiểu Anh lảo đảo ngã ngồi bên cạnh. Mà cái người khiến cậu xấu mặt lại cười khà khà, nghe vô cùng biến thái.

"Ngài... thưa ngài, tôi... á..." Hàn Tiểu Anh hốt hoảng, định nói gì đó thì mông bị người ta véo một cái, cậu giật mình hét lên.

Giám đốc Lý giở thói trêu hoa ghẹo nguyệt, hết đụng chạm lại phả hơi vào mặt Hàn Tiểu Anh, miệng không yên nói hai ba câu tục tĩu, biến thái.

Hàn Tiểu Anh bắt đầu hoảng sợ, trong phòng ngoại trừ chỉ có lão già này cùng với Lâm Hải Thiên và thư kí của hắn thì không còn ai khác, cậu không biết kêu với ai, đây cũng là trường hợp khổ sở nhất mà cậu gặp phải từ lúc đến đây.

Hàn Tiểu Anh tuy vô cùng sợ nhưng cắn răng nhẫn nhịn, mắt đã có ánh nước. Cậu nghĩ chỉ là sờ một chút thôi, nhịn một chút thôi, nếu khách hàng khó chịu cậu nhất định sẽ bị cho thôi việc. Nhưng giám đốc Lý không thoả mãn càng làm càn hơn, mặc kệ Lâm Hải Thiên vẫn còn ngồi ở đây đưa tay thò vào áo Hàn Tiểu Anh.

Hàn Tiểu Anh không chịu nổi loại đụng chạm này, hất tay người nọ ra, giọng nức nở: "Xin... xin ngài... tôi..."

"Nếu không muốn mất việc thì ngồi im." Giám đốc Lý trừng mắt lớn tiếng, ông ta ghét nhất loại người ồn ào khó sai bảo, trong suy nghĩ luôn khẳng định rằng khi được ông ta để ý đã là may mắn lắm rồi, ấy vậy mà không ngoan ngoãn ngồi yên. Máu nóng dồn lên não đưa tay tặng kẻ không nghe lời - Hàn Tiểu Anh một cái tát thật mạnh.

Hàn Tiểu Anh choáng váng, đầu kêu ong ong. Cậu ôm bên má bị đánh, chỗ đấy vô cùng nóng và rát, xuống chút nữa là khoẻ môi bị rách.

Đúng vậy, vì tiền nên một chút này cũng không đáng là gì, đáng ra mình nên biết điều một chút thì đã không bị đánh. Mà đánh cũng đúng, gương mặt ghê tởm này vốn không nên xuất hiện. Hàn Tiểu Ang nghĩ ngợi, sau đó ngồi yên, giương khoé môi đã rách lên cười.

"Vừa rồi tôi thật vô lễ, rất xin lỗi ngài. Mong ngài tha lỗi cho tôi." Hàn Tiểu Anh nhịn xuống cảm giác đau nhói.

"Biết điều ngay từ đầu có phải hơn không." Giám đốc Lý hài lòng, chuẩn bị kéo người lại gần.

"Đủ rồi."

Lâm Hải Thiên ngồi đối diện không nhìn nổi nữa lanh giọng lên tiếng. Vốn hắn chuẩn bị đứng dậy rời đi, dành không gian cho hai người kia thì nghe được cái đánh thật mạnh vang lên trên người cậu nhân viên. Hắn khẽ liếc mắt nhìn qua, cho dù ánh đèn trong phòng có mờ ảo như thế nào thì hắn vẫn dễ dàng nhận ra thỏ con đáng yêu kia. Hơi thở có chút ngưng trệ khi nhìn thấy ánh nước trong đôi con ngươi của thỏ con, nhíu mày. Không ngờ có thể gặp được thỏ con ở nơi này.

"Cậu." Lâm Hải Thiên nhìn Hàn Tiểu Anh đang vô hồn, "Ra ngoài đi."

Hàn Tiểu Anh đanh thất thần nhưng vẫn nghe được giọng nói nhẹ nhàng kia, người này... đang giúp cậu sao? Hàn Tiểu Anh rơi nước mắt, cậu vội vàng lau đi, hết nhìn Lâm Hải Thiên lại quay qua nhìn giám đốc Lý bên cạnh.

"Cậu Lâm, đây là chuyện giữa chúng tôi. Cậu nói như vậy không được thích hợ cho lắm." Giám đốc Lý đen mặt.

"Cậu ra ngoài đi." Lâm Hải Thiên nhìn Hàn Tiểu Anh lặp lại lần nữa.

Hàn Tiểu Anh do dự chậm chạp đứng lên đứng lên, định nói lời cảm ơn rồi chạy nhanh ra ngoài nhưng giám đốc Lý lườm cậu gằn giọng: "Chỉ cần cậu bước chân ra khỏi cửa thì coi như mất việc."

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm." Lâm Hải Thiên khoanh tay trước ngực, liếc nhìn ly rượu chưa hết của mình.

Hàn Tiểu Anh cuối cùng lấy hết can đảm, hướng Lâm Hải Thiên cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Không biết chuyện ở bên trong như thế nào, Hàn Tiểu Anh xoắn xuýt đứng chờ bên ngoài, ngoài căn phòng kia khá xa. Đợi mãi cuối cùng nhìn thấy giám đốc Lý thở phì phò dậm chân đạp cánh cửa đi ra, áng chừng vài giây sau thì Lâm Hải Thiên cũng đi ra.

Hàn Tiểu Anh xin phép quản lí rồi chạy theo Lâm Hải Thiên ra chỗ đậu xe.

"Thưa... thưa ngài. Xin ngài đợi một chút." Hàn Tiểu Anh đuổi theo người ta thở không ra hơi. Người gì đã cao chân dài lại còn đi nhanh như thế.

Lâm Hải Thiên chuẩn bị lên xe, nghe tiếng động đằng sau quay lại thì thấy Hàn Tiểu Anh tay chống đầu gối điều chỉnh hơi thở.

"Chuyện vừa rồi, thật sự rất cảm ơn ngài. Không biết... không biết tôi có thể làm gì để báo đáp ngài?" Hàn Tiểu Anh đứng thẳng.

Lâm Hải Thiên nhìn bộ dáng nhất định phải báo đáp của thỏ con Hàn Tiểu Anh, trong đầu loé lên tiếng cười thầm. Nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy đuôi mắt phiếm hồng cùng một bên má vẫn còn sưng của Hàn Tiểu Anh, có chút khó chịu nhưng vẫn dịu dàng đáp lại.

"Không có gì. Chỉ là tiện tay thôi." Lâm Hải Thiên nhẹ mỉm cười.

Lúc nãy ở trong căn phòng kia chẳng thể nhìn rõ thứ gì, bây giờ tất cả đều được phô bày bởi ánh sáng trắng. Lâm Hải Thiên vô cùng đẹp trai, rất rất là đẹp trai. Hàn Tiểu Anh suy nghĩ.

"Nhưng... nhưng tôi..." Hàn Tiểu Anh lắp bắp.

"Được rồi, cậu quay vào đi, ở những nơi thế này thì cẩn thận một chút." Nói xong, Lâm Hải Thiên nhìn thỏ con một cái rồi quay người ngồi vào xe, đi mất.

Hàn Tiểu Anh ghi nhớ rõ gương mặt này, nếu có duyên gặp lại, cậu nhất định sẽ cảm ơn người ta đàng hoàng. Sau đó quay người đi vào trong.

"Huỷ bỏ hợp đồng vừa rồi đi." Lâm Hải Thiên nới lỏng cà vạt, lười nhác dựa cả người vào ghế. "Và tra thông tin cậu nhóc vừa rồi giúp tôi."

"Vâng." Thư kí Hồ lái xe trịnh trọng đáp lại.