Hòa Ly

Chương 32: Hôm nay, nữ nhân bên cạnh tuyết lang yêu, ta và ngươi, chỉ có thể...



Thề lâu quá t quên xừ mất mấy tên gọi t dùng trong các chương trước rồi, kiểu gì cũng bị không thống nhất, các chế bỏ quá cho nhé =))

_Chương 32: Hôm nay, nữ nhân bên cạnh tuyết lang yêu, ta và ngươi, chỉ có thể giữ lại một người_

#cv: Shu

#edit: Vy

Tạ Trạc sờ cá âm dương, có lẽ đang nói chuyện với Lão Tần.

Ta không nghe được Lão Tần trả lời ra sao, Hạ Hạ đang kết nối với ta đương nhiên cũng không nghe được, nàng giậm chân mắng: "Cẩu tặc còn giả bộ! Có ma nào nói chuyện với hắn đâu!"

"Ngươi đừng hòng diễn với ta!" Ta cũng mắng Tạ Trạc, "Người đừng úp nồi (đổ vạ) lên đầu kẻ khác. Ta đang hỏi ngươi! Ngươi dan díu với ả hồ ly nào ở Thúy Hồ Đài! Cắm cho ta cặp sừng dài năm trăm năm!"

Tạ Trạc giống như đang ra sức kìm nén cảm xúc, hắn hít sâu một hơi, ánh sáng thuật pháp lóe lên từ chấm nhỏ trên vành tai, thoáng chốc, sơn động bừng sáng, một luồng ánh sáng bắn ra từ chấm nhỏ trên tai Tạ Trạc, trong không gian giữa ta và hắn lờ mờ xuất hiện một bóng người -- chính là Lão Tần.

Cây quạt trong tay Lão Tần đặt hờ trên môi hắn, khuôn mặt hồ ly còn đang cười híp mắt: "Yêu gì cơ, chuyện này là sao?"

"Ngươi biến ra Lão Tần làm gì!?" Ta trợn mắt trừng Tạ Trạc.

Tạ Trạc bấy giờ ngược lại cực kỳ ngoan ngoãn, mở miệng giải thích: "Ta không diễn với ngươi, ta đem huyễn ảnh của Tần Thư Nhan qua cá âm dương ra cho ngươi xem, ta hỏi gì, hắn trả lời ra sao, ngươi đều thấy được."

Sau khi cân nhắc một hồi, ta quyết định trân trọng sự hợp tác đáng quý của Tạ Trạc, cũng hòa hoãn đôi chút.

Ta nói: "Ngươi mau hỏi hắn, nữ hồ yêu là ai?"

Tạ Trạc nhìn Lão Tần, ánh mắt cũng lạnh tanh: "Nói."

Lão Tần lại không vội mở miệng mà mở quạt đánh "soạt" một tiếng, điệu bộ bỡn cợt phe phe phẩy phẩy: "Ta vừa đi khỏi mà hai vị đã muốn làm phiền rồi? Nữ hồ yêu nào nhỉ? Ta cũng không biết."

Ta lập tức trợn mắt nhìn Tạ Trạc.

Hạ Hạ cũng mắng chửi bên tai ta: "Vậy đúng là tên Cẩu Tạ kia đi tìm hồ ly tinh rồi!"

Tạ Trạc khẽ nghiến răng, sắc mặt so với than còn đen hơn, ngầm buông lời cảnh cáo: "Tần. Thư. Nhan."

Hắn mới gọi một tiếng, Lão Tần hình như đã hơi chột dạ.

"Được rồi." Hắn gập quạt lại, thay đổi thái độ, "Ta biết, nữ hồ yêu là ta tìm, nhưng chẳng phải là do ngươi bảo ta tìm sao?" Lão Tần mặt đầy vô tội, "Ngày mười tháng hai ngươi toàn thân đầy tuyết tới tìm ta, vừa vào cửa đã kêu ta ngày mười hai đi cứu người còn gì?"

Ngày mười tháng hai?

Ta bấm đốt tay tính toán, ngày mười một tháng hai ta đến thời không này. Tạ Trạc bước ra khỏi dòng thời không trước ta một bước, cho nên hắn đến sớm hơn ta, ngày mười tháng hai hắn đã đi tìm Lão Tần sắp xếp chuyện cứu người, nghe cũng hợp lý.

Như vậy, ngày mười hắn đến tìm Lão Tần, lấy được lòng tin của Lão Tần, sau đó để Lão Tần ngày mười hai đi cứu Tạ Huyền Thanh, còn vào ngày mười một, hắn lại lấy mật thư dụ Ngô Trừng, khiến Ngô Trừng đến rừng tuyết trúc giữ chân Hạ Hạ.

Cùng ngày mười hai, Tạ Huyền Thanh được "người khác" cứu, Hạ Hạ cũng bị Ngô Trừng đánh ngất trong rừng tuyết trúc.

Cuối cùng chỉ còn Hạ Hạ "dởm" và Tạ Huyền Thanh "dởm", đúng thời điểm sai người, gặp nhau!

Kế hoạch của Tạ Trạc kỳ thực đã thành công rồi, Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh không gặp được nhau. Nếu giờ này hắn còn sức mang ta về năm trăm năm sau, nói không chừng huyết thề giữa chúng ta sớm đã được giải trừ.

Ta vừa cảm khái trước tâm tư kín kẽ của Tạ Trạc, lại vừa mừng vì hắn đang bị trọng thương. Nhưng giữa tâm trạng ngổn ngang, thâm tâm ta vẫn mơ hồ cảm thấy bất an.

Ta không tự chủ được nghĩ tới một vấn đề -- một người đến từ tương lai như Tạ Trạc, tại sao lại bị thương thê thảm thành ra nông nổi này?

Theo lý thuyết, còn một cách khác để ngăn chặn việc chúng ta gặp nhau, đó chính là Tạ Trạc tìm cách giúp Tạ Huyền Thanh vượt qua kiếp nạn, Tạ Huyền Thanh không bị trọng thương đương nhiên sẽ không dừng ở Côn Luân, càng không có chuyện được "ta" cứu.

Chỉ cần Tạ Trạc giúp Tạ Huyền Thanh giải quyết nguy cơ, toàn bộ duyên phận giữa chúng ta cũng sẽ không tồn tại.

Trừ phi, chỉ có một khả năng duy nhất -- kiếp nạn của Tạ Huyền Thanh căn bản không có cách nào hóa giải.

Dù có thêm sự trợ giúp của Tạ Trạc biết trước tương lai, Tạ Huyền Thanh cũng phải trả một cái giá thật đắt để vượt qua.

Thế nên, rốt cuộc là... kẻ địch như thế nào...

Ta đang mải suy nghĩ, chợt bị tiếng quát giận dữ của Tạ Trạc kéo về thực tại.

"Ta bảo ngươi đi cứu người!" Tạ Trạc sầm mặt lại, nhấn mạnh từng chữ với Lão Tần, "Bảo, Ngươi, Đi."

Lão Tần cười một tiếng, kiểu cười này của hắn giống y như lúc ta đến Thúy Hồ Đài bảo hắn ta muốn ép Tạ Huyền Thanh rời đi.

Lão Tần nói: "Ta biết, nhưng chẳng phải ta đang giúp ngươi đạt được điều ngươi thực sự mong muốn sao? Ngươi muốn xóa bỏ duyên phận giữa hai người, mà cách đoạn tuyệt tốt nhất, chính là để ngươi gặp được một người tốt hơn."

Ta biết ngay mà!

Lão hồ ly lúc nào cũng biết gãi đúng chỗ ngứa.

Tạ Trạc nghe vậy liền mím môi: "Ta không cần."

Hạ Hạ bên kia cá âm dương nghe vậy liền sửng cồ: "Hắn có ý gì? Con cáo già kia có ý gì? Hả? Thế nào là tìm người tốt hơn? Con mẹ nó hắn không muốn làm ăn ở Côn Luân nữa phải không? Thẳng tay đẩy ta xuống hồ băng thì tốt đẹp ở chỗ nào!?"

Ta nghe Hạ Hạ nói mới ý thức được lời của Lão Tần có chỗ không đúng, nhưng hiện tại ta bị đã một chữ "xanh*" kích động đến mức muốn phát tiết.

(*ý chỉ bị cắm sừng)

Ta biết, chuyện này nhiều khả năng chỉ là hiểu lầm, bất kể Tạ Trạc làm cách nào lấy được sự tín nhiệm của Lão Tần thì cách trao đổi giữa hai người bọn họ đều không giống mối quan hệ giữa khách hàng và ông chủ.

Ta tạm thời thả lỏng, tự trấn an bản thân rằng mình không thể nào bị cắm sừng suốt năm trăm năm mà không hề hay biết.

Nghĩ thông rồi, ta liền bắt đầu suy tính cho tương lai của bản thân.

"Ngươi yên lặng trước đã."

Ta nghiêng đầu, dùng tóc che miệng, muốn lợi dụng lúc Tạ Trạc không chú ý mà dặn dò Hạ Hạ tiếp theo phải làm gì.

Ta dùng thanh âm cực nhỏ nói với Hạ Hạ, "Dưỡng thương cho tốt, nhanh chóng đòi người về, lần này ngươi đã có sự đề phòng, hồ yêu kia chẳng qua chỉ là nữ yêu của Thúy Hồ Đài, nhất định không đấu lại ngươi, ngươi tìm được Tạ Huyền Thanh thì đuổi nàng ta đi, trước khi Tạ Huyền Thanh tỉnh lại, ngươi nhất định phải ở bên cạnh hắn, nhất định, nhất định, phải để người đầu tiên hắn thấy sau khi mở mắt, là ngươi!"

Giao phó xong, Hạ Hạ lập tức hiểu ý của ta.

"Ta hiểu! Chuyện đánh đấm ta nhất định không thua, bây giờ ta sẽ trở về xé xác hồ ly tinh kia!"

Hạ Hạ lập tức lên đường, men theo sông băng tìm về chỗ cũ.

Song nàng vừa đi, Tạ Trạc bèn quét mắt về phía ta.

Lão Tần cũng cười híp mắt: "Cửu Hạ tướng quân, sơn động nhỏ như này dù ngươi có nói bé hơn nữa ta vẫn nghe thấy, chứ đừng nói tới vị tướng công đang ngồi lù lù trước mặt ngươi."

Tạ Trạc thu liễm kích động ban nãy, khôi phục bộ mặt vô cảm như trước, cũng thu lại huyễn ảnh của Lão Tần.

Ánh sáng trong sơn động thoáng chốc biến mất, nhường chỗ cho bóng tối nhập nhoạng, chỉ còn tiếng Tạ Trạc ra lệnh cho Lão Tần.

"Tần Thư Nhan, quay về, ngăn nàng ta lại."

Ta cũng khôi phục dáng vẻ đối chọi gay gắt với Tạ Trạc: "Tạ Trạc, hóa ra ngươi cũng biết buôn chuyện cơ đấy, ngươi nói với Lão Tần không ít nhỉ." Ta vừa hằn học châm chọc Tạ Trạc vừa thúc giục Hạ Hạ bên kia: "Ngươi nghe đây." Ta cũng không kiêng dè Tạ Trạc nữa, dứt khoát lớn tiếng nói, "Tình huống khẩn cấp, mau lên."

Hạ Hạ không chút do dự, lập tức thi triển công pháp nhảy vọt lên vách đá.

Tạ Trạc đối diện cũng "điều khiển" Lão Tần từ xa: "Tần Thư Nhan, nhanh chân lên."

Hình ảnh trong đầu ta thay đổi, chỉ hận không thể thay Hạ Hạ ra trận: "Giữ vững tâm trí, điều chỉnh nội tức, đẩy khí xuống đan điền." Ta hướng dẫn Hạ Hạ ngay trước mặt Tạ Trạc.

Sau năm trăm năm, ta đương nhiên hiểu rõ nhất những thói xấu khi sử dụng công pháp của "ta".

Ta chậm rãi nhắc nhở Hạ Hạ, để nàng chú ý điều tiết hô hấp, Hạ Hạ cũng không phụ sự kỳ vọng của ta, dưới tình huống cấp bách, nàng vẫn học rất nhanh, vận dụng đúng những gì ta dạy, tốc độ ngự phong cũng nhanh hơn rõ rệt.

Hạ Hạ nhảy lên, từ sông băng đáp xuống một vách đá trong động bằng.

Trên động băng có một kết giới mỏng màu hồng bao phủ, nhìn một cái là nhận ra thuật pháp của hồ yêu.

Ta xuyên qua tầm mắt của Hạ Hạ, bên trong kết giới thấy được khuôn mặt kinh ngạc của nữ hồ yêu, và cả người đang dựa vào vách đá hôn mê - Tạ Huyền Thanh!

Rốt cuộc!

Rốt cuộc cũng tìm thấy rồi!

Tạ Huyền Thanh!

"Hạ Hạ." Ta trầm giọng ra lệnh "Phá kết giới của hồ yêu cho ta, ném nàng ta ra khỏi động băng!"

Ta nhìn sâu vào hình ảnh trong đầu, nhìn Tạ Huyền Thanh cách dặm trường, cũng nghênh đón ánh mắt Tạ Trạc qua bóng tối u ám trong sơn động.

"Hôm nay, nữ nhân bên cạnh tuyết lang yêu, ta và ngươi, chỉ có thể giữ lại một người."

Con mồi của ta, ai cũng đừng mơ chấm mút!

___***___

*Tác giả có lời muốn nói 😗*

Quà Trung Thu tới đây~~~ (móa, từ Trung Thu mà mừn không biết ><)

Công việc trong tay vẫn chưa xong, nhưng ta xin hứa sẽ cố gắng thu xếp thời gian update truyện 🤜

Quỳ gối xin lỗi và cảm ơn sự chờ đợi của mọi người, ta đi viết chương mới đâyyyy

___***___

Em Vy cũng xin hứa sẽ bù chương cho mọi người dần dần 🤞