Hoa Hồng Trao Kền Kền

Chương 14: Đóa hồng thứ mười bốn: Đợi ai



“À được.”

Chu Vận Ninh nhận ra mau chóng bịt miệng lại, đồng thời gật đầu thật mạnh. Nhưng cô ấy bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Cậu cậu cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải fan cuồng.”

“Tôi biết.” Giang Nhuy lơ đãng đáp lại, rồi nhìn xung quanh hành lang bên kia.

“Vậy Đệ Đệ, sao cậu lại ở đây?”

Chu Vận Ninh theo ánh mắt cậu nhìn qua, nhưng chẳng thấy gì cả. Cô ấy hơi nghi hoặc: “Cậu đang trốn fan cuồng hay là trốn phóng viên thế?”

Vừa dứt lời, cô ấy lập tức bác bỏ suy đoán này.

Khách sạn dưới trướng tập đoàn Chu thị áp dụng hệ thống thành viên, sự quản lý ra vào và bảo vệ nghiêm ngặt, về phương diện bảo vệ quyền riêng tư làm rất tốt, cô ấy rõ ràng nhất.

Giải thi đấu cúp Hi Quang lần này, ban tổ chức để tránh việc thí sinh và khách quý bị quấy rầy đã có sự phân chia về nơi ở nghiêm ngặt. Trong tình hình chung, fan cuồng và phóng viên không thể tiến vào khu vực này, nhưng không loại trừ xảy ra tình huống khác biệt.

Thấy bốn bề vắng lặng, Giang Nhuy kéo khẩu trang xuống: “Không phải, tôi qua đây tìm người.”

“Tìm người?”

Giang Nhuy gật đầu, càng đè thấp giọng hơn: “Là chị tôi, Giang Lăng, cô có biết chị ấy không? Cô ở đây thì chắc là thí sinh phải không? Chị ấy cũng là thí sinh của giải thi đấu lần này, ban nãy cô có thấy chị ấy cùng ——”

Cậu còn chưa dứt lời, Chu Vận Ninh kinh ngạc thốt ra tiếng: “Giang Lăng? Chị cậu? Ơ ô ô? Lăng Lăng là chị cậu?”

Giang Nhuy sửng sốt, cậu cũng kinh ngạc: “Cô quen với chị Giang Lăng??”

Chu Vận Ninh trả lời: “Tôi ở cùng phòng với chị ấy.” Cô ấy đáp lại rồi lẩm bẩm, “Đúng ha, Đệ Đệ họ Giang, Lăng Lăng cũng họ Giang, sao mình không nghĩ ra thế? Có điều, sao Lăng Lăng không nói cho mình biết nhỉ?”

Đôi mắt Giang Nhuy phát sáng: “Vậy tốt quá rồi, cô có thể giúp tôi một việc không?”

“Có thể có thể rồi. Cơ mà,” Chu Vận Ninh gật đầu, có nghi hoặc, “Cậu tìm Lăng Lăng sao không đi thẳng qua đó?”

Giang Nhuy hơi giật mình, nói: “Tôi chỉ đến đưa đồ thôi, đưa xong thì đi.”

Lúc này Chu Vận Ninh mới để ý cậu xách theo một cái hộp trong tay, logo trên đó trông hơi quen mắt, hình như là nhãn hiệu của một cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng trên mạng.

Trong nháy mắt, cô ấy nhạy bén bắt được vẻ mất tự nhiên trên khuôn mặt Giang Nhuy, chợt nghĩ ra gì đó.

Tại sao khi nhắc tới Giang Lăng, phản ứng của Giang Nhuy cực kỳ giống phản ứng của cô ấy khi đối mặt với Chu Dư Ngôn? Là ảo giác ư?

Giang Nhuy khựng một chút rồi nói sang chuyện khác: “Cô đã ở cùng với chị ấy, vậy người đi cùng người đàn ông ban nãy chắc không phải chị ấy chứ?”

Nhắc tới việc này, Chu Vận Ninh đột nhiên hoàn hồn.

“Nguy rồi! Tôi suýt nữa quên mất việc này! Xong rồi xong rồi, muốn tới cũng không kịp rồi.” Cô ấy mau chóng gọi Giang Nhuy, “Mau mau mau, mau cùng tôi đi cứu Giang Lăng, bằng không chị ấy sẽ bị bắt nạt đến chết đó.”

Giang Nhuy sửng sốt, rõ ràng không tin: “Cô nói Giang Lăng bị người ta bắt nạt? Việc này sao có khả năng được, chị ấy không bắt nạt người ta thì thôi, làm sao có khả năng sẽ bị —— ê ê ê! Cô chờ chút!”

“Đừng đừng đừng, tôi không đi! Không thể để chị ấy phát hiện tôi, chị ấy chính là một ——”

Chu Vận Ninh đã kéo cậu tới trước cửa phòng 1221.

***

Sau khi cánh cửa bị đóng lại, gian phòng trở về sự yên tĩnh. Đối với sự xuất hiện rồi bỏ đi của Chu Vận Ninh, Giang Lăng dường như chưa nhận ra. Cô đang ôm mặt Ngôn Úc, hôn lên khóe môi anh.

“Anh Ngôn, muốn tiếp tục không?”

Nỗi xung động ban đầu chùn bước, lý trí dần dần trở về.

Ngôn Úc biết cô say rồi, say đến triệt để. Ánh mắt đượm men say đặc biệt sáng ngời, lúc này cô tựa như đóa hoa hồng tùy ý nở rộ, đặc biệt quyến rũ rung động mê hoặc lòng người, dễ dàng khiến người ta chìm đắm trong đó. Thế nhưng, quanh thân hoa hồng lại mọc đầy gai, bất cẩn một tí sẽ bị đâm chảy máu.

Ngôn Úc lấy lại ý thức từ trong sự hấp dẫn, anh im lặng nắm tay cô từ tốn kéo ra.

“Hửm?”

Giang Lăng vừa muốn nói chuyện thì cảm giác cơ thể chợt nhẹ bẫng. Cô bị Ngôn Úc bồng lên, hai chân mất đi trọng tâm bèn theo bản năng ôm lấy cổ anh. Ngôn Úc bế người vào phòng rồi đặt lên giường, sau đó anh kéo chăn qua trực tiếp đắp lên người cô.

Giang Lăng:?

Bất ngờ bị tấm chăn che kín, cô ngẩng đầu lên từ trong tấm chăn, trông như khó hiểu.

“Anh Ngôn?”

Ngôn Úc đứng thẳng dậy, cụp mắt nhìn cô, giọng anh điềm tĩnh: “Cô nên nghỉ ngơi đi.”

Giang Lăng cười nhẹ: “Giờ anh Ngôn sợ rồi à?”

Ngôn Úc liếc nhìn cô, hờ hững nói: “Không, tôi chỉ là không muốn nói chuyện với người thần trí mơ hồ.”

“Thần trí tôi mơ hồ chỗ nào?” Giang Lăng túm góc áo của anh, không nghe theo.

“Cô say rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Ngôn Úc nắm tay cô nhét trở về trong ổ chăn.

Giang Lăng lại nắm tay anh không buông: “Vậy sáng mai anh chờ tôi cùng đi ăn bữa sáng.”

Ngôn Úc im lặng vài giây sau đó đáp: “…Được, tôi biết rồi.” Anh thỏa hiệp.

Giang Lăng cảm thấy hài lòng thu tay về.

Ngôn Úc nhắm mắt lại, anh cảm thấy bực bội nới lỏng cà vạt, xoay người rời khỏi phòng. Anh vừa đóng cửa lại, nhấc mắt lên thì đụng phải tầm mắt của hai người vừa đi vào. Âm thanh ồn ào giống như bị bấm nút yên tĩnh, Chu Vận Ninh và Giang Nhuy đồng thời cứng đờ tại cửa. Ánh mắt Ngôn Úc lướt qua Chu Vận Ninh rồi dừng lại trên người Giang Nhuy.

Có lẽ vì ánh mắt của anh rất có sức uy hiếp, sống lưng Giang Nhuy thoáng cái thẳng băng, cậu chủ động nói rõ mục đích đến của mình: “Tôi tôi tôi tới tìm chị tôi!”

Ngôn Úc nhíu mày: “Chị cậu?”

“Chính là Giang Lăng…” Nói được một nửa cậu nhận ra không ổn, thế là dùng khuỷu tay huých Chu Vận Ninh, nhỏ giọng hỏi, “Vị này là ai?”

“Chính là cái người tôi vừa nói với cậu ——” Chu Vận Ninh đối diện ánh mắt của Ngôn Úc, cô ấy nhất thời thiếu tự tin, âm thanh dần nhỏ xuống, “Anh ta là…trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Chu thị.”

Giang Nhuy nghi hoặc: “Trợ lý?”

Chu Vận Ninh nhìn thẳng mắt Ngôn Úc, lại giới thiệu: “Vị này chính là Giang Nhuy, em họ của chị Giang Lăng.”

Giang Nhuy nhận thấy bầu không khí khác lạ, nhưng cậu vẫn kiên trì hỏi: “À thì, chị tôi đâu rồi?”

Ngôn Úc thu hồi tầm mắt, hờ hững nói: “Cô ấy uống say, chăm sóc cô ấy cho tốt.” Anh chuẩn bị rời khỏi.

“Khoan đã!” Chu Vận Ninh cố lấy dũng khí, “Ngôn Úc! Ban nãy anh với Lăng Lăng ——”

Tầm mắt Ngôn Úc lướt qua, âm thanh của Chu Vận Ninh dần dần lí nhí. Cô ấy lặng lẽ dời sang bên cạnh vài bước, chừa ra một lối đi. Ngôn Úc lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái rồi mau chóng bỏ đi. Chu Vận Ninh nhanh tay đóng cửa lại, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Nhuy tỏ vẻ khó hiểu: “Người đàn ông ban nãy tại sao đi ra từ phòng của chị tôi ——”

Chu Vận Ninh há hốc miệng, còn chưa nói thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Giang Lăng xuất hiện tại cửa, cô dựa vào khung cửa, hỏi: “Anh ấy đi rồi à?”

“Lăng Lăng!” Chu Vận Ninh lập tức chạy qua, đánh giá toàn thân cô, “Chị không sao chứ? Anh ta không làm gì với chị chứ?”

Giang Lăng dịu dàng nói: “Yên tâm, chị không sao.”

Chu Vận Ninh lại rơi vào nỗi tự trách: “Em đã nói anh ta có mưu đồ với chị. Ban nãy anh ta còn làm ra loại chuyện đó đối với chị, đều tại em không tốt, nếu em tỉnh lại sớm hơn thì tốt rồi.”

Giang Lăng thoáng giương mắt lên, đối diện với Giang Nhuy.

Giang Nhuy ngây ngốc hỏi: “Chị Giang Lăng, không phải chị uống say à?”

Giang Lăng cười nhẹ, hỏi lại: “Chị nói mình say hồi nào?”

Giang Nhuy nhất thời chưa phản ứng lại: “Nhưng người đàn ông vừa rồi không phải có nói ——”

Chờ chút.

Cậu bỗng dưng có phản ứng, âm thanh chợt im bặt.

Xong đời, hình như cậu phát hiện ra bí mật khủng khiếp nào đó rồi, có thể bị diệt khẩu không?

Giang Lăng nhìn đứa em họ ngốc không biết lại suy diễn gì rồi, cô nhíu mày: “Giang Nhuy, có phải em nói xấu chị trong lòng mình không?”

“Sao, sao có thể chứ? Em làm sao có thể nói xấu chị Giang Lăng?” Giang Nhuy lập tức lắc đầu phủ nhận.

Ánh mắt Giang Lăng dõi theo cậu, cô cười như không cười: “Phải không? Vậy em lui xa như vậy làm gì? Chị rất đáng sợ ư?”

“Không, không phải.” Giang Nhuy nói ngay, “Là vì chị đẹp quá, em sợ đứng gần quá sẽ vấy bẩn tiên nữ. Ha…ha ha…”

Chu Vận Ninh chớp mắt mấy cái, cô ấy nhìn Giang Lăng rồi nhìn sang Giang Nhuy đang cười nịnh bợ, tâm trạng cô ấy hơi phức tạp.

Răng rắc, trong đầu hình như có âm thanh thứ gì đó vỡ vụn vang lên.

À, là bộ lọc thần tượng của Giang Nhuy, vỡ nát rồi.

Giang Lăng không khỏi bật cười, nhưng cô không vạch trần cậu. Cô và em gái Giang Tầm còn có Giang Nhuy, cả ba lớn lên cùng nhau. Hồi bé Giang Nhuy thường xuyên chơi cùng các cô, nhưng chẳng biết tại sao từ nhỏ cậu thân với Giang Tầm nhưng lại rất sợ cô. Mỗi lần gặp cô đều giống như con chuột thấy con mèo, trốn đông trốn tây.

“Cái đó…” Chu Vận Ninh đang muốn nói gì đó thì di động của cô ấy vang lên. Là tiếng nhắc nhở nhận được tin nhắn mới.

Cô ấy lấy ra xem, là một tin nhắn mới trên đó chỉ có hai chữ lạnh băng ——

“Ra đây.”

Không cần xem người gửi, cô ấy đã biết tin nhắn này là do ai gửi tới.

Chu Vận Ninh mau chóng cất di động, nói: “Cái đó, bụng em hơi khó chịu, em ra ngoài đi toilet.”

Tìm một cái cớ, cô ấy mau chóng rời khỏi phòng.

Cánh cửa đóng lại, Giang Nhuy cảm thấy hơi kỳ quái: “Trong phòng chẳng phải có toilet à?”

Giang Lăng thu hồi tầm mắt, cô nhìn Giang Nhuy chầm chậm cất tiếng: “Em tìm chị có việc gì sao?”

“Ặc, đúng rồi.” Giang Nhuy hoàn hồn, giơ lên cái hộp trong tay, cậu nói mục đích đến, “Chị…là chị Giang Tầm biết em sẽ tới đây làm khách mời, chị ấy nhờ em khi đến đây thì mang chút bánh ngọt cho chị.” Cậu lại bổ sung, “Cái này mua ở tiệm bánh ngọt mà chị thích đó, em xếp hàng một tiếng mới mua được.”

“Cảm ơn em.” Giang Lăng cười ôn hòa, “Vất vả cho em rồi, Tiểu Nhuy.”

Giang Nhuy vội nói: “Không vất vả không vất vả, phục vụ cho chị mà.”

Nói xong lời này, cậu lại im lặng. Giang Lăng cũng chẳng nói gì, bầu không khí vô cớ trở nên áp lực.

“Vậy đưa đồ xong rồi, em…” Giang Nhuy đứng thẳng lưng thấp thỏm, trong lòng càng giày vò mất tự nhiên hơn.

Giang Lăng quan sát cậu vài lần, cuối cùng buông tha: “Được rồi, em về đi đã khuya rồi, ngày mai còn có cuộc thi, chị phải nghỉ ngơi.”

Giang Nhuy rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cậu đặt xuống cái hộp trong tay: “Vâng, em về trước, chị Giang Lăng ngủ ngon.” Cậu làm như sực nhớ gì đó, còn nói, “Đúng rồi, cuộc thi ngày mai chị hãy cố lên, em cổ vũ cho chị.”

Không đợi Giang Lăng tiếp lời, Giang Nhuy dùng tốc độ còn nhanh hơn Chu Vận Ninh mà rời khỏi phòng.

Cửa đóng lại, phòng khách nhỏ trở về sự yên tĩnh lần nữa.

Từng phòng trong gian phòng này đều có phòng tắm riêng, đầy đủ thiết bị, còn có bồn tắm lớn hình tròn. Giang Lăng xả nước xong thì lấy tay thử độ ấm, sau đó cô nằm vào. Độ ấm vừa đúng khiến mệt mỏi toàn thân đều tan đi. Cô xé mở một viên bom tắm ném vào trong nước, ngay sau đó bọt nước pha lẫn mùi hoa hồng lan tràn cả bồn tắm lớn.

Giang Lăng thoải mái híp mắt lại. Di động rung vài cái, màn hình sáng lên. Cô vươn tay với lấy di động nằm bên cạnh bồn tắm, mở khóa màn hình. Là Giang Tầm gửi tin nhắn wechat qua. Bây giờ là chín giờ tối, bên Giang Tầm đúng lúc là buổi sáng.

Tương Tương thích ăn đường: [meo meo dễ thương.jpg]

Tương Tương thích ăn đường: [Hôm nay chị gặp Tiểu Nhuy chưa?]

Giang Lăng trả lời: [Gặp rồi.]

Giang Lăng: [Lá gan vẫn nhỏ như vậy.]

Tương Tương thích ăn đường: [QAQ]

Giang Lăng: [Có điều, chị nhận được bánh ngọt rồi.]

Giang Tầm gửi qua biểu tượng cảm xúc cười to: [Nhận được là tốt rồi.]

Tương Tương thích ăn đường: [Thực ra Tiểu Nhuy cũng rất quan tâm đến chị.]

Tương Tương thích ăn đường: [Ban đầu em định gọi shipper đi giao bánh ngọt cho chị, Tiểu Nhuy nghe vậy bèn xung phong nhận việc giúp em đưa qua đây.]

Giang Lăng: [Vậy ngày mai chị gặp nó sẽ mời nó ăn cơm.]

Tương Tương thích ăn đường: [Được đó, Tiểu Nhuy biết nhất định sẽ rất vui.]

Tương Tương thích ăn đường: [Đúng rồi, thời gian không còn sớm, chị đi ngủ sớm đi.]

Tương Tương thích ăn đường: [Em đi học trước đây, ngày mai thi chị cố lên nhé, trò chuyện sau.]

Giang Lăng: [Được, trò chuyện sau.]

Thoát khỏi khung đối thoại của Giang Tầm, ánh mắt cô dừng trên khung đối thoại của “chàng trợ lý”. Tiếc là bây giờ còn chưa thể gửi tin nhắn cho anh. Giang Lăng nhếch khóe miệng mỉm cười, cô thoát khỏi wechat, mở ra sổ ghi chép viết lại.

[Ngày 21 tháng 9, hôm nay vẫn là chàng trợ lý nói một đằng làm một nẻo.]

***

Gần mười giờ tối, hành lang im ắng ánh sáng lờ mờ. Hành lang tĩnh mịch trống rỗng, bầu không khí cũng ngưng đọng.

Chu Vận Ninh bất chấp khó khăn ra khỏi phòng, khoảnh khắc ánh mắt chạm vào tầm mắt của Ngôn Úc, bước chân cô ấy chợt cứng đờ. Cô ấy đột nhiên nảy sinh ý tưởng rút lui, thế là lén xoay người định vào lúc thần không biết quỷ không hay chạy trốn dưới tầm mắt anh.

“Đứng lại.” Hai chữ ngắn ngủn khiến bước chân cô ấy khựng lại.

Kế hoạch bỏ trốn thất bại.

Chu Vận Ninh chầm chậm mà cứng ngắc xoay người lại, cố gắng trưng ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Có, có việc gì sao?”

Đối mặt với Ngôn Úc vào lúc này, cô ấy thật sự rất muốn hùng hồn nói với anh: “Không ngờ phải không, chị đây đã tìm được việc làm. Người phụ nữ mà anh muốn chiếm lấy nhưng không được giờ em đã là người của chị ấy rồi. Ha.” Nhưng mà cô ấy không dám.

Chu Vận Ninh chỉ dám nói này nói kia với anh trong điện thoại, khi thật sự đối mặt với anh họ, cô ấy lại ngượng ngùng lúng túng, ngay cả thở mạnh cũng chẳng dám.

Ngôn Úc lạnh lùng nói: “Không nói tiếng nào từ nước M chạy về, Chu Vận Ninh, lá gan của em lớn thật đấy.”

Chu Vận Ninh trả lời lại: “Em đã trưởng thành, ngay cả tự do muốn đi đâu cũng không có sao?”

Ngôn Úc hờ hững liếc nhìn cô ấy: “Theo lời em nói, sau khi em trưởng thành nhà họ Chu cũng không có nghĩa vụ nuôi em.”

Chu Vận Ninh ấm ức trong lòng, cô ấy đón nhận tầm mắt anh, giọng điệu cứng ngắc: “Anh không sợ em nói ra thân phận chân thật của anh cho chị Giang Lăng biết à? Ngài Chu đóng giả trợ lý?”

Ngôn Úc giương mắt, ánh mắt lướt qua cô ấy, hờ hững nói: “Em có thể thử xem.”

Giọng điệu rất thờ ơ nhưng rõ ràng là uy hiếp.

Chu Vận Ninh rùng mình, cô ấy cúi đầu: “Được được, em biết rồi.”

Ngôn Úc lại liếc nhìn cô ấy, âm thanh lạnh như băng: “Nếu không bây giờ thu dọn đồ đạc trở về đi, còn không chịu thì vĩnh viễn đừng trở lại.”

Chu Vận Ninh nói: “Anh đừng có uy hiếp em, cho dù ba em khóa thẻ của em, em vẫn có thể nuôi sống bản thân.”

“Nuôi sống bản thân là trốn trong nhà người khác, ăn chùa ở chùa sao?” Ngôn Úc không khỏi cười lạnh.

Đối với việc Ngôn Úc biết rõ hành tung của mình sau khi về nước, Chu Vận Ninh không hề cảm thấy bất ngờ.

“Thế nào, anh ghen tị hả? Anh ghen tị em có thể ở lại nhà chị Giang Lăng sao?” Cô ấy cố ý khích anh, “Lêu lêu lêu, anh đừng nghĩ nữa, có nghĩ nhiều bao nhiêu anh cũng không thể vào ở nhà chị ấy đâu.”

Ngôn Úc: “…”

Cô ấy lại hất cằm lên, có chút kiêu ngạo nói: “Hơn nữa em đã tìm được việc làm, chị Giang Lăng bảo em qua giúp chị ấy, em đã đồng ý rồi.”

“Chỉ dựa vào em?” Ngôn Úc quan sát hai mắt của cô ấy, khinh thường hừ lạnh.

Chu Vận Ninh trừng mắt nhìn anh, buồn bực nói: “Đúng đó, sao em không thể hả?”

Ngôn Úc nhìn chằm chằm cô ấy mấy giây rồi nói: “Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra.”

Chu Vận Ninh sửng sốt.

Tuy rằng không rõ vì sao anh họ thay đổi chủ ý, nhưng tóm lại không phải là chuyện xấu.

Cô ấy thu tầm mắt, hừ một tiếng: “Thế nào? Chu tổng muốn bàn điều kiện giữ bí mật với tôi à?”

Ngôn Úc thong thả cất tiếng: “Chuyện em từ nước M chạy về anh cũng coi như chưa từng xảy ra. Ngoài việc đó ra, anh có thể cho phép em tiếp tục ở lại bên cạnh Giang Lăng.”

Chu Vận Ninh hơi buồn bực, phản bác: “Cái này còn cần anh cho phép hả?”

Ngôn Úc lườm cô ấy, hờ hững nói: “Bên ba em, anh sẽ giúp em giải quyết.”

Điều này quả quyết là điểm mấu chốt của cô ấy.

Chu Vận Ninh bứt rứt nói: “Được, thỏa thuận!”

Ngôn Úc không nói lời thừa, anh xoay người bỏ đi. Nhìn thấy anh từ từ đi xa, Chu Vận Ninh không nhịn được làm mặt quỷ với bóng lưng của anh.

A, đàn ông.

***

Ngày hôm sau là vòng chung kết cúp Hi Quang, lễ khai mạc bắt đầu vào chín giờ sáng, sau đó là tới trận đấu chung kết.

Dựa theo lịch thi đấu, phần thi của Giang Lăng xếp vào buổi chiều. Nhưng dù sao vẫn phải tham dự lễ khai mạc, bảy rưỡi sáng Giang Lăng đúng giờ tỉnh lại. Cô chuẩn bị xong xuôi rồi định xuống lầu ăn bữa sáng. Mới vừa mở ra cửa phòng, cô trông thấy Ngôn Úc đứng bên hành lang, sắc mặt hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như anh đang đợi ai đó.

Giang Lăng đi qua: “Anh Ngôn?”

Ngôn Úc khựng lại động tác, sau đó chầm chậm quay người lại: “Tỉnh rồi à?”

Giang Lăng có chút tò mò: “Anh đang đợi ai sao?”

Ngôn Úc nhìn cô chằm chằm vài giây, âm thanh lành lạnh: “Tôi đang đợi ai, cô Giang chẳng lẽ không biết ư?”

“Hửm?”