Hoa Tàn (Tình Địch Cũ)

Chương 4: Anh Là Đồ Khốn



Thời gian cứ thong thả trôi, Phí Anh cũng đã là sinh viên năm hai. Cuộc chiến giữa hai người chớp mắt đã nhảy lên hàng năm rồi nên tính ra cũng khá bền bỉ. Diệp Châu mấy tháng nay ngày nào cũng phải ra ra vào vào mấy trang web của các "đồng chí" để tìm thêm chút kinh nghiệm. Hắn học được cái gì thì ngay lập tức sẽ áp dụng trực tiếp lên người Phí Anh. Nhiệt tình là thế nhưng hắn lại không dám nhìn tới mấy trang web đen kia. Hắn làm cách nào cũng không đủ can đảm, căn bản là không nhìn nổi cảnh hai nam giới quấn lấy nhau.

Diệp Châu cũng tính toán sau khi khiến Phí Anh lệch lạc rồi sẽ phủi mông bỏ đi tiếp tục cuộc đời phong lưu mình. Chỉ có điều hắn không nhận ra được người tự vẽ ra con đường cho cả hai là hắn, tới một ngày nào đó Phí Anh có thể lệch lạc như hắn muốn rồi liệu hắn có thể dứt ra được hay không. Người ta chưa bao giờ khuyến khích thử vì con đường này một khi đã vào rồi thì không thể ra. Nếu kẻ nào có đủ bản lĩnh trở ra thì cũng miễn cưỡng yêu đương trong cảm xúc hỗn độn.

Diệp Châu không nhận ra được rằng mình đã thay đổi rồi, ví như việc hắn càng ngày càng quan tâm tới Phí Anh mà hắn cũng chẳng biết. Một ngày không nhìn thấy cậu hắn liền ăn không nổi cơm nhưng lí trí lại cứ lấp liếm hắn u sầu vì chuyện khác. Đôi khi hắn có suy nghĩ tới trường hợp hắn lụy trước rồi nhưng lại không cam tâm. Vì thế cho nên hắn đem tất cả đổ lỗi cho lý do họ là đối thủ đương nhiên phải sát sao để ý mới là chính đạo.

Tiếp tục những ngày sau đó Diệp Châu vẫn đi học đều nhưng về phương diện theo đuổi mỹ nhân họ Vương thì gần như bặt vô âm tín. Hành động này của hắn khiến tin đồn Lý Diệp Châu không sợ trời không sợ đất lại chịu đầu hàng trước đàn em khóa dưới Phí Anh. Thông tin này còn ngang nhiên leo thẳng lên top tin hot của hội sinh viên trường đại học Kiến Giang. Diệp Châu nằm ườn trên sân cỏ miệng còn không rảnh rỗi ngậm chiếc lá cây mắt nheo nheo đọc tin tức. Hắn không tỏ ra tức giận mà còn mỉm cười, biểu hiện bây giờ quả thực khác xa với mọi ngày. Hắn thản nhiên lướt xuống mấy bình luận kia đọc hết, lâu lâu lại nói cái gì đấy rất khoái chí vỗ đùi đôm đốp giống như kẻ đang ngồi chễm chệ trên trang chủ của hội sinh viên là người khác vậy.

"Nhóc con của mình sao lại tài giỏi như thế này nhỉ? Cứ thế này chẳng bao lâu tin tức nó lại hot hơn nữa cho xem. Tưởng anh mày chịu thua thật hả? Có mà nằm mơ đi cưng."

Hắn lại lướt thêm vài tin, lần này thì ánh mắt có vẻ chăm chú hơn một chút. Không biết nữ sinh nào thầm mến mộ Phí Anh mà có thể lén lút chụp mấy tấm hình cậu đang ngơ ngác trong khuôn viên trường. Bọn họ khhông những chụp ở trong trường mà còn theo về tận cổng nhà để chụp. Chẳng hiểu sao hắn lại giận đùng đùng tắt luôn điện thoại ngửa cổ chửi.

"Anh Anh ơi là Anh Anh, mày ngu tới mức bị người ta theo dõi cũng không biết, lại còn ngơ ngác như vậy. Tức chết rồi!"

Diệp Châu thở hồng hộc mấy cái sau đó hai hàng lông mày nhếch cao lên như sắp sửa làm ra hành động gì ghê gớm lắm. Hắn dùng vẻ mặt khoái trá mở điện thoại truy cập vào bài đăng mới vừa rồi, sau đó nhấp vào từng hình một cẩn thận lưu hết. Xong xuôi hắn nhìn ngó xung quanh một lát để xem có ai để ý mình hay không. Xác định không có ai nhìn thấy hành động vừa rồi thì thản nhiên đứng dậy xách cặp rời đi như chưa hề xảy ra chuyện gì. Cũng hẳng ai biết nhưng trong lòng hắn tự cảm thấy xấu hổ mà vừa đi vừa tự trấn an bản thân.

"Thôi nào, thôi nào chỉ là lưu vài cái hình thôi cũng có gì to tát đâu. Anh Anh nó cũng không biết thì mày sốt ruột cái gì?"

Hắn vừa đi vừa nghĩ cuối cùng cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình hết sức bình thường thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghênh mặt lên vừa đi vừa hát tình ca trông rất là yêu đời hơn nữa còn vừa hát vừa cười. Người ta nói đến sớm không bằng đến đúng lúc. Đoạn Diệp Châu vừa đi vừa hát lâu lâu lại nhảy lên hú hét mấy cái toàn bộ đều lọt vào mắt oan gia. Phí Anh nhìn hắn ở phía trước vừa hát vừa nhún nhảy như một tên hề lại nhếch miệng ghét bỏ.

"Bảo anh ta con nít anh ta lại nổi nóng đòi đánh đòi giết. Nhìn xem có chỗ nào giống một người trưởng thành không cơ ch."

Diệp Châu hát chán nhảy đã rồi thì vui vẻ rút điện thoại ra gọi cho Phí Anh. Hắn phấn khích đến mức làm ra vẻ mặt vô cùng sinh động, người còn chưa thấy nhưng cơ mặt đã bày biện ra vẻ rất chi gợi đòn.

"Anh Anh đang ở đâu đấy? Học xong chưa anh lại đến dẫn đi ăn này!"

Phí Anh ở phía sau chứng kiến toàn bộ quá trình quái gở của Diệp Châu mà chán nản không buồn trả lời. Tính ra cậu đi phía sau hắn còn chưa đầy chục mét nhưng hắn thì lại chẳng mảy may để ý.

"Học xong rồi..."

"Ừ...thế à, đang ở đâu? Anh hỏi mày lại không trả lời ngay đi, lần chần mãi thế?"

"Anh nổi nóng cái gì? Tôi đang ở phía sau xem anh nhảy nhót như một con khỉ, nhảy tốt lắm tôi nhìn rất là vui."

Quả nhiên đúng như dự đoán của Phí Anh, Diệp Châu im bặt dừng toàn bộ mọi động tác từ từ quay đầu. Ngay khi vừa nhìn thấy cậu hắn liền ngay lập tức thay đổi sắc mặt xắn lên tay áo hùng hổ đi ngược lại như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Thằng này! Mày đi phía sau mà sao không lên tiếng? Muốn ăn đòn phải không?"

Phí Anh không thèm để ý tới mấy lời uy hiếp của Diệp Châu mà trợn mắt lên lườm một cái rõ kêu.

"Anh chỉ giỏi nói mồm, còn chưa đánh tôi được cái nào."

"Mày...mày hôm nay còn mở mồm trả treo phải không?"

"Anh điên nặng hết thuốc chữa rồi phải không? Tính tình anh xấu thế này sao có người nào dám yêu anh cả đời được đây? Ôi xem anh đi! Cứ như tên lập dị như vậy coi chừng chết già không có người bầu bạn."

Diệp Châu miệng giật giật tính chửi cái gì đó nhưng nghĩ tới kế hoạch bẻ cong Phí Anh thì đành phải nhịn xuống. Hắn trợn ngược mắt lên sau đó hít thở một cái thật dài lấy hơi, xem như ông rời thương cậu nên hắn cho qua.

"Thôi mà mày muốn nói anh sao cũng được, bây giờ đói chưa? Muốn ăn gì?"

Phí Anh vừa nghe Diệp Châu hỏi muốn ăn gì thì theo quán tính liền trả lời không chút do dự.

"Tôi muốn ăn khoai tây chiên."

Diệp Châu nghe thấy trong đầu đang cố gắng nhớ lại những kinh nghiệm mà người ta chia sẻ. Khi đối phương đòi ăn những món ăn vặt hay đại loại là thức ăn nhanh đầy dầu mỡ thì phải ôn nhu một chút bảo là những thứ ấy không tốt cho sức khỏe. Đối phương nếu biết mình quan tâm lo lắng những việc nhỏ nhặt thì sẽ ngay lập tức có hảo cảm lâu dần sẽ bắt đầu có tình cảm. Việc bẻ cong sẽ sớm ngày hoàn tất đối phương sẽ mất dần đi năng lực từ chối sức hấp dẫn từ bạn. Hắn nhắm thấy đây chính là thời cơ tốt liền không chút do dự mà thực hiện ngay

"Không được! Khoai tây chiên không tốt, món đó nhiều dầu mỡ nhất định không tốt."

Phí Anh lom lom nhìn Diệp Châu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc lắc lắc đầu.

"Anh có vấn đề thật rồi, hôm nay còn can thiệp luôn cả việc ăn uống của tôi nữa. Anh có thể bớt lố bịch một chút được không? Người ta nghĩ được còn tưởng chúng ta có gian tình đó, có bị điên không?"

Diệp Châu nghe mấy lời này xong thì rơi vào hoang mang. Hắn rõ ràng đã tìm hiểu kỹ lắm mà sao lại không áp dụng được với Phí Anh. Mặt bắt đầu dại ra không biết giây tiếp theo phải làm cái gì nhưng vẫn cương quyết không cho cậu ăn khoai tây chiên để hòng lấy được hảo cảm.

"Không cần biết! Anh mặc kệ, anh không cho mày ăn. Đi ăn cái khác, ăn cái nào mà tốt cho sức khỏe thì ăn."

Phí Anh thấy Diệp Châu lại giở thói bá đạo cố chấp ra liền bất lực ngồi xổm xuống ôm mặt nhìn hắn.

"Em thực sự muốn ăn khoai tây chiên mà, anh mắc cái gì lại cản trở em vậy? Em muốn ăn cái đó không muốn ăn cái khác."

"Dễ thương quá". Đó là tất cả suy nghĩ của Diệp Châu khi thấy Phí Anh làm nũng, đó là còn chưa kể vừa rồi cậu còn gọi hắn là anh. Hắn tự nhiên lại đỏ cả hai tai, tay ngứa ngáy lại theo thói quen đưa lên miệng vừa cắn móng tay vừa nói.

"Vậy đứng lên đi rồi anh dẫn đi ăn nhưng mà chỉ một lần này thôi đấy."

Phí Anh vẫn ngồi đấy bĩu môi không chịu đứng lên. Diệp Châu chả hiểu thế nào mà mặt cũng lan đỏ hết cả không dám nhìn thẳng vào cậu mà cắn cắn móng tay mình sau đó thỏa thuận.

"Được rồi! Đứng lên đi sau này không cản mày ăn mấy thứ đó nữa."

Lời này vừa nói ra Phí Anh mới chịu đứng lên đi tiếp, cậu vừa đi vừa lầm bầm chửi.

"Lớn to đầu rồi còn cắn móng tay, bẩn chết đi được."

Diệp Châu theo sát phía sau nghe Phí Anh chê bai thẳng từng vậy thì mới vội vàng thu móng vuốt về, mắt đảo quanh xem có ai thấy hay không. Dù sao đường đường là một lão đại lại bị một đàn em khóa dưới mắng mỏ như vậy nhìn thế nào cũng không phải là chuyện hay ho gì. Đàn em này không ai khác lại chính là tình địch không đội trời chung, chuyện này nếu người khác biết được thì thất bại không cần gươm giáo.

"Thôi bớt nói lại, con trai gì mà đanh đá quá."

Phí Anh vừa bước đi phía trước vừa nói với ra phía sau không chịu thua kém Diệp Châu nửa chữ.

"Có anh mới đanh đá đó, không những đanh đá còn cục súc, vô lý nữa. Anh xem anh suốt ngày mày mày tao tao như vậy, anh sợ người khác không biết anh ghét tôi chắc."

Diệp Châu bước nhanh thêm một nhịp tiến đến ngang hàng với Phí Anh mà gầm gừ.

"Mới nói cái gì? Không thích như vậy à? Vậy thích thế nào mới vừa lòng đây? Mày..."

"Đấy thấy chưa lại mày tao, tôi là tôi không thích người ta xưng hô như thế với mình. Anh xem ngoài anh ra bên cạnh tôi cho dù lớn bé cũng chưa từng có ai xưng hô như thế. Thật khiếm nhã!"

"Mày... mày giỏi lắm, còn đem tao đánh đồng với mấy đứa suốt ngày chỉ ru rú góc nhà. Học với chả hành đến lú đầu rồi hay gì? Không lẽ đứng trước đối thủ của mình còn phải khúm núm xưng anh em à?"

Nghe Diệp Châu nói như vậy Phí Anh tức đến đỏ cả mặt quát ầm lên, không cần biết người qua đường có nghe hay không cũng muốn lớn họng cho hả dạ.

"Anh là đối thủ không đội trời chung với tôi mà tôi có như anh nói đâu. Tôi vẫn gọi là anh đấy thôi chứ như đứa khác nó đấm anh tàn phế lâu rồi, anh chơi không công bằng."

Diệp Châu lúc này cứng họng không cãi lại được, hắn bất lực vỗ trán mấy cái mà trách móc.

"Được rồi Anh Anh, mày đã lớn như vậy rồi nên làm ơn đừng có nhõng nhẽo như lúc còn bé được không? Giờ anh trai mày nó đang ở nước ngoài rồi, nhõng nhẽo vậy cho ai xem đây? Thiệt là cũng chỉ nó mới chịu nổi mày đấy, chứ phải anh đây thì..."

Diệp Châu đang nói đến đó lại nhìn thấy mặt Phí Anh phụng phịu, miệng chu ra tỏ ý không hài lòng lắm thì trong bụng liền kêu gào.

"Mẹ kiếp!"

Phí Anh căn bản không ý thực được hành động của mình ở trong mắt hắn lại thành ra đang làm nũng cho nên cứ như thói quen mà lườm. Cũng phải thôi bất cứ ai nhìn cậu cũng không bao giờ nói cậu đanh đá hay nhõng nhẽo cùng làm nũng chiêu trò. Duy chỉ trong mắt Diệp Châu mọi thứ về cậu đều đổi khác. Không phải bây giờ mới thấy như thế mà từ lúc còn nhỏ đã suy nghĩ như vậy rồi cho nên mới sớm hình thành thái độ khó ở với cậu như vậy. Bởi vì hai bên gia đình không có một cô con gái nào cho nên đối với mấy nam tử trong nhà phụ huynh đều là ngứa mắt không thôi. Phí Anh là nhỏ nhất nên luôn được cưng chiều hơn ba tên còn lại. Chính vì thế hắn lúc nào cũng nghĩ Phí Anh vì tính tình con gái, ra vẻ hiền lành mới được cưng chiều nên suốt ngày cáu bẳn.

"Không mày tao thì không mày tao, có cái gì khó khăn đâu nào."

Phí Anh gật gật đầu sau đó thì không quan tâm tới Diệp Châu nữa mà đi nhanh hơn. Hắn còn chưa thoát ra được hảo cảm ban nãy gành cho cậu đã thấy mình bịbỏ rơi nên la lớn.

"Này, đợi anh một chút..."

"Anh đi nhanh lên một tí đi, tôi đói sắp không chịu được rồi."

"Chân anh hôm bữa bị mày tẩn giờ vẫn còn đau đây này, hối cái gì?"

"Anh bảo chân đau mà ban nãy tôi thấy anh nhảy giỏi lắm mà, lúc đấy sao không đau?"

Nói thế này thì Diệp Châu có mười cái miệng cũng không cãi lại được nên đành im lặng. Hai người một trước một sau níu kéo cuối cùng cũng tới cửa hàng thức ăn nhanh. Cả hai cùng thống nhất chọn cái bàn phía góc trong cùng để không ai làm phiền. Sau một hồi nghe ngóng thì cuối cùng Diệp Châu cũng gọi những món mà cậu thích. Mà điều đáng nói là những món này hắn lại hoàn toàn không thích chút nào nên cũng ngại bỏ vào miệng.

"Sao anh không ăn đi, giả vờ cái gì?"

Diệp Châu một lần nữa lại cứng họng không thể cãi người trước mặt. Hắn đang dần mất đi khả năng chiến đấu, nhất là khi ở với Phí Anh bình đạm thế này thì hắn quên luôn bọn họ là tình địch. Thấy hắn không nói gì, Phí Anh cũng không thèm quản nữa mà chăm chú ăn tiếp.

"Mặc kệ anh! Không ăn thì thôi vậy, tôi ăn hết."

Lại một lần nữa Diệp Châu ngẩn người, không biết có phải bởi vì gần đây hắn tiếp xúc với cái vấn đề bẻ cong giới tính quá nhiều hay không mà lúc nào nhìn Phí Anh trong bộ dáng tự nhiên không chút phòng thủ như thế này hắn đều cảm thấy rất thích. Hắn còn không tự chủ được mà ngắm nhìn người ta đến quên luôn cả chớp mắt.

"Anh không ăn thật đấy à? Không ăn sao nãy gọi cái gì lắm thế? Muốn vỗ béo tôi cho xấu xí đi chứ gì?"

"Bớt cằn nhằn lại đi, mày cứ ăn cho no là được rồi, có ai ép đâu mà ăn đến béo phì hả?"

Phí Anh vừa ăn vừa nói, lại không để ý trên miệng đã dính một chút tương ớt. Diệp Châu ban nãy đã phát hiện ra rồi nhưng mà thấy cậu ăn ngon miệng quá trong lòng lại không nỡ trêu chọc. Dù sao thì dính một chút cũng không có vấn đề gì, cậu ăn thoải mái ngon miệng là được.

Phí Anh ăn đến là vui vẻ mà không ý thức được trên mặt đã bị dính tương. Cậu ăn toàn là đồ chiên cay nóng cho nên cổ họng bắt đầu rục rịch khát nước. Loay hoay nhìn quanh lại phát hiện ra ban nãy quên không mua nước cho nên thở dài.

"Quên gọi nước rồi."

Không đợi Phí Anh nói hết Diệp Châu đã nhanh chóng đứng lên đi mua nước để phục vụ cho tình địch của mình.

"Cho hai phần coca..."

Diệp Châu mang hai ly coca lớn về tới thì thấy Phí Anh cứ như vậy nhìn mình. Bỏ qua ánh mắt dò xét của cậu hắn chỉ chăm chăm nhìn vào vệt tương đỏ chói còn dính ở bên miệng kia. Không hiểu làm thế nào mà vết dính kia lại hấp dẫn hắn đến như nên chẳng tiếc thấp giọng ôn nhu khác hẳn với mọi ngày.

"Làm sao không ăn nữa? Có chuyện gì?"

Phí Anh với tay lấy một ly coca về phía mình nhưng mắt vẫn không ngừng nhìn Diệp Châu đầy khó hiểu.

"Sao anh biết tôi sẽ uống coca? Hôm nay thấy anh lạ lắm, anh đang tính toán cái gì phải không?"

"Mua rồi thì uống đi hỏi làm cái gì, lo ăn đi kẻo lại mềm hết"

Phí Anh ghét bỏ ra mặt mới vừa há miệng định ngậm lấy cái ống hút thì Diệp Châu lại như bị ong chích mà kêu.

"Khoan đã!"

Cậu ngạc nhiên, hai mắt nghi hoặc nhìn anh trên tay vẫn cầm ly nước nhưng không dám động đậy.

"Chuyện...chuyện gì thế?"

Diệp Châu nhổm dậy hướng về phía Phí Anh đưa tay lên định làm cái gì đó. Phí Anh cả kinh tưởng rằng hắn khó ở trong người rồi vung tay đánh mình thì rùng mình nhắm chặt mắt lại. Thế nhưng diễn biến sau đó khiến cậu như rơi vào một thế giới khác. Hắn vậy mà dùng tay lau vệt tương dính trên miệng cậu, hành động nhẹ nhàng lại như rất nâng niu người trước mặt mình. Cậu nín thở không dám mở mắt, tim đập nhanh đến không tưởng tượng nổi vì hành động bộc phát của hắn.

"Ăn kiểu gì mà để dính lên miệng rồi?"

Phí Anh vẫn không dám mở mắt, toàn bộ sự dịu dàng đó là cậu tự mình cảm nhận được. Ngay cả giọng nói của Diệp Châu lúc vừa rồi cũng ôn nhu khác hẳn ngày thường, nếu như cậu là con gái chắc có lẽ cũng sớm yêu rồi.

"Mở mắt ra đi, anh đâu có đánh."

Cái này còn đáng sợ hơn đánh. Một người từ trước đến nay luôn không vừa mắt mình, luôn vô cớ sinh sự, nói năng cộc cằn thô lỗ. Không những thế còn sống chết tranh giành với mình một Vương Tử Tuyền sao có thể làm ra mấy cái hành động này được. Phí Anh sống chết không hé mắt ra cứ như vậy cứng đờ cầm ly nước đến quên cả việc thở.

"Anh không đánh mà...thật đấy!"

Càng nghe mấy lời dịu dàng như thế này từ chính miệng Diệp Châu lại càng làm Phí Anh thêm xoắn xuýt. Không nghĩ tới bản thân mình trong vòng một nốt nhạc lại dễ dàng bị hành động của người này làm cho mất phương hướng. Cậu tức thì xấu hổ mở mắt ra đá một cái ngay cẳng chân Diệp Châu khiến hắn đau đến nhăn mặt hít thở không thông.

"Lý Diệp Châu, anh đi chết đi!"

Nói xong Phí Anh lập tức đứng lên bỏ về mà không thèm bỏ lại lí do cho hắn. Diệp Châu căn bản không biết vì sao Phí Anh lại hành động lạ như vậy thì như bị ngớ ngẩn. Hắn gãi gãi đầu rồi quên luôn cả cái chân mới vừa bị cậu đá đến đau điếng mà ngơ ngẩn tự hỏi.

"Anh Anh bị làm sao thế? Mình chỉ giúp nó lau miệng mà cũng dỗi nữa hả, sao kỳ lạ vậy?"

Diệp Châu nghĩ nghĩ như vậy nhưng cuối cùng vẫn là chọn đuổi theo Phí Anh. Dù sao thì cũng phải hỏi cho rõ, không dưng lại nổi nóng như thế khéo lại có vấn đề.

"Đợi anh với! Mày nổi nóng cái gì? Ai da cái chân tôi."

Phí Anh cũng không biết vì sao mà mình lại kích động như vậy nữa. Thời điểm chạy qua bên kia đường cậu không ngờ lại gặp phải Vương Tử Tuyền thì hai mắt mở to đầy kinh ngạc.

"Phí Anh, cậu đi đâu đấy?"

"Tôi...tôi vừa mới..."

"Anh Anh... chạy đi đâu vậy? Đợi anh một chút coi, có biết người ta đau chân không?"

Phí còn chưa nói hết câu đã nghe tiếng Diệp Châu phía sau í ới. Thẹn quá hóa giận cậu nắm tay Vương Tử Tuyền kéo đi một mạch khiến cô cũng bị bất ngờ mà hỏi.

"Cậu dẫn tôi đi đâu thế? Hôm nay tôi còn chưa có nói sẽ cùng cậu hẹn..."

"Chị không nói nhưng mà bây giờ tôi muốn đi hẹn hò với chị, có đi không?"

"Ờ...ờ đi, đi cũng được."

Diệp Châu chứng kiến một màn nắm tay lôi kéo kia thì lửa giận phừng phừng. Hắn vội vàng chạy theo hai người bọn họ bất chấp chân kia còn đau đến váng vất đầu óc.

"Đứng lại! Hai người đứng lại ngay!"

Phí Anh vẫn nắm tay Tử Tuyền lao đi như gió mặc kệ Diệp Châu có kêu thế nào cũng không thèm quay đầu. Trông cái cảnh tượng này thật giống trong mấy bộ phim ngôn tình mà bọn họ hay nghe người ta kể. Một mối tình tay ba đầy ngang trái, nam chính cùng nữ chính nằm tay nhau chạy trốn khỏi một tên nam thứ si tình tàn ác. Suy nghĩ như vậy khiến Phí Anh tạm thời nhẹ nhõm hơn một chút. Chẳng qua bao lâu Diệp Châu cũng đuổi tới, nhìn thấy hai người trước mặt nắm tay nắm chân mắt hắn liền trợn trắng.

"Phí Anh, mày tính làm cái gì?"

Phí Anh thời điểm này thấy Diệp Châu thì ngay lập tức nhớ đến hành động ban nãy nên giống như liều mình gồng lên chống đỡ.

"Câu này tôi phải hỏi anh đấy, anh ban nãy làm cái gì?"

Diệp Châu nghe xong câu hỏi này của Phí Anh nhưng không hiểu lời của cậu thì hỏi ngược lại.

"Ban nãy anh làm cái gì?"

Phí Anh tức đến nghẹn, nơi chốn đông người thế mà Diệp Châu lại ngang nhiên làm ra cái loại hành động kia, thiếu đường xem cậu như con gái yếu đuối. Thử hỏi xem người khác nhìn thấy cảnh tượng đó thì có bao nhiêu mất mặt cho cậu. Đường đường là một thằng con trai mà bị một kẻ khác đối xử như con gái, nghĩ tới là tức không chịu được liền gào lên.

"Mẹ nó! Anh cút ngay đi."

Diệp Châu chứng kiến Phí Anh kích động như vậy thì có hơi lung túng. Phí Anh mà hắn biết tuy là có phần đanh đá cùng kiêu căng có thừa nhưng tuyệt đối không bao giờ vô cớ nổi nóng như vậy. Cậu kích động thế này xem ra là có lý do gì đó, nhưng là lý do gì hắn nghĩ mãi cũng không ra. Bọn họ vốn dĩ đăng ăn uống vui vẻ thì đột nhiên cậu lại nổi nóng khiến hắn cũng thấy mờ mịt. Bởi vì trời sinh từ nhỏ bản tính vốn bá đạo cho nên hắn ngay lập tức túm lấy cổ tay cậu kéo về.

"Anh hỏi lại một lần nữa, ban nãy anh đã làm cái gì?"

Phí Anh ấm ức không nói ra được, cũng không cách nào vùng ra khỏi cái siết tay kia thì cứ đứng im lặng ở đó không một tiếng động. Chẳng lẽ ở trước mặt Vương Tử Tuyền lại nói rằng hắn ban nãy xem cậu như con gái, có chết cũng không ở trước mặt người khác nói như vậy. Tử Tuyền nãy giờ bị cuốn vào cậu chuyện chẳng rõ đầu đuôi kia thì có hơi tự đắc một chút. Cô cho rằng hai người bọn họ lại vừa mới gây nhau vì mình thì ra vẻ tiểu thư chảnh chọe khoanh tay hỏi.

"Hai người ban nãy vừa mới làm cái gì? Đừng nói với tôi là anh lại nghĩ đông nghĩ tây hai chúng tôi rồi gây sự đấy nhé. đúng thật là..."

Diệp Châu từ lúc tóm được Phí Anh thì hầu như không còn đề ý gì tới Tử Tuyền nữa. Thời khắc nghe cô hỏi như vậy anh lại càng thêm bực mình. Không cần nghĩ tới người này bản thân đã cất công theo đuổi lại còn sống chết tranh giành. Hắn thậm chí còn bày mưu tính kế giăng bẫy tình địch chỉ vì muốn đường đường chính chính đem cô trở thành bạn gái mình. Nhưng ngay lúc này tay hắn vẫn nắm chặt cổ tay Phí Anh không chịu buông miệng không nhịn được mà nói.

"Liên quan gì tới cô?"

Tử Tuyền được một phen thất kinh vì những lời thốt ra từ miệng Diệp Châu. Từ trước tới nay đàn ông theo đuổi cô chỉ hận không thể dung hết những lời hoa mỹ trên đời để lấy lòng. Vậy mà tên điên này lại dám cho cô ăn dưa bở, bây giờ còn lớn tiếng như vậy xem ra là không muốn chừa mặt mũi.

"Anh bị điên sao? Thô lỗ như vậy với phụ nữ hả? Anh có biết tôi là ai không?"

"Cô có là ma quỷ thì cũng kệ, cô nghĩ tôi sợ à?"

Vương Tử Tuyền tức giận đến phát run, không thèm nói nữa mà quay lưng bỏ đi một mạch. Dù sao cũng là thiên kim tiểu thư không lý nào lại cùng tên điên này đôi co giữa đường. Sau khi Tử Tuyền rời đi Phí Anh lúc này mới gằn giọng với hắn hơn thua.

"Bỏ tay ra..."

"Mày bị cái gì vậy? Đang yên lành lại nổi giận bỏ chạy ra đây? Có cái gì thì phải nói anh mới biết được chứ."

Phí Anh không nói gì, vằng tay ra khỏi chạy về nhà. Diệp Châu lại đuổi theo cậu muốn hỏi cho ra chuyện, cảm giác bị người ta tức giận vô cớ thế này quả thực không hề dễ chịu chút nào.

"Anh Anh..."

"Anh theo tôi ra sân bóng sau trường, chúng ta đánh một trận."

Diệp Châu không cần biết lý do là gì cứ vậy đi theo Phí Anh. Vừa đến sân bóng trời cũng đã nhập nhoạng tối, mọi người đều đã ra về hết nên nơi này ngoài hai người bọn họ ra thì cũng không có ai. Phí Anh vứt cặp sách lao đến đánh Diệp Châu ngã lăn ra sân, sau đó dứt khoát ngồi thẳng lên bụng hắn đấm tới tấp. Hắn bị đánh đến bầm tím thế nhưng từ đầu tới cuối hắn vẫn nằm im một cái cũng không đáp trả.

"Đánh xong chưa? Vừa lòng chưa? Nói đi, anh đã làm cái gì?"

Phí Anh đánh một hồi cũng thấm mệt, dứt khoát ở trên người Diệp Châu nằm xuống mà vừa thở vừa lầm bầm.

"Anh khốn nạn lắm!"