Hoa Hương Thượng Thủy

Chương 4: Đại hoạ



Chiều hôm đó, tôi cho gọi Trần Cảnh đến thư phòng. Hắn vẫn rụt rè, nhút nhát như vậy.

"Chúc bệ hạ vạn phúc kim an."

Tôi chạy đến kéo người Trần Cảnh lên:

"Được rồi, được rồi."

Hắn ngước khuôn mặt búng ra sữa lên nhìn tôi. Đáng yêu chết mất! Cứ đà này tôi không rơi vào mưu của Trần Thủ Độ thì cũng tự nguyện dâng cả giang sơn cho hắn.

Thôi, tôi dẹp ngay cái suy nghĩ không ra gì đó. Nhất định phải làm tròn bổn phận của một vị vua, dù là bất đắc dĩ.

Sự tò mò của tôi trỗi dậy, nhất định phải hỏi Trần Cảnh về sự việc đang diễn ra.

"Này Trần Cảnh, tại sao ngươi lại được cho vào đây hầu hạ ta vậy?"

Hắn đáp:

"Là do chú chú Thủ Độ bảo.."

Tôi ngắt lời:

"Ôi chuyện này ta biết rồi. Ý của ta là ngươi có biết ẩn ý đằng sau đó không? Ví dụ như là ngươi có nghe Trần Thủ Độ và Trần Thừa*¹ bàn bạc về điều gì liên quan đến ta."

Trần Cảnh đưa mắt nhìn lên trần nhà như đang nhớ lại kí ức nào đó. Thật ra tôi chỉ muốn hỏi dò chơi thôi, nếu hắn khai ra thì đúng là ngốc.

"Là..Bẩm, không ạ."

Nói xạo. Nhưng tôi không chấp.

Tôi càng ngày càng trở nên thân thiết với vị vua tương lai này, người trong cung nhìn vào cũng thấy điều bất thường. Thật ra không phải tôi u mê hắn đâu, chỉ là thuận theo tự nhiên thôi, để cho dòng lịch sử trôi đúng hướng.

Việc này nhanh chóng đến tai Trần Thủ Độ, không hỏi cũng biết, lão thuật lại chuyện cho Trần Thị Dung nghe và nhờ bà ấy đến dò ý tôi. Đúng là có gian tình.

"Thiên Hinh, con nói chuyện với hoàng mẫu một lát."

Tôi ngồi ghế bên cạnh người đàn bà.

"Nhi thần nghe ạ."

Bà ta nhấp một ngụm trà rồi nói:

"Con thấy vài tuần gần đây, việc hầu hạ của những đứa trẻ được đưa vào cung như thế nào?"

Thật là, muốn hỏi về Trần Cảnh thì cứ hỏi, cần gì phải dài dòng.

"Dạ con thấy rất hài lòng. Có gì bất thường sao hoàng mẫu?"

"Không phải, à, con có kết thân được với ai không?"

"Sao người lại hỏi vậy?"

"Vì Thiên Hinh của ta nổi tiếng khó chiều, không biết ai có thể làm con dễ chịu."

Được rồi, nếu bà ta muốn biết thì tôi cũng nói luôn.

"Dạ con thích chơi với Trần Cảnh lắm. Cảnh đáng yêu và nhất nhất nghe theo con."

Trần Thị Dung nở một nụ cười đầy ẩn ý. Có lẽ bà đã nhận được câu trả lời thoả đáng.

Trần Thị Dung bước đến xoa đầu tôi.

"Thiên Hinh, ta là hoàng mẫu của con, nên bất kể chuyện gì cũng phải tâm sự với ta biết không..kể cả việc con thích ai.."

Tôi biết mình đang bị đưa vào tròng. Bằng vẻ mặt ngây ngô nhất có thể, tôi nhìn bà bằng đôi mắt biểu lộ sự khó hiểu.

"Thích ai là thích ai thưa hoàng mẫu?"

Nụ cười cũng Trần Thị Dung trở nên lạnh hơn.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, sau này tự khắc con sẽ hiểu. Còn bây giờ muốn đi chơi với Trần Cảnh thì đi đi, ta có việc nên nói với con đến đây thôi."

Dứt lời, Thái hậu rời đi. Tôi thừa biết rằng bà ta đi đến chỗ tên Trần Thủ Độ để thuật lại sự tình về chính đứa con gái của mình.

Sự tò mò trong tôi trỗi dậy rồi, tôi thật sự muốn biết họ nói gì với nhau.

Tôi hắn giọng với đám cung nữ:

"Tất cả mau lui xuống, ta cần ở một mình để nghỉ ngơi.. còn An, Bình qua đây ta bảo.."

"Dạ thưa bệ hạ."

Ra ngoài chạy nhảy mà không có ai lảng vảng theo đúng là tuyệt thật. Lâu rồi tôi mới có lại cảm giác tự do này. Thật sự tôi rất nhớ thế giới của mình và cả Từ Phúc nữa..Tự hỏi bản thân còn bị mắc kẹt ở đây trong bao lâu?

Được rồi, quay lại mà suy nghĩ cho thực tại đi Nhật Hạ. Thứ cần tìm bây giờ là nơi thư phòng của tên Trần Thủ Độ.

Tôi ở đây cũng được vài tuần, lúc nãy lại có nhờ An và Bình chỉ đường, thư phòng cũng không xa lắm nên có thể mò ra.

Khi đến nơi, tôi đã thấy Trần Thủ Độ và Trần Thị Dung đi vào thư phòng. Y ra lệnh cho tất cả cung nữ, thái giám ra khỏi đó để dễ bề nói chuyện, kể cả lính canh gác ngoài cửa cũng không. Tuyệt, đây là cơ hội tốt để nghe lén.

Tôi vòng ra phía cửa sổ, nheo mắt nhìn vào căn phòng.

Trần Thị Dung cất giọng:

"Mọi chuyện tiến triển theo đúng kế hoạch. Thiên Hinh có lẽ đã phải lòng Trần Cảnh. Thiên Hinh nói với ta rằng con bé rất thích chơi cùng nó."

Thủ Độ cười khẩy:

"Cũng phải thôi, hai trẻ trạc tuổi nhau, quấn quýt không rời. Cứ trên đà thượng phong này, cơ nghiệp họ Lý chắc chắn sẽ về tay nhà Trần."

Lộ rõ âm mưu rồi nhé.

Y cười phá lên, khiến tôi phải nổi gai ốc:

"Hahaha, bây giờ chỉ chờ thời cơ ban hành hôn lễ, nương tử trao ngôi cho phu quân. Dù là mờ ám cũng không ai dám động thủ."

Thị Dung thở dài:

"Chỉ trách Thiên Hinh còn nhỏ dại, không thể gầy dựng cơ đồ."

Y quắc mắt nhìn:

"Gầy dựng cơ đồ? Vậy suy ra nàng vẫn còn luyến triều đại thối nát này sao!"

"Ta.."

"Trần Thị Dung, nàng vẫn còn nhớ nhung tên Hoàng đế bất tài kia à?"

Ý của y chắc nói đến Lý Sảm - Lý Huệ Tông.

Tôi thấy Thủ Độ ép ả vào tường, gằn giọng. Ly kì quá, hệt mấy phim ngôn tình tôi xem. Nhưng hoàn cảnh này không hợp lý cho lắm. "Phụ thân" tôi hiện tại đã xuất gia đi tu ở chùa Bát Tháp, lấy pháp danh là Huệ Quang Đại sư. Dù vậy nhưng ngài còn chưa băng hà, vậy mà hai người..

Thị Dung đẩy y ra:

"Ngài nên nhớ ta vẫn còn phu quân. Ta và chàng đã cùng nhau trải qua muôn trùng khoảnh khắc."

Thủ Độ hạ tông, giọng đầy mưu toan:

"À phải, vậy nếu hắn ta chết.."

Mắt ả mở to như không tin vào những điều vừa nghe..

Còn tôi bất giác lùi lại phía sau, thật đáng ghê sợ. Ngoài việc nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu họa thì đó là một phần lý do mà y ép chết Lý Huệ Tông sao? Vì một người phụ nữ.

Thiết nghĩ tôi nên rời khỏi đây, nếu còn tiếp tục nghe nữa có lẽ tôi sẽ phát điên với lối suy nghĩ của người ở thời đại này.

"Này tên tiểu nữ kia!"

Vừa cách xa thư phòng Trần Thủ Độ chừng mười bước, tôi giật bắn mình khi một tên quan nào đó trong triều gọi mình.

À chuyện là khi nãy, tôi có nhờ An và Bình chuẩn bị cho mình một bộ y phục cung nữ và cả khăn che mặt nữa.

"Dạ, có tiểu nữ."

Tên quan đó đang tiến về phía tôi, hy vọng ông không nhận ra.

"Trông ngươi thật đáng nghi, há sao còn nhỏ mà lại vào cung làm việc, chắc là người của Trần Thủ Độ mang đến cho bệ hạ đúng chứ?"

Tôi kính cẩn đáp:

"Dạ bẩm đúng là như vậy."

Ông ta chép miệng:

"Họ Lý nhà ta sắp suy tàn rồi, bây giờ chuyện lớn nhỏ trong cung cũng đều do Trần Thủ Độ nắm quyền. Hắn đúng là tên tham quan.." Y quắc mắt nhìn tôi. "Cả ngươi nữa, người do hắn phái đến cũng chẳng ra gì. Ngươi sao lại che kín mặt?"

Bị hỏi trúng điểm đen trong tâm can rồi.

"Dạ bẩm tiểu nữ xấu xí từ nhỏ, người khác nhìn vào sẽ phát sợ nên mới che đi."

Người đàn ông này có lẽ thuộc phe phái họ Lý, căm ghét họ Trần nên mới buôn lời lẽ dè bỉu Thủ Độ. Nhìn bề ngoài chức cao trọng vọng, lại còn xưng "họ Lý nhà ta" vậy không loại trừ khả năng đó chính là Lý Long Tường!²* Thì ra đây là chân dung người hết lòng phụng sự cả triều đại Lý đến giây phút cuối cùng.

"Ngươi tên gì?"

"Bẩm, Lý Lưu Nhật Hạ." Như một lẽ tự nhiên, tôi nói tên thật của chính mình.

Ánh mắt người đàn ông nhìn tôi dịu đi một phần.

"Lạ thật, người của tên quan kia mà lại mang họ Lý sao? Có khuất tất. Còn nữa tại sao ngươi lại lén lút gần nơi thư phòng của Trần Thủ Độ?"

Thôi rồi, lần này tôi chẳng còn lí lẽ để nói chuyện nữa. Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

"Dạ..cáo lui, tiểu nữ vừa nhớ ra mình có việc gấp."

Ông lớn giọng:

"Tên tiểu nữ kia!"

Tôi vừa chạy vừa quay lại nhìn, thấy ông ta đứng lặng hoang mang. Từ trong thư phòng, Trần Thủ Độ và Trần Thị Dung cũng bước ra nhìn về phía tôi. Thôi xong, thân là trẻ con nhắm chừng không thể thoát khỏi.

Tôi phải chạy nhanh, nhanh hơn nữa.

"A..!"

Tôi vừa tông trúng một người nào đó vì mãi ngoái đầu nhìn lại phía sau. Dáng người cao ráo, vì thế mà bản thân bật ngược ra sau, bàn tay không ngoan bất giác kéo tay áo người ta, khiến tên đó ngã xuống đè lên thân hình "cành vàng lá ngọc" của tôi.

Tôi mở mắt nhìn. Dưới tán cây đầy hoa, gió luồng một thoảng khiến cánh hoa rụng khỏi cành, rơi xuống nhẹ nhàng.

Trần Cảnh..

Tôi và hắn đang đối mắt nhìn nhau. Thời gian như ngừng trôi. Tim của tôi..

Dù mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm hay một trăm năm, khung cảnh ngày hôm nay sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí tôi. Là cái gì đó cứ bồi hồi, quyến luyến. Có lẽ là loại rung cảm này sẽ theo chân tôi đến tám trăm năm sau.

"Trần Cảnh!"

Đây là giọng của Trần Thủ Độ, nó đã đưa tôi trở về thực tại. Và cho tôi thấy mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì.

Trần Cảnh vội đứng lên và đỡ tôi dậy. Hắn vẫn luôn dịu dàng như thế.

"Tiểu thư không sao chứ?"

Tôi im lặng không đáp. Lúc này mọi người đã tập hợp ở đây, Trần Thủ Độ, Trần Thị Dung và Lý Long Tường.

Trần Thủ Độ hỏi tôi:

"Tên tiểu nữ kia, ngươi là ai?"

Lý Long Tường cất giọng nhìn y:

"Ta cứ nghĩ tên này là người của ngươi đem đến hầu hạ bệ hạ?"

Thủ Độ đưa mắt nhìn dò xét:

"Không phải."

Ai cũng lộ nét mặt hoài nghi nhìn về phía tôi. Và tôi cũng đang run lên.

"Mau cởi bỏ lớp khăn che mặt."

Tôi không biết mình phải làm gì, tiến không được lùi chẳng xong.

Trần Thị Dung bước sòng sọc về phía tôi, đưa tay dứt khoát tháo bay tấm vải trên mặt.

Bà ta run run:

"Thiên Hinh.."

Cả Lý Long Tường và Trần Thủ Độ đồng thanh:

"Bệ hạ..?!"

Riêng Trần Cảnh thì quỳ rạp xuống đất:

"Bệ hạ tha tội."

Lý Long Tường bước nhanh về phía Trần Cảnh, nắm cổ áo hắn lôi mạnh lên. Ấy, nhẹ tay thôi chứ..

"Tên nghiệt tử nhà ngươi, dám cả gan mạo phạm long thể bệ hạ?! Tội này đáng trảm, đem đầu rếu làm gương cho thiên hạ!!"

Tôi run lên đầy sợ hãi, trảm?

- -----------------------------

*¹ Trần Thừa: Phụ thân Trần Cảnh, sử gọi là vị vua không ngai hay Thái tổ Trần Thừa.

*² Lý Long Tường: là Thái sư Thượng trụ quốc, chú của vua Lý Huệ Tông. Ông luôn bất mãn việc thế lực họ Trần nắm mọi quyền hành. Cuối cùng, khi nhà Lý lụi tàn, Lý Long Tường chạy sang Cao Ly (Hàn Quốc).