Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 2: Mộng tưởng mơ hồ



Yến tiệc đón gió tẩy trần không hề ảnh hưởng đến Tùy Tùy.

Hai chủ tớ bọn họ được sắp xếp chỗ ở một nơi xa xôi.

Tùy Tùy yêu cầu người hầu chuẩn bị nước nóng tắm rửa và xiêm y sạch sẽ. Sau một hồi lăn lộn, tiền viện đã bày tiệc, tiếng người râm ran cùng đàn sáo bay tới.

Tùy Tùy nửa nằm trên giường xõa tóc trước ánh trăng đợi ráo nước.

Một ngày xóc nảy trên xe ngựa, lúc này nằm xuống đầu vẫn còn choáng váng tựa như nằm trên làn sóng biển.

Xuân Điều ngồi bên cạnh dùng lược nhỏ chải tóc cho nàng, vừa chải vừa nói bóng nói gió bên gối khuyên nàng: "...Nô tỳ nói cũng xuất phát từ nội tâm, nếu cô nương vô tâm với điện hạ, những lời này nô tỳ sẽ để trong bụng không nói. Nhưng nô tỳ thấy rõ, cô nương rõ ràng cũng có ý với điện hạ..."

Tùy Tùy nhẹ cong khóe miệng, không giải thích.

Nàng tỉnh lại trong doanh trướng của Hoàn Huyên, lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt kia, đúng thật là hơi thất thố, cũng khó trách người khác hiểu lầm nàng vừa gặp đã thương.

Tiếng lải nhải của Xuân Điều chầm chậm trôi đi, hòa vào tiếng hoan ca vũ nhạc dạt đến vùng đất quạnh quẽ cô tịch này.

Chẳng biết qua bao lâu, mí mắt nàng nặng dần, bàn tay chải tóc của Xuân Điều cũng chậm dần, thân thể nằm nghiêng sang một bên.

Lúc hai chủ tớ đều mơ màng sắp ngủ, bên ngoài viện bỗng truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Trong chớp mắt Tùy Tùy ngồi dậy từ trên giường, đồng thời tay trái với lấy gì đó bên giường nhưng chẳng có gì - nàng ngẩn ra, mới nhớ tới thân phận hiện tại của nàng là con gái thợ săn mồ côi, bên giường nàng không có thanh đao nào.

Một lúc sau, có người đến bên cửa sổ, gõ cửa nói: "Lộc cô nương có ở đó không? Điện hạ triệu ngươi đến hầu hạ."

Cơn buồn ngủ của Xuân Điều lập tức biến mất chẳng còn gì, vỗ tay cười nói: "Phật Tổ phù hộ, A di đà phật, cuối cùng trời xanh không phụ người có lòng."

Nói rồi luống cuống tay chân bò dậy: "Nô tỳ nên búi tóc cho cô nương kiểu gì đây..."

Tiểu nội thị kia không kiên nhẫn nói: "Cô nương nhanh một chút, mặc gì không quan trọng, điện hạ còn đang chờ bên kia."

Tùy Tùy phủ thêm chiếc áo ngoài màu xanh, tóc còn hơi ẩm, nàng quấn nhẹ tóc búi lên cao, liền đẩy cửa ra ngoài, gật đầu với tiểu nội thị, nàng cười nhạt, hiện ra đôi lúm đồng tiền.

Tiểu nội thị há hốc mồm, sau một lúc lâu không phát ra tiếng, nhan sắc nữ tử này quá đẹp, gương mặt dưới ánh trăng tựa như thiên tiên hạ phàm, xung quanh tựa như có vầng sáng bao quanh, lúc cười lên càng khiến người khác khó thở.

Tuy nói là thế thân nhưng còn xinh đẹp hơn chính chủ.

Chỉ tiếc mệnh không tốt, đầu thai ở nhà nghèo khổ, trắc phi thì không cần nghĩ tới, còn việc có thể tiến vào Vương phủ hay không vẫn khó nói.

Tiểu nội thị nghĩ thầm, nếu đêm nay hầu hạ điện hạ cho tốt, nói không chừng có thể nhập phủ.

Tùy Tùy tiến vào nơi ở của Tề Vương.

Đây là viện tốt nhất trong dịch quán, cây lá sum suê, hành lang quanh co gấp khúc, dưới hành lang còn tô điểm thêm đèn lưu ly chiếu sáng những lan can chạm trổ sơn son thếp vàng.

Đến tẩm đường, nội thị mở mành che: "Lộc cô nương mời vào."

So với vẻ lộng lẫy ở ngoài sân, bên trong viện lại cực kỳ u ám, chỉ có một trản đèn hình hạc bên mép giường chiếu sáng một góc nhỏ.

Giữa căn phòng có mấy chiếc ghế, mơ hồ nhìn ra thân ảnh của một nam nhân đang ngồi trên ghế tự rót rượu tự uống cạn.

Tùy Tùy từng uống qua các loại rượu có tiếng trong thiên hạ, mũi lại rất thính, vừa ngửi liền biết là loại Kiếm Nam Thiêu Xuân, hương rất thơm nhưng cũng rất đắng.

Đây là mượn rượu giải sầu, Tùy Tùy tự phân giải.

Nàng tiến đến hành lễ: "Dân nữ bái kiến điện hạ."

Hoàn Huyên cho thị vệ lui hết, trầm mặc không lên tiếng, vẫn tiếp tục uống rượu mặc cho nàng quỳ.

Tùy Tùy quỳ đến mức tê rần cả chân, lúc này Hoàn Huyên mới đặt ly rượu xuống, nhướn mi nhìn nàng: "Hầu hạ tốt hơn người khác không?"

Nghe giọng nam nhân không có vẻ đang say, nhưng lại khàn hơn bình thường, tựa như bóng đêm nặng nề gieo xuống.

Tùy Tùy lắc đầu: "Không có."

Hoàn Huyên đứng lên, đi vào phía sau bức bình phong: "Lại đây."

Tùy Tùy theo đến.

Hoàn Huyên lấy hai bộ xiêm y trên giàn treo xuống, xoay người ném cho nàng, lạnh lùng nói: "Đi tắm thay y phục."

Xiêm y được xông qua hương liệu, hương thơm thanh nhã hơi ngọt theo làn gió phả vào mặt.

Tùy Tùy ôm vào ngực, chất liệu lụa trơn mịn, cảm giác lạnh lẽo.

"Khởi bẩm điện hạ, dân nữ đã tắm." Nàng dùng tiếng phổ thông ngắt quãng nói.

Thanh âm Hoàn Huyên càng lạnh hơn, gằn từng chữ: "Tắm rửa, thay y phục, nghe không hiểu sao?"

"Vâng." Tùy Tùy cúi đầu, ôm xiêm y vào tịnh thất.

Tịnh thất đã chuẩn bị nước tắm hương liệu cùng các vật dụng rửa mặt chải đầu, Tùy Tùy xem xét, thời tiết hơi lạnh nên nước cũng đã lạnh đi.

Nàng nhanh chóng cởi bỏ xiêm y bước vào bồn tắm, lạnh đến rùng mình, thân thể sau khi bị thương không còn như trước, nàng vốn sợ lạnh hơn người bình thường, càng tắm nước lạnh càng tổn thương hơn.

Nàng không có đam mê tự hành hạ bản thân, tắm rửa qua loa một chút liền lau khô thân thể thay xiêm y.

Xung quanh hơi lờ mờ không phân biệt được màu sắc trên xiêm y, nhưng vừa chạm vào đã biết là hàng tốt nhất, những cành hoa hải đường thêu bằng chỉ bạc, đường may tinh tế, là thứ được thêu từ trong cung.

Rời kinh nhiều năm, kiểu dáng xiêm y lưu hành một thời ở Vĩnh An trong trí nhớ của nàng rất khác, tà váy dài hơn, cổ áo thấp, tay áo rộng gần như chạm đến mặt đất.

Từ lúc mười mấy tuổi nàng đã quen mặc Hồ phục, rất nhiều năm chưa từng mặc xiêm y phức tạp như vậy, tốn thời gian mới có thể chỉnh trang.

Vừa ra khỏi tịnh thất liền thấy Hoàn Huyên đang dựa vào giường ngủ thiếp đi.

Ánh nến bên trong bức bình phong lay lắt chiếu rọi gương mặt của nam nhân.

Hắn sinh ra có một vẻ ngoài phong lưu, mặt mày tuấn tú, mũi thẳng môi mỏng, lúc mặc khôi giáp nhìn rất oai phong, giờ phút này bỏ chiến giáp đi, mái tóc dài xõa ra tán loạn lại tựa như một công tử thế gia văn nhã.

Tùy Tùy nhẹ nhàng đến phía trước, quỳ bên mép giường cẩn thận phác họa gương mặt quen thuộc dưới đáy mắt hết lần này đến lần khác.

Gió lạnh lùa vào từ song cửa sổ khiến màn lay động, chiếc chuông vàng ở một góc phát ra tiếng vang nhỏ.

Nam nhân cau mày, mở to mắt.

Nhìn khuôn mặt của người trước mắt, đôi mắt hăn tựa như băng tuyết tan chảy, tràn đầy nhu tình, mơ hồ gọi "A Đường".

Tùy Tùy nghe thấy nhưng lại phảng phất như không nghe được, chỉ nhìn gương mặt hắn.

Hoàn Huyên từ trên giường ngồi dậy, ôm Tùy Tùy vào lòng, tựa cằm lên vai nàng, hai cánh tay siết chặt như muốn khảm nàng sâu vào thân thể.

Cách lớp y phục của hai người, Tùy Tùy cũng có thể cảm nhận được thân thể nóng bừng của hắn.

Hơi thở trên người hắn rất đặc biệt, hỗn hợp mùi rượu cùng hương long tiên và đàn hương vừa ủ dột vừa ngọt ngào, tựa như muốn lôi người xuống vực sâu.

Tùy Tùy đau khổ mà ngừng thở.

Người trong trí nhớ của nàng, quanh thân luôn có mùi thuốc thoang thoảng thanh nhã, dù cho bọn họ chưa từng ở gần nhau.

"Ta rất nhớ nàng." Nam nhân nói khẽ.

Trái tim Tùy Tùy khẽ run lên, sau đó trầm xuống, cứ mãi lún sâu như không có điểm cuối.

Thanh âm ôn hòa khi bọn họ nói khẽ đều rất giống.

Ta cũng rất nhớ huynh, nàng thì thầm trong lòng.

Qua một hồi lâu, Hoàn Huyên buông đôi tay đang giam cầm nàng, cách ra một khoảng thật gần, cúi đầu nâng cằm rồi chậm rãi tiến đến.

Hô hấp của bọn họ hòa quyện thành một.

Tùy Tùy chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt mà mình thương nhớ ngày đêm.

Cuối cùng, cũng đã từng có một đôi mắt thuộc về nàng, yên tĩnh ôn nhu tựa như rừng thẳm dưới ánh trăng, như mặt hồ tĩnh lặng.

Nàng không uống rượu, nhưng lại đã say.

Ai cũng đều biết uống rượu độc giải khát chỉ uổng công vô ích, nhưng nếu chỉ có ly rượu độc này mới có thể đưa người ta trở về giấc mộng xưa thì sao?

Đôi môi nàng khẽ mấp máy, đến gần hắn, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve một bên sườn mặt của hắn.

Khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, bàn tay đang nhẹ nhàng nâng cằm nàng bỗng siết chặt.

Ngay lập tức, hắn gắt gao nắm cổ tay nàng gần như muốn bóp nát xương cốt nàng, ôn nhu trong mắt biến mất không còn chút gì, giọng nói lạnh đến tận xương: "Ngươi đang làm gì?"

Tùy Tùy hơi ngẩn người, tựa như mới tỉnh mộng.

Ngay sau đó nàng thanh tỉnh, nhìn về phía bàn tay mình.

Do nhiều năm tập võ, trên ngón tay nàng có một lớp chai mỏng, không được tinh tế mịn màng như nữ tử khuê các.

Chính ngón tay này đã phá tan ảo mộng của hắn.

"Điện hạ thứ tội." Nàng quỳ xuống nhận tội.

Nàng rũ mắt cụp mi xuống không những không làm Hoàn Huyên nguôi giận, ngược lại còn chọc giận hắn.

Nam nhân liếc nhìn nàng đầy chán ghét, lạnh lùng nói: "Ra ngoài."

...

Tùy Tùy an tĩnh hành lễ, ra khỏi cửa.

Nội thị Cao Mại đang canh giữ ngoài hành lang thấy nàng đi ra liền thầm kinh ngac, tính thời gian tiểu cô nương này đi vào chỉ mới hai khắc, mà còn phải tắm rửa thay y phục, điện hạ nhà hắn... Cũng thật nhanh quá đi.

Nhưng làm hạ nhân nào dám hỏi nhiều, hắn chỉ nhỏ giọng hỏi: "Lộc cô nương muốn về viện của mình sao? Để nô tài gọi người cầm đèn cho cô nương."

Tùy Tùy cười cảm kích với hắn, lắc đầu: "Không cần, đa tạ Cao công công, ánh trăng rất sáng, có thể thấy đường đi."

Nụ cười của nàng không có gì gọi là thống khổ đáng thương, vẫn tươi tắn như thường, nhưng trong mắt Cao Mại lại giống như tỏ vẻ kiên cường - điện hạ triệu người đến thị tẩm nhưng không ngủ lại, hơn nửa đêm đã đuổi người ra, cũng quá đáng thương rồi.

Huống hồ lý do vì sao điện hạ triệu nàng thị tẩm, những người hầu hạ thân cận như bọn họ là rõ ràng nhất.

Đáng thương thay cho tiểu cô nương này chẳng hay biết gì, không biết bản thân chỉ là thế thân cho người khác.

Mỹ nhân luôn khiến người khác thương tiếc, chưa kể sau khi nàng bị thương còn hơi suy nhược, một mình đứng giữa gió đêm, vạt áo tung bay như thể sắp bay theo gió.

Bộ xiêm y này cũng quen mắt, Cao Mại vừa nhớ ra lúc điện hạ rời kinh ba năm trước, lần cuối gặp Tam tiểu thư Nguyễn Nguyệt Vi của Ninh Viễn Hầu phủ, nàng ấy cũng mặc bộ xiêm y như thế này, đầu đội mũ có màn che, đứng dưới hàng liễu mùa xuân - nhưng khi đó là xuân tháng ba, còn hiện tại trời lạnh như thế này mà bắt người mặc như vậy, mặc dù trong nhà có châm than cũng chịu không nổi, còn đuổi người ta ra ngoài...

Lòng trắc ẩn của Cao Mại trỗi dậy: "Y phục của cô nương đơn bạc, nô tài tìm cho người áo khoác."

Tùy Tùy đi ra cửa mới nhớ ra y phục mình đã thay ở trong phòng, nàng không sợ Hoàn Huyên nhưng không thích tự tiện, cũng không muốn làm phiền người khác.

Thế nên nàng xua tay: "Đi một chút sẽ ấm lên."

"Như vậy sao được, nếu cô nương bị cảm lạnh, điện hạ sẽ trách tội nô tài."

Đây là nói bừa, nếu Tề Vương có nửa phần để ý cũng không đến mức đuổi người ra ngoài.

Tùy Tùy nở nụ cười thản nhiên, không phản bác mà chỉ nói: "Người như ta không để ý nhiều như vậy."

Dứt lời, nàng liền vẫy tay với nội thị kia, xuống bậc thềm bước đi thong dong xuyên qua đình viện.

Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong cái lạnh buốt nơi biên quan, mẫu thân làm con tin ở kinh thành, phụ thân là võ tướng không biết làm sao để dạy dỗ nữ nhi, mặc nàng theo mấy tiểu tử trong quân doanh chạy lung tung trong vùng băng tuyết cùng đục băng bắt cá.

Đó mới thật sự là lạnh, nước mắt chưa chảy đến gò má đã biến thành hạt băng.

Nếu so sánh, cuối thu ở Trường An thật sự không tính là gì.

Nhưng giờ phút này bước trên con đường trải đầy ánh trăng ảm đạm, giữa tiếng đàn sáo chợt xa chợt gần, một loại cảm giác lạnh lẽo tuôn ra từ đáy lòng nàng.

Đây chính là sự cô tịch tiêu điều chỉ có ở nơi náo nhiệt ồn ào.

Khoảng cách giữa hai sân chỉ có chừng trăm bước chân, Tùy Tùy chậm rãi dạo bước trở về, chỉ một lát sau đã tới rồi.

Xuân Điều đang nằm ngủ trên giường, chợt nghe tiếng động ngoài cửa, vội vàng khoác áo mang đèn ra ngoài, vừa thấy Tùy Tùy liền hoảng hốt bước nhanh xuống bậc thang: "Sao cô nương mặc ít như vậy?"

Lại sờ bàn tay nàng: "Sắp đông thành băng rồi!"

Nàng không dám trách Tề Vương không thương hoa tiếc ngọc, chỉ có thể trách cứ nàng: "Nữ nhi gia không thể bị cảm lạnh, cô nương sao không biết cẩn thận, nếu đổ bệnh thì cũng chỉ có người chịu!"

Mới đầu nàng chỉ xem Lộc Tùy Tùy là cành cây cao, nhưng ở chung lâu ngày khó tránh khỏi nảy sinh chân tình, xem nữ nhân tốt tính nhưng hồ đồ này trở thành tỷ muội thân thiết, đau lòng lúc này cũng không tính là giả dối.

Xuân Điều vừa lải nhải vừa kéo người vào phòng, ấn nàng xuống giường, lấy chăn bông bọc người đến kín mít, sau đó thêm hai khối than vào chậu.

Bọn họ dùng than đen bình thường, không thể so sánh với than hương chỉ bạc trong viện Tề Vương, khói than bay khắp phòng, hun đến đau mắt.

Tùy Tùy không quan tâm, cởi giày đặt chân trên chậu than hong ấm, hơi nóng chui vào lòng bàn chân xua tan đi cái lạnh.

"Nửa đêm không có nơi nào có gừng, nô tỳ nấu một chút trà nóng trước để xua hơi lạnh cho cô nương."

"Xuân Điều tỷ tỷ đừng làm." Tùy Tùy vô tâm nói, "Chỉ cần cho ta một ngụm rượu là ra mồ hôi rồi."

"Đã nói không còn rượu." Xuân Điều không cắn câu.

"Tỷ gạt ta, nhất định tỷ đã giấu đi." Ánh nến mờ ảo lay động, đôi mắt Tùy Tùy lóe lên tia giảo hoạt tựa như mèo con, "Tỷ tỷ tốt, thưởng cho ta một ngụm thôi."

Xuân Điều bại trận, lục từ dưới thùng đồ đào ra một túi da đựng rượu, không tình nguyện mà đưa qua: "Đây, chỉ một ngụm."

Tùy Tùy nhận lấy, ngửa cổ uống một ngụm to.

Không phải loại ngon, là Thiêu Đao Tử thường thấy trong quân doanh, vừa cay vừa đắng, tựa như nguồn lửa đốt từ yết hầu đến phủ tạng, hiệu quả xua tan hàn khí tức thì.

Bọn họ hành quân mùa đông luôn không thể thiếu thứ này.

Tùy Tùy lại muốn uống thêm một ngụm, Xuân Điều nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy: "Rượu này rất mạnh, nữ nhi gia không thể uống nhiều."

Nữ nhi gia toàn thân suốt ngày nồng nặc mùi rượu còn ra thể thống gì!

Nghe bọn thị vệ nói, Tề Vương đều đặc biệt chú ý đến mọi việc, còn có bệnh sạch sẽ, nàng nghĩ người sẽ không thích nữ tử toàn thân đầy mùi rượu.

Tùy Tùy chưa đã thèm, nàng đưa tay lên lau khóe miệng.

Lông mày Xuân Điều nhíu lại: "Cô nương lau miệng nhớ phải dùng khăn..."

Một kiều nương xinh đẹp sao lại giống nam tử hán trong doanh trại chứ.

"Ta lại quên." Tùy Tùy cười cười xin lỗi, nàng không phải là không hiểu lễ nghi khuê các, khi còn bé cũng từng có ma ma dạy dỗ nhưng qua nhiều năm trà trộn vào quân doanh, lúc hành quân đánh giặc cũng chẳng chú ý, dần dà mọi thứ được dạy đều buông xuống.

Xuân Điều thở dài: "Trước kia tùy tiện cũng được, nhưng nay đã khác xưa, cô nương được điện hạ coi trọng, về sau còn phải hầu hạ mọi thứ, tuyệt không thể mắc sai lầm..."

"Chuyện này ngươi cũng không cần quá lo lắng." Tùy Tùy mỉm cười, "Chỉ sợ điện hạ không gọi ta."

Xuân Điều đại kinh thất sắc: "Điện hạ bất mãn điều gì sao?"

Tùy Tùy về sớm như vậy, lúc nãy trong lòng nàng cũng nghĩ đến, chỉ là không trực tiếp hỏi, lúc này mới lòi ra chuyện, đúng lúc muốn hỏi cho rõ ràng.

Tùy Tùy nghĩ ngợi, nói đúng sự thật: "Có lẽ chẳng hài lòng chỗ nào cả."

Mặc dù nàng và Nguyễn Nguyệt Vi có quan hệ thân thích, nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược, có thể nói ngoại trừ khuôn mặt chẳng có chỗ nào giống cả.

Xuân Điều nóng nảy: "Sao lại thế này, cô nương hầu hạ thế nào?"

Tùy Tùy không muốn thảo luận chuyện chăn gối với một tiểu cô nương lúc nửa đêm, huống hồ cũng chẳng có chuyện gì phát sinh đáng để nói.

"Không thành." Tùy Tùy lời ít mà ý nhiều, "Hắn ghét ta."

Nàng nói lời này rất mạch lạc, thẳng thắn, trên mặt không có một tia xấu hổ nào, tựa như chỉ nói đến việc ăn cơm bị nghẹn một chút.

Xuân Điều không tin: "Cô nương nói chi tiết với nô tỳ đi."

Tùy Tùy biết nếu không khai ra thì nha đầu này tuyệt đối không để nàng đi ngủ, chỉ đành nói lại một lần chuyện làm sao Tề Vương bảo nàng tắm rửa, lại làm thế nào đột nhiên trở mặt đuổi nàng ra ngoài.

Xuân Điều vẫn còn nghi hoặc: "Chẳng lẽ cô nương không biết hầu hạ người, chọc giận quý nhân rồi?" Hay do cử chỉ thô tục làm chướng mắt quý nhân.

Tùy Tùy dụi mí mắt: "Xuân Điều tỷ tỷ, ta mệt rồi, có gì sáng mai nói sau." Dứt lời nàng ngáp một tiếng, ôm lấy chăn ngã lên giường.

Xuân Điều không thể ngăn nàng ngủ, chỉ đành thổi tắt đèn, nằm xuống bên mép giường của nàng.

Lòng mang tâm sự, nàng ngủ không được yên giấc, nửa mơ nửa tỉnh nghe thấy tiếng sột soạt, sau đó là tiếng "kẽo kẹt" nhẹ nhàng của cánh cửa.

Xuân Điều muốn nhìn xem rốt cuộc là gì, nhưng lại chẳng thể mở mắt được, cố gắng mở mí mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người mở cửa bước ra ngoài.

Nửa đêm canh ba làm gì thế này, nàng mơ màng nghĩ, rồi lại trở mình về với mộng đẹp.

Ánh trăng ngoài đình sáng rõ như ngày.

Tùy Tùy ngồi trên lan can ở hành lang gấp khúc, tựa lưng trên cột nhấc một chân lên, rút nút lọ trên túi rượu ngửa đầu hớp một ngụm.

Đêm quá dài, rượu đã cạn, nàng vẫn còn chưa say.

Tiếng sênh ca nơi tiền viện vẫn chưa ngừng lại, nghe loáng thoáng tiếng đàn sáo thổi tới, lúc đến bên tai nàng chẳng còn nghe rõ ca từ, giai điệu cũng mơ hồ.

Nàng ngâm nga đầy chán nản, bất giác tạo thành một giai điệu, lại là bài "Cát Sinh".

"Ngày mùa hạ, đêm mùa đông. Sau khi trăm tuổi, trở về nơi đây.", nàng nhẹ nhàng ngâm nga, ngón tay nhịp nhàng gõ lên đầu gối. "Đêm mùa đông, ngày mùa hạ. Sau khi trăm tuổi, hãy trở về nhà..."

Tiếng hát khàn khàn nhẹ nhàng tản ra trong gió đêm, liên miên không dứt, tựa như một bức lụa mỏng bay theo gió, phảng phất có thể tới tận chân trời.

Tiếng hát đột nhiên dừng lại, vì nàng chợt nhớ ra ai đã dạy nàng khúc ca này.

Ánh trăng trong mắt dần dần mơ hồ, như ngăn cách bởi một tầng nước.

Nàng đưa tay chạm đến mới biết, đó là nước mắt.

(Ji: Bài hát này vốn là một bài thơ cùng tên - khuyết danh tác giả, nói lên niềm thương nhớ người vợ đã mất. Ở đây Tùy Tùy đã phổ thành khúc nhạc. Các bạn muốn đọc có thể gõ trên Baidu [葛生] là ra)