Hoá Kiếp Nhân Sinh

Chương 43: Nhất Kiến Chung Tình



Sở hữu lăng kính vạn hoa trong tay không khó để Diệp Khanh tìm ra Kinh Dương hiện tại đang ở đâu. Nàng đau lòng khi thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, Kinh Dương giờ này vậy mà còn thức phê duyệt tấu chương. Trông chàng có vẻ mệt mỏi, tay xoa xoa thái dương, khuôn mặt điển trai nhuốm màu thời gian. Chàng của hiện tại nhìn chững chạc hơn rất nhiều, trên đầu đã điểm vài sợi tóc bạc, trên mặt xuất hiện nhiều thêm một hàm râu ria mép càng khiến chàng trở nên quyến rũ hơn cả.

“Sao chàng ấy thay đổi nhiều như vậy? Ta chỉ mới hôn mê vài ngày thôi mà.” - Nàng lầm bầm tự hỏi.

“Với điện hạ chỉ có vài ngày nhưng với xác phàm của đế quân thì qua ba năm rồi.”

“Ba năm?” - Nàng hỏi lại người vừa lên tiếng cũng không lấy làm lạ khi hắn có mặt ở đây.

Gật đầu, Ti Mệnh đáp: “Đúng vậy. Ta ở đây chờ điện hạ rất lâu rồi. Sao bây giờ người mới xuất hiện?”

“Chờ ta? Tinh quân biết ta sẽ đến đây?” - Nàng há hốc mồm không ngờ nhất cử nhất động của nàng lại dễ dàng bị người khác nắm bắt như vậy.

“Chuyện này bỏ đi. Ta có chuyện quan trọng hơn muốn nói với điện hạ.”

“Được. Tinh quân cứ nói, ta đang nghe đây.”

Ti mệnh nói đến đây thì hành đại lễ, hai tay chắp lại, bộ dáng như muốn quỳ xuống, Diệp Khanh vội đỡ lấy hắn, ngăn cản: “Tinh quân có gì xin cứ nói người đừng hành lễ lớn như vậy ta đây không dám nhận.”

“Điện hạ, xin người trở lại phàm thế, giúp đế quân hoàn thành tình kiếp.”

Khuôn mặt ngơ ngác của Diệp Khanh còn chưa hiểu gì thì Ti Mệnh lại tiếp: “Đế quân lịch kiếp phải nếm đủ thất tình lục dục, quan trọng nhất ngài ấy phải vượt qua được tình kiếp nếm được nỗi buồn tương tư, yêu một người hết tâm can, lại bị người ấy phản bội, có như vậy mới có thể cắt đứt đoạn trường, mới được xem là lịch kiếp thành công.”

“Cắt đứt đoạn trường?” - Nàng vô thức lập lại lời nói của Ti Mệnh. Há chẳng phải đế quân khi về thiên cung sẽ chẳng những không thể yêu nàng mà còn hận nàng thấu xương sao? Nàng không làm được! Đã không giữ được hình ảnh đẹp đẽ trong lòng người mình yêu lại đi đóng một vai phản diện độc ác sao?

“Chính là như vậy nếu người cứ chần chừ không quyết, không hoàn thành được nhiệm vụ thì đế quân cứ mãi sẽ bị mắc kẹt ở hạ thế.”

Diệp Khanh im lặng không đáp, Ti Mệnh lại tiếp: “Tuệ Lâm đã thông đồng với Hoắc Diễm lấy được tia nguyên thần hồng khí được đế quân phong ấn ở ma tộc rồi, giờ ả ta đang mạnh lên từng ngày, kết giới sắp bị phá vỡ, nếu đế quân còn không mau chóng trở về e rằng tam giới sẽ gặp nạn, sinh linh đồ thán. Ta tin rằng điện hạ sẽ không muốn thấy cảnh người vô tội bị giết hàng loạt.”

Ti Mệnh nói vậy, Diệp Khanh không thể không nhận mệnh: “Được được ta đi là được chứ gì? Ngài nói đi ta phải làm thế nào?”

Thành công thuyết phục được Diệp Khanh, Ti Mệnh không khỏi vui mừng: “Là thế này, cuộc sống trần thế của đế quân xảy ra biến số, ngài đột nhiên nhớ lại tiền kiếp của mình nên ta đã dùng phép phong ấn kí ức của ngài lại và thay đổi một số điều quan trọng. Đế quân chỉ nhớ được, hai người cùng nghênh chiến với Xương Cuồng, xong người bị thương nặng, mãi ba năm chưa tỉnh. Đế quân một lòng si tình ngày nào cũng đến thăm vương phi và trò chuyện với nàng ấy.”

“Ta ở đây còn vương phi kia ở đâu ra?”

“Là ta dùng hình nhân thế mạng cho người, giờ người có thể đến đó vờ như mới tỉnh lại là được.”

“Tinh quân thật là nhiều chiêu trò.”

“Ta xem đây như một lời khen nhé!” - Hắn bị mắng không tức giận còn cười.

Diệp Khanh sầu não muốn chết, lại mắng: “Mặt Tinh quân thật sự rất dày.” - Thật sự, tên khốn này sao có thể viết ra một đoạn tình oái oăm như vậy cho nàng cùng đế quân chứ? Hắn thật đáng hận.

“Điện hạ quá khen rồi.” - Hắn đáp trả cứ như đang trêu ngươi cố tình chọc tức nàng.

***

Đêm đã khuya, trên trời ngàn vì sao vẫn lấp lánh sáng ngời, trăng hôm nay cũng tròn vành vạnh, cảnh đẹp động lòng người. Vậy mà lòng người vẫn không thể vui lên nổi. Gấp lại đống tấu chương còn chưa phê duyệt xong, Kinh Dương mệt mỏi lên tiếng: “Khởi giá đến Ninh Uyển cung.”

“Muộn thế này rồi người còn đến thăm vương phi sao?”

Mấy năm qua, hoàng thượng nhất kiến chung tình với vương phi, thậm chí còn không chịu lật thẻ các phi tần khác, mặc cho các bá quan văn võ trong triều có khuyên can người đều phớt lờ. Lâu dần, không ai còn muốn nhắc đến chuyện hậu cung của hoàng thượng nữa.

Các phi tử không nhịn được ghẻ lạnh cũng vài lần qua tìm kiếm người muốn chia sẻ ưu tư cùng người nhưng ai đến cũng bị đuổi ra ngoài. Tính tình hoàng thượng từ ngày trở về từ gian nan cũng cáu gắt hơn hẳn, khó gần. Dần dà, các nữ tử kia đều kiên dè không dám đến gần hoàng thượng.

Đều đặn mỗi ngày sau khi giải quyết xong việc triều chính, hoàng thượng sẽ đến cung Ninh Uyển bầu bạn với vương phi. Có chút thời gian rảnh rỗi sẽ tự tay bế vương phi ra vườn Thượng Uyển ngắm hoa, nói chuyện cứ như nàng có thể nghe được vậy đó. Thi thoảng người ta còn bắt gặp ánh mắt Kinh Dương đỏ hoe, ngân ngấn nước, đau xót nhìn nương tử của mình hoài không tỉnh lại khiến người ta không khỏi đau lòng theo.