Hoa Hồng Trao Kền Kền

Chương 33: Rõ ràng rành mạch



Trợ lý Lưu trở về văn phòng báo cáo tình hình với Ngôn Úc.

“Chu tổng, tôi đã làm theo căn dặn của anh, đưa cô Giang tới văn phòng kia.”

Ngôn Úc mở ra một phần văn kiện ký tên mình, anh chẳng hề ngẩng đầu: “Chuyển máy quay của 28A1 tới chỗ tôi, không có căn dặn của tôi, trong khoảng thời gian này bất kỳ ai cũng không thể xem video giám sát của văn phòng này.”

“Tôi hiểu.” Trợ lý Lưu ngớ ra, mang theo biểu cảm phức tạp ra ngoài làm việc.

Văn phòng trở lại sự yên tĩnh.

Ngôn Úc ký tên trên phần văn kiện cuối cùng, sau đó đóng lại chất đống sang một bên, anh cầm qua laptop nằm bên cạnh. Sau khi khởi động máy, anh mở ra hệ thống theo dõi của tập đoàn. Video giám sát của phòng 28A1 nhanh chóng kết nối trên laptop.

Hình ảnh rõ nét xuất hiện trên màn hình, máy quay nằm tại vị trí đối diện sô pha, tình hình tại đây được nhìn thấy rõ ràng không sót gì.

Hôm nay Giang Lăng mặc chiếc áo khoác nỉ dài qua đầu gối màu nâu nhạt, phối với giày cao gót kiểu thu đông màu đen. Cô đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, vừa nhàn nhã uống trà vừa lật xem tập thơ. Cô đang đọc quyển tập thơ bản gốc nước ngoài, sách mới lấy từ giá sách nằm bên cạnh bàn làm việc. Trong văn phòng này đầy đủ thiết bị, ngoại trừ giá sách còn có laptop, wifi, máy uống nước.

Hôm nay nhiệt độ giảm xuống, hơi lạnh trong tòa lầu đã chuyển thành hơi ấm. Hơi ấm bên trong văn phòng mở vừa đủ, ở được một lúc Giang Lăng không an phận nữa.

Cô khép lại quyển tập thơ ném sang một bên, sau đó nới lỏng đai lưng bó buộc vòng eo. Cổ áo khoác mở rộng ra, cần cổ thon dài và đường cong xinh đẹp của xương quai xanh nhìn không thiếu sót gì.

Giang Lăng làm như không phát hiện ra, cô lập tức đá ra giày cao gót, tư thế tùy ý dựa vào sô pha. Hai chân mảnh khảnh gác lên nhau, phía dưới áo choàng như ẩn như hiện.

Đáy lòng Ngôn Úc chợt lạnh, anh thấp giọng trào phúng: “Thật đúng là coi nơi này trở thành nhà mình.”

Giang Lăng thanh thản ăn xong bánh ngọt, lại rót ra một tách trà.

Không biết bị thứ gì thu hút, cô nhìn sang bên cạnh không để ý cái tách trên tay mình nghiêng sang một bên. Trà trong tách tràn ra, đúng lúc đổ trên áo choàng.

“A.” Giang Lăng hô một tiếng, mau chóng đứng dậy.

Ngôn Úc nhíu mày cũng đứng lên theo, lúc này anh mới sực nhớ mọi thứ nhìn thấy trước mắt đều là hình ảnh từ máy quay.

Nửa tách trà sữa đổ hết.

Giang Lăng mau chóng bỏ tách xuống, rút khăn giấy lau nước trà rơi vãi trên áo khoác. Nhưng bởi vì đổ quá nhiều nên áo khoác bị thấm ướt một mảng. Cô cởi áo khoác ra rồi nhìn xung quanh, làm như nhìn thấy gì đó cô để chân trần đi trên tấm thảm hướng về phía giá áo treo áo khoác lên. Treo áo khoác xong cô trở lại sô pha, ngồi xuống lần nữa.

Lúc này Ngôn Úc mới nhìn thấy rõ Giang Lăng mặc chiếc áo trễ vai bên trong, tại bờ vai là cánh sen tầng tầng lớp lớp, phối hợp với chiếc váy đuôi cá, làn váy không theo quy tắc đan xen vào nhau, đường xẻ lưng cao tôn lên vòng eo cân đối hoàn hảo của cô, nhưng chiếc váy không dài quá đầu gối.

Vị trí cô nằm nghiêng đối diện máy quay, chiếc áo rộng lỏng lẻo, từ góc độ này có thể loáng thoáng nhìn thấy phong cảnh dưới lớp áo. Hai chân cô khép lại đặt trên sô pha, cặp đùi trơn bóng trắng nõn, đường cong tinh tế lưu loát.

Con ngươi của Ngôn Úc hơi co rút lại, sau đó nhíu mày. Nhìn thấy Giang Lăng, anh đột nhiên cảm thấy khô nóng. Giang Lăng lấy qua laptop trên bàn khởi động máy, Ngôn Úc cố gắng đè nén cảm giác khô nóng trong người, anh dời sự chú ý sang chiếc laptop.

Sau khi khởi động máy, Giang Lăng mở ra một trang web xem phim, tùy tiện bấm vào một bộ phim truyền hình. Không ngờ thể loại bộ phim này dành cho người lớn, vừa mở màn là cảnh nam nữ chính say rượu xảy ra tình một đêm. Trong phòng khách sạn mờ tối, người đàn ông và người phụ nữ ôm nhau hôn đắm đuối.

Ngôn Úc hít sâu một hơi, có mấy lần nhịn xuống ý nghĩ sai người cắt mạng của Giang Lăng. Anh đè nén nỗi xung động trong lòng, đẩy laptop sang một bên rồi tiếp tục xử lý văn kiện trong tay. Nhưng mà không có hình ảnh nhưng vẫn còn âm thanh. Từng đợt âm thanh mờ ám truyền ra trong đoạn phim xuyên qua hình ảnh rõ nét của máy quay mà truyền vào lỗ tai anh, khiến anh càng khó chịu hơn. May mà Giang Lăng không có hứng thú với bộ phim này, cô chỉ xem vài phút rồi tắt đi.

Khi Ngôn Úc nhìn lại hình ảnh máy quay thì Giang Lăng đã mở bộ phim tiếp theo, bộ phim thứ hai là thể loại phim thanh xuân vườn trường bình thường, cô chỉ xem phần giới thiệu rồi lại tắt đi. Mười lăm phút ngắn ngủn, Giang Lăng đã đổi ba bộ phim, một bộ hoạt hình, cùng ba bộ tiểu thuyết máu chó. Cuối cùng cô mở ra phim hoạt hình “Mèo và Chuột” xem say sưa.

Ngôn Úc: “…”

Một tiếng trôi qua, cô xem liên tục mấy tập.

Thật đúng là nhàm chán cực độ.

Ngôn Úc không nhìn cô nữa, tiếp tục giải quyết giấy tờ trên tay. Nhưng anh rốt cuộc không thể tập trung được nữa, tuy rằng tầm mắt nằm trên văn kiện nhưng khóe mắt thường lướt sang màn hình máy tính.

Không biết qua bao lâu, Giang Lăng hình như mệt mỏi. Cô tắt video đặt laptop về trên bàn, cứ vậy tựa vào sô pha ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy Giang Lăng ngủ say, Ngôn Úc không nhịn được nhíu mày.

Cô không có lòng đề phòng hay sao? Thế mà cứ vậy ngủ thiếp đi trong hoàn cảnh lạ lẫm.

Ngôn Úc rốt cuộc không còn lòng dạ làm việc, suy nghĩ vài giây anh bèn đứng dậy, cầm lấy áo vest ở một bên bước ra văn phòng.

Mới mở cửa ra anh đúng lúc gặp được trợ lý Lưu trở về.

“Chu tổng, hiện giờ anh muốn đi đâu?” Trợ lý Lưu sửng sốt, theo bản năng hỏi ra miệng, “Lát nữa còn có một cuộc họp ——”

Ngôn Úc lạnh lùng liếc mắt nhìn qua.

Trợ lý Lưu tự biết lỡ lời, mau chóng im miệng.

Ngôn Úc vào thang máy đi tới lầu 28, anh lập tức hướng về phía văn phòng A1. Vừa muốn đẩy cửa ra, anh làm như nghĩ tới gì đó bèn dừng động tác, sau đó đẩy cửa ra một cách nhẹ nhàng. Đi vào văn phòng rồi, anh tiện tay khóa cửa lại.

Giang Lăng đang ngủ say trên sô pha, khi cô ngủ chẳng hề mang dáng dấp đề phòng. Ngôn Úc tiến lên hơi nhíu mày, anh hơi khom lưng lấy áo vest đắp trên người cô. Anh cố ý thả nhẹ động tác, nhưng Giang Lăng hình như không ngủ sâu, áo vest vừa chạm vào người cô liền tỉnh lại.

“Anh Ngôn?” Cô mở mắt ra, đối diện tầm mắt của anh.

Nhìn thấy người trước mặt, Giang Lăng giật mình, hình như có chút kinh ngạc: “Anh đến đưa tôi đi gặp Chu tổng sao?”

Ngôn Úc thu tay về đứng thẳng người nhìn cô từ trên cao xuống, anh cất tiếng mang theo mấy phần châm biếm: “Đầu óc em chỉ toàn Chu tổng thôi ư?”

Giang Lăng dường như không nhận ra vẻ châm chọc trong lời nói của anh. Cô ngồi dậy chầm chậm, áo vest tuột xuống người cô lộ ra bờ vai trơn bóng. Áo vest vừa lúc che khuất chiếc áo của cô, nhìn từ góc độ này thật giống như không một mảnh vải.

Ánh mắt Ngôn Úc tối sầm lại, anh khống chế động tác một chút, nhanh chóng dời tầm mắt.

Giang Lăng ngửa đầu nhìn về phía anh, chầm chậm cất tiếng: “Bằng không thì sao? Tôi đặc biệt ở lại đây là vì gặp Chu tổng một lần.”

Ngôn Úc cười khẩy không tiếp lời.

Giang Lăng chẳng để ý, cô hỏi tiếp: “Anh Ngôn đã nhận được email tôi gửi chưa?”

“Nhận được.” Ngôn Úc liếc cô một cái, giọng điệu lạnh lùng. Tầm mắt anh rơi trên người cô, dời đi rồi lại quay trở về.

“Anh Ngôn, anh đang nhìn gì đó?” Giang Lăng có chút nghi hoặc.

Ngôn Úc hít sâu một hơi ngồi xuống, sau đó kéo áo vest lên cao che bờ vai cô lần nữa.

Giang Lăng khựng lại động tác.

Ngôn Úc thu tay về, anh đối diện cô, màu mắt càng đậm hơn: “Muốn lấy cổ phần công ty của tập đoàn Giang thị, dã tâm của cô Giang không nhỏ nhỉ.”

Giang Lăng làm như không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của anh, cô cười cười: “Ồ? Chẳng phải anh Ngôn nói chưa xem nội dung trong bản kế hoạch ư?”

Ngôn Úc không đối diện cô nữa, âm thanh lạnh lùng: “Tôi chỉ phụ trách đánh giá sơ bộ về nội dung xem có phù hợp với quy trình không, chứ không phụ trách về quyết sách cuối cùng.”

Giang Lăng hơi nhướng mày, có chút khó hiểu hỏi: “Nếu vậy, giờ anh Ngôn qua đây làm gì?”

Ngôn Úc đáp: “Là Chu tổng sai tôi tới.”

“Tôi còn tưởng rằng anh Ngôn đặc biệt qua đây tìm tôi.” Giọng điệu Giang Lăng mang vẻ tiếc nuối.

Cô lấy ra áo khoác trên người, đồng thời tới gần anh.

Ngôn Úc nhìn thấy cô mang theo ý cười đến gần, còn được voi đòi tiên ôm lấy eo anh, sắc mặt anh không thay đổi: “Anh ta bảo tôi tới nói với em, em nên trở về đi, anh ta sẽ không gặp em.” Giọng anh không mang theo cảm xúc gì.

“Hửm? Nếu vậy ——” Giang Lăng ngửa đầu nhìn anh, dừng một lát, “Vì sao Chu tổng cố ý để tôi ở một mình trong văn phòng này chờ?”

Cô nhấn mạnh hai chữ “một mình”, còn nói: “Nên có nguyên nhân chứ? Nếu không có nguyên nhân đặc biệt, tại sao Chu tổng cố ý bảo tôi lên đây?”

Ngôn Úc không trả lời, chỉ nhìn cô không chớp mắt.

“Anh Ngôn không nói, vậy để tôi đoán thử nhé?” Giang Lăng suy đoán, “Chẳng lẽ…Chu tổng có ý đồ khác đối với tôi?” Cô chạm vào cổ anh, cười nói, “Anh Ngôn, anh có thể cho tôi biết không?”

Ngôn Úc rốt cuộc không nhẫn nại nữa, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, đồng thời vươn tay ôm cô. Hơi thở thuộc về anh hoàn toàn vây quanh Giang Lăng.

Ngôn Úc không làm sâu nụ hôn này, chỉ áp sát môi cô thấp giọng hỏi: “Nếu tôi nói Chu tổng thật sự có ý đồ khác với em thì sao?”

Giang Lăng nói: “Vậy không phải là chuyện tốt à?”

Ngôn Úc híp mắt: “Thế thì em sẽ chọn ai?”

Giang Lăng đón lấy tầm mắt anh, chẳng hề hoang mang đáp lại: “Tôi sẽ lựa chọn thế nào, điều này không phải rất rõ rồi sao?”

“Tôi thì sao?” Ánh mắt Ngôn Úc tối sẫm.

“Chúng ta chính là đồng phạm.” Giang Lăng hôn nhẹ lên khóe môi anh, cười trả lời, “Không phải sao?”

Ngôn Úc nhìn cô chằm chằm vài giây, đột nhiên thốt ra tiếng cười lạnh.

“Giang Lăng, em có nghĩ tới hay không. Nói không chừng Chu tổng ở phía sau máy quay giám sát của văn phòng này thấy rõ ràng mọi chuyện xảy ra tại đây.” Anh cắn nhẹ môi cô, giọng khàn đặc cất lên, “Em cảm thấy anh ta nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của em thì sẽ có ý nghĩ gì?”

Hai tay Giang Lăng ôm lấy khuôn mặt anh, đáp lại nụ hôn của anh, cô đè thấp giọng: “Tôi không rõ lắm, chi bằng anh Ngôn nói cho tôi biết đi.” Cô nói xong, bàn tay dời xuống bạo dạn tháo ra cà vạt của anh, “Chu tổng thấy được việc tôi và anh Ngôn làm, ngài ấy sẽ có ý nghĩ gì? Nếu Chu tổng biết mối quan hệ của tôi và anh, ngài ấy có tức giận không? Sẽ thẳng thừng ghét tôi ư?”

Ngôn Úc không đáp được.

Giang Lăng tiếp tục hỏi tới: “Anh Ngôn, anh có thể cho tôi biết không?”

“Em thấy sao?” Anh nắm tay cô, ngăn cản động tác tiến thêm một bước của cô, anh cười lạnh.

Giang Lăng dừng động tác, sau đó ôm lấy cần cổ của anh, lúm đồng tiền tựa đóa hoa: “Tôi cũng không biết cho nên mới hỏi anh Ngôn đó.”

Tầm mắt anh hạ xuống, ánh mắt sâu xa: “Trước đây cô Giang đều đối với những người quỳ dưới váy mình như vậy sao?”

Giang Lăng nhìn thấy ảnh ngược của mình từ trong đôi mắt anh, cô nhoẻn miệng cười: “Anh Ngôn đang nói bản thân mình sao?”

Ngôn Úc chẳng nói lời nào.

Giang Lăng nhìn lên anh, ý cười trong mắt càng sâu hơn: “Anh Ngôn rõ ràng đã động lòng, tại sao không muốn thừa nhận?”

Ngôn Úc: “…A.”

Anh chẳng muốn nói lời thừa nữa, trực tiếp hôn cô.

Giang Lăng ngã trên sô pha mới hình như nhớ ra một việc, trong lúc có khoảng trống cô bèn đặt câu hỏi: “Anh Ngôn, lúc anh đi vào đã khóa cửa chưa?”

“Chưa.” Ngôn Úc có phần mất kiên nhẫn.

Giang Lăng nhắc nhở: “Lỡ như có người đột nhiên tiến vào…”

“Em chuyên tâm chút đi.”

Ngôn Úc dường như chê cô nói nhiều, anh nắm lấy vai cô, trực tiếp dùng nụ hôn phủ kín. Anh hoàn toàn ném đi lý trí, nụ hôn càng nóng bỏng mạnh mẽ hơn. Giang Lăng ôm cổ anh, cũng đáp lại một cách mạnh bạo. Ánh sáng trong văn phòng mờ nhạt tôn lên bầu không khí lôi cuốn nóng bỏng bên trong. Hơi thở quấn quýt, hai người hôn nhau say đắm, tấn công thành trì của đối phương, bức màn trong phòng kéo lại, chỉ còn lại âm thanh mập mờ.

Nhưng cả hai chỉ ôm nhau hôn môi.

Nụ hôn chấm dứt.

Giang Lăng thở hổn hển điều chỉnh hô hấp, cô thấp giọng hỏi: “Anh Ngôn, Chu tổng thật sự ở phía sau máy quay nhìn chúng ta sao?”

“Anh ta đã nhìn thấy.” Ngôn Úc áp sát môi cô, con ngươi u ám sâu thẫm, “Thế nào? Giờ em sợ rồi à?”