Hòa Ly

Chương 7: Xóa bỏ hôn duyên



_Chương 7: Xóa bỏ hôn duyên_

#edit: Vy

#crepic: art Thiên Quan Tứ Phúc (sưu tầm: Pinterest)

Tạ Trạc không muốn đánh ta, nhưng hắn cũng không có cách nào mắng ta làm ta chết tâm.

Ta cùng hắn thắp nến ngồi thâu đêm. Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, ta nói: “Như vậy không được.”

Tạ Trạc nhìn ta, ta nghiêm túc nói, “Chúng ta cần phải hoàn toàn "thay thế" bản thân năm trăm năm trước, mới có thể xáo trộn mối nhân duyên này."

Tạ Trạc khoanh tay nhìn ta. Ta thân là tướng quân canh giữ Côn Luân, bắt đầu dùng sách lược nhà binh phân tích cho hắn:

“Ngươi xem, hôm nay, ta quá khứ bỗng dưng tìm tới đây, ngươi cứ thế ra mặt phá hoại quan hệ giữa hai ta, đây tuy là cách trực tiếp nhất, nhưng vẫn chưa đủ. Quan hệ không bị ly gián triệt để, chỉ cần ta quá khứ gặp ngươi quá khứ, âm mưu này sẽ lập tức phá sản. Hơn nữa làm không tốt còn khiến hai chúng ta bại lộ thân phận. Cũng may ta hôm nay tương đối ngây thơ, đánh hôn mê ngủ một giấc, tỉnh dậy chắc chắn sẽ cho rằng mình vừa nằm mơ, nhưng sau này sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu." .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

“Ờ.”

“Cho nên, sau này, chúng ta phải xây dựng một phương án tác chiến thống nhất. Ví dụ..."

Ta đập nát một ly trúc trên bàn, chọn bốn khối trúc hai lớn hai nhỏ.

Ta lấy hai khối lớn, chọn một cái hơ trên ngọn lửa cho đến khi mặt ngoài chuyển thành màu đen, ta thả chúng xuống, nói: "Hai khối lớn này, cái màu đen là ngươi, cái màu xanh còn lại là ngươi của quá khứ."

Tạ Trạc: “……”

Ta dàn hai khối trúc ra bàn: "Để dễ phân biệt, từ bây giờ ta sẽ gọi ngươi quá khứ là Tạ Huyền Thanh, còn ngươi là Tạ Trạc."

Sau đó ta lại lấy hai khối nhỏ, tương tự hơ đen một cái: "Khối màu đen này là ta, cái còn lại là ta quá khứ. Cũng như vậy, để dễ phân biệt, ngươi gọi ta là Phục Cửu Hạ, gọi ta quá khứ là Hạ Hạ."

Môi Tạ Trạc giật giật.

Ta nhìn hắn chằm chằm: “Không gọi được à?”

“Ngươi tiếp tục đi.” Hắn không trực tiếp trả lời.

Trên bàn, hai khối đen và hai khối xanh tách biệt nằm hai bên trái phải: "Theo cách sắp xếp như vậy, đối phương vẫn luôn ở cạnh nhau, kế hoạch "diệt nhân duyên" của chúng ta rất dễ đổ sông đổ biển. Nhưng nếu..."

Ta vươn tay, đem hai khối trúc lớn đổi chỗ cho nhau, hình thành cục diện một đen một xanh, ta chỉ vào mấy khối trúc:

“Nếu là như thế này, ta đi hủy hoại hảo cảm của ngươi quá khứ đối với ta. Còn ngươi đi hủy hoại hảo cảm của ta, làm như vậy có thể hoàn toàn chặt đứt cơ hội để ta và ngươi của quá khứ gặp nhau, cũng giảm bớt nguy cơ chúng ta bị lộ tẩy, lại có thể thần không biết quỷ không hay đem mối nhân duyên của chúng ta bóp chết từ trong nôi."

Tạ Trạc nhướng mày.

Ta coi như biểu tình này của hắn là thán phục trước mưu trí của ta.

Ta nói tiếp: “Chúng ta sẽ dùng căn nhà trúc này làm cứ điểm. Mỗi tối, chúng ta sẽ tụ họp tại đây, chia sẻ tin tức ngày hôm nay, sau đó sẽ quyết định kế hoạch ngày hôm sau, cho đến khi kế hoạch "diệt nhân duyên" của chúng ta thành công. Thế nào?"

“Ngươi đối với loại chuyện này, quả thực..." Ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn ta, “Có dũng có mưu.”

Ta vui vẻ tiếp nhận lời tán dương của hắn: "Ta cho rằng cứ theo cách vừa rồi mà làm, không đến năm ngày, ta và ngươi quá khứ tuyệt đối nhìn nhau không vừa mắt."

Hắn hình như hừ lạnh một tiếng, sau đó chấp thuận: “Được.”

“Nhưng mọi dự liệu đều không có tuyệt đối... Dù sao cũng phải chuẩn bị phương án dự phòng..." Ta nhéo cằm, suy nghĩ trong chốc lát, "Vạn nhất ta năm đó thích ngươi đến mức không cách nào chia rẽ, nhân duyên này chính là bất luận ra sao cũng không thể cắt đứt, vậy Tạ Trạc, ngươi định làm gì?"

Tạ Trạc cau mày: “Không có vạn nhất.”

Ta cường điệu: “Nếu trường hợp đó thật sự xảy ra, một con đường không thể đi, dù sao cũng phải có con đường thứ hai để lựa chọn chứ?"

Hắn khoanh tay, nhìn ta chằm chằm.

Ta hiểu rồi.

Con đường thứ hai, hắn cũng không có. Hắn nhất định phải đi đến cuối con đường này. Nói diệt nhân duyên, thì diệt nhân duyên.

Không ngờ Tạ Trạc thế nhưng lại chấp nhất với chuyện này đến vậy. Xem ra... năm trăm năm qua, không phải chỉ có mình ta không vui.

Ta bĩu môi: “Vậy được, nhưng vẫn còn một lỗ hổng, chúng ta cùng thống nhất một chút, loại chuyện chia uyên rẽ thúy, thế nào mới được tính là thành công? Ta nói thật với ngươi, mối duyên này có hủy hay không hủy đối với ta mà nói không quan trọng. Nhưng ngươi kiên trì thì ta đành phối hợp. Mục đích của ta là nhanh chóng mang Rìu Bàn Cổ trở lại năm trăm năm sau. Cho nên ngươi mau cho ta một tiêu chuẩn thành công đi."

Hắn lại dùng lỗ mũi hừ lạnh một tiếng: “Tiêu chuẩn?”

“Đúng vậy, coi như bây giờ chúng ta quấy phá thành công, chúng ta quá khứ không thành thân nữa, nhưng ngươi làm thế nào xác định sau khi chúng ta rời đi, bọn họ sẽ không tiếp tục thành thân? Vạn nhất vận mệnh lại một lần nữa buộc chặt chúng ta, chẳng lẽ ngươi định quay về phá thêm một lần? Ta sẽ không cùng ngươi lao vào vòng tuần hoàn vô tận này đâu, không bao giờ."

Tạ Trạc thoáng trầm mặc, nhìn chăm chú vào mắt ta, ngữ điệu trầm ổn nói: “Mười ngày sau, có thể thấy kết quả.”

Mười ngày sau?

Ta đếm đầu ngón tay: “Ngày hôm qua là mười tám tháng năm, hôm nay là mười chín tháng năm, mười ngày sau là hai chín tháng năm..."

Hai chín tháng năm...

Ta dừng lại.

Năm trăm năm, là một khoảng thời gian vô cùng dài, dài đến mức triều đại ở nhân gian đã hai lần đổi chủ, giang sơn đều đã mang bộ dạng mới, theo lý mà nói, theo thời gian dài đằng đẵng, ký ức của ta hẳn phải trở nên mơ hồ đến nỗi chỉ còn tàn tích.

Nhưng ngày hai chín tháng năm năm trăm năm trước lại là một ngày mà suốt cuộc đời này ta không thể quên. Bởi vì ngày hôm đó, ta lịch kiếp phi thăng, trở thành thượng tiên.

Thượng tiên Côn Luân cả thảy có hai mươi tư người, mỗi năm vào ngày có thượng tiên phi thăng thành công, Côn Luân sẽ tổ chức một tiệc mừng nhỏ. Mỗi năm tổ chức một lần, ta muốn quên cũng khó, suy cho cùng, người khác nằm mơ cũng chẳng được, ta dễ gì lại bỏ qua!

Mà hôn sự của ta và Tạ Trạc cũng đang đến rất gần, chính xác là vào ngay hôm sau khi ta phi thăng liền quyết định. Khi đó vẫn là ta đi cầu thân với hắn...

Hai mốc thời gian này, cho dù qua ngàn năm vạn năm ta cũng không quên.

Ta nhớ rõ vào ngày hai lăm tháng năm ấy, thương thế của Tạ Huyền Thanh đã ổn định, hắn có thể đi lại, cũng có thể sử dụng chút thuật pháp, đúng lúc mấy ngày nay ở Côn Luân vừa mở một hội chợ, đám tiểu tiên đều nô nức đi xem náo nhiệt.

Ta nghĩ Tạ Huyền Thanh ở trong núi lâu như vậy, nhất định là buồn chán lắm, ta liền rủ hắn đi hội chợ, cũng chỉ muốn tâm tình hắn phấn chấn hơn.

Nào ngờ dạo quanh hội chợ tức cảnh sinh tình, ta năm đó lại trời sinh tính khí nóng nảy, nhịn không được nói ra lời trong lòng...

Ta liền biểu lộ tâm ý với Tạ Huyền Thanh.

Lúc ấy Tạ Huyền Thanh trả lời thế nào ta cũng không nhớ rõ, nhưng dù sao cũng chẳng phải lời hay ho gì, đại ý chính là không cự tuyệt cũng không đồng ý.

Đó là lần đầu tiên ta thích người khác, lần đầu tiên thổ lộ, kết quả lại nhận được một câu trả lời mập mờ, ta đương nhiên cảm thấy vừa thất vọng vừa thương tâm, vì thế không đợi tụ tập cùng mọi người, ta đã vội vàng bỏ về.

Kết quả vào lúc nửa đêm, thân thể ta liền bắt đầu không ổn, qua giờ Tý, mây kiếp bắt đầu tụ lại trên tiên phủ của ta, trời còn chưa sáng, lôi kiếp đã ì ùng đánh xuống dưới.

Ngày hai chín, lôi kiếp đánh suốt một ngày.

Vì độ kiếp, ta dùng hết toàn lực.

Nhưng đoạn thời gian trước ta bởi vì chăm sóc Tạ Huyền Thanh gần như không mấy tu hành, chính do thiếu chuẩn bị, ta bị sét đánh đến hồn xiêu phách lạc.

Cuối cùng ta hôn mê bất tỉnh.

Trước khi ngất đi, ta cảm thấy độ kiếp không thành có lẽ cũng là kiếp số của ta. Điều duy nhất khiến ta tiếc nuối chính là ở hội chợ tối qua, hoặc là không làm, hoặc đã làm là phải làm đến cùng với Tạ Huyền Thanh.

Như vậy, cho dù hắn có không thích ta, ta coi như cũng kiếm được chút lợi ích...

Nhưng thật không ngờ, ngày hôm sau kỳ tích xảy ra, ta tỉnh lại. Không những không bị thương, không bỏ mạng mà còn độ kiếp thành công.

Tuy rằng tiên phủ của ta bị san bằng, mặt đất đều đã cháy đen, nhưng cơ thể ta trái lại một chút thương tổn cũng không có.

Sống sót qua đại nạn, ta cũng không vì đạt được thân phận thượng tiên mà vui mừng bao nhiêu, ngược lại đã nghĩ thông suốt, mặc kệ là người hay tiên, chỉ cần còn sống phải lập tức làm chuyện bản thân mong muốn, không thể trì hoãn, bởi vì ai biết được rằng cái chết sẽ ập đến vào lúc nào...

Vì thế, sau khi ta phi thăng thành thượng tiên, chuyện đầu tiên ta làm, chính là lập tức đi tìm Tạ Huyền Thanh, sau đó cầu thân với hắn.

Mà lúc này đây, hắn không cự tuyệt ta nữa.

Chúng ta cứ như vậy, trở thành một đôi tiên lữ năm trăm năm.

Điểm lại các mốc thời gian năm đó một lần, ta nhìn Tạ Trạc khó hiểu hỏi: "Ngươi có phải nhớ nhầm rồi không, ta cầu thân với ngươi là ngày ba mươi tháng năm, có chia rẽ được mối nhân duyên này hay không, phải chờ đến ngày ba mươi tháng năm mới biết được kết quả."

“Không sai.” Hắn vẫn rất kiên định, nhưng rốt cuộc vẫn bổ sung một câu, “Chỉ cần ta không cấp máu cho ngươi, nhân duyên này nhất định không thành."

Ta ngẩn người, chờ lấy lại phản ứng, không khống chế được hỏi liền ba câu:

“Cái gì máu? Máu của ai? Vì sao phải cấp máu?”

Cấp máu là thế nào, ta chưa từng biết, thậm chí một chút ấn tượng cũng không có.

Nhưng Tạ Trạc cũng không giải thích thêm: “Lần này, ngươi sẽ biết.”

Lần này sẽ biết? Là Tạ Trạc trước kia lừa gạt ta sao? Nhưng vì sao phải lừa ta, còn che giấu suốt năm trăm năm?

Trong lòng ta tràn ngập tò mò và nghi vấn, nhưng Tạ Trạc đã không muốn nói thì có đánh gãy chân hắn cũng không nói.

Ta biết hỏi cũng vô ích, trái phải gì cũng phải chờ đến tối ngày ba mươi mới nhìn rõ chân tướng, cuối cùng cũng lười mở miệng hỏi.

“Vậy được, cứ theo như những gì vừa bàn bạc, ngày mai chúng ta bắt đầu." Ta đẩy khối trúc nhỏ màu xanh đến trước mặt Tạ Trạc, cũng nắm khối trúc lớn màu xanh trong tay, "Sáng sớm ngày mai chúng ta từng người xuất phát, ngươi chặn đường Hạ Hạ đến sơn động tìm Tạ Huyền Thanh, ngươi đưa nàng đi đâu, làm cái gì, đều tùy ngươi, có thể hủy đi tình yêu của Hạ Hạ đối với Tạ Huyền Thanh hay không chỉ có thể trông vào bản lĩnh của ngươi. Còn ta..."

Ta úp khối trúc lớn xuống.

“Ta đến sơn động tìm Tạ Huyền Thanh. Trước giờ Dậu canh ba, trở về báo cáo tình hình.”

Ta nhìn khối trúc lớn trong tay, không biết tại sao lại có chút kích động, ta mỉm cười định liệu trước.

“Ta có dự cảm, có lẽ, qua ngày mai là chúng ta có thể trở về."

Tạ Trạc như cũ trưng ra bộ mặt không cảm xúc: “Chỉ mong, như lời ngươi nói."