Hoàn Mĩ Trả Thù: Trùng Sinh Để Gặp Đúng Người

Chương 25: Dáng vẻ dễ thương



Sáng sớm khi mặt trời chưa ló dạng, tất nhiên Nhược Y Mai không hề biết chuyện xảy ra tối hôm qua. Lãnh Tư Khiêm tỉnh giấc trước cô, lúc đó thì trời còn khá sớm, hắn quay sang nhìn cô gái đang ngủ say. Giờ nhìn Y Mai rất giống mèo con nhỏ. Ngoan ngoãn, đáng yêu.

Tay hắn bỗng không thể khống chế được, bất giác đưa lên chạm vào tócc cô. Nó mềm mượt lại thoang thoảng mùi gì đó ngòn ngọt, anh trước giờ chưa ngửi được mùi hương nào như vậy. Tìm nó thì duy nhất chỉ có trên người cô.

Hết chơi đùa tóc của Nhược Y Mai, Lãnh Tư Khiêm lại chọc nhẹ đôi má trắng hồng mềm như kẹo xốp của cô, chạm vào sống mũi thẳng tắp,…hắn từ bao giờ mà trở nên ấu trĩ như thế?

Đang ngủ ngon lành, Y Mai bị quấy rầy khẽ kêu lên một tiếng khó chịu nhưng rất nhanh sau đó lại nhắm chặt mắt tiếp tục giấc mộng dang dở.

Hắn trêu chọc chán rồi liền rời giường đi chọn một bộ âu phục màu xám bạc của Canali. Bộ đồ này được đặt may thủ công riêng cho hắn nên nó độc nhất vô nhị. Từng đường kim mũi chỉ đều làm bằng tay tỉ mỉ vô cùng.

Không lâu sau đó, Y Mai cũng thức dậy. Vừa mở mắt đã thấy cảnh Lãnh Tư Khiêm quấn khăn tắm bước ra. Lại là dáng vẻ yêu nghiệt đó, dù có nhìn bao nhiêu lần thì cũng không khỏi khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Mới sáng ra đã bắt cô "uống thuốc bổ mắt" rồi.

- Nè…nè anh để ý chút đi chứ! Tôi đang còn trong phòng sao anh lại bán khỏa thân như vậy?

- Em không thích?

Mặc dù không muốn nói dối nhưng chút thể diện này cũng phải để cô giữ lại chứ. Nếu nói thật là "thích" thì chẳng biết nên giấu mặt vào đâu.

- Không.

- Khẳng định?

- Ừm.

- Chắc chắn chứ?

Lãnh Tư Khiêm hỏi đi hỏi lại, ánh mắt dò xét như muốn nhìn thấu tâm can người đối diện là cô. Nó mang một cảm giác áp bức không hề nhỏ, quả nhiên khí chất của ông chủ Thiên Hoàng rất khác người thường.

- Ờ…thì cũng chỉ là chút chút thôi.

- Em đúng là sắc nữ. Anh lo sợ cho bản thân mình bị em "ăn…

Hắn nói ngập ngừng, giống chờ cô đưa ra lời phản kháng. Đúng như ý muốn, Nhược Y Mai cướp lời, dù biết là bất lịch sự nhưng nếu không nói ra câu này cô sợ bản thân sẽ xấu hổ đến đỏ mặt như quả cà chua.

- Anh im miệng! Tôi là con gái không sợ bị anh "ăn" sạch sẽ đến xương cũng không còn thì thôi, anh là đàn ông sợ cái quái gì chứ.

Chế độ cáo già gian manh của Lãnh Tư Khiêm lại được bật lên.

- Em không sợ anh "ăn sạch" em sao? Vậy anh cũng không khách sáo nữa nhé.

Dứt lời, hắn tiến lại gần Nhược Y Mai từng bước từng bước một khoảng cách giữa cô và hắn ngày càng rút ngắn. Hắn ghé sát vào tai cô thổi nhẹ một cái.

Một tay che tai lại, mặt Nhược Y Mai đỏ bừng bừng cơ hồ có thể cảm nhận được nó đang nóng như thế nào. Cô mắng hắn:

- Cái tên vô sỉ này! Anh làm gì vậy hả?

- Vô sỉ? Chẳng phải em không sợ anh "ăn" em sao, giờ mặt lại hoảng hết cả lên thế kia.

- Tôi…

Cô nhanh chân chạy khỏi giường, chạy khỏi hắn. Ở cạnh Lãnh Tư Khiêm mà buông lỏng cảnh giác thì thôi số của cô cũng xong luôn.

———Thiên Hoàng———

Hôm nay, hai người họ lại cùng đến công ty. Haiz…nhân viên của hắn mới sáng sớm lại được nhét một miệng toàn thức ăn cho chó thế này thì cả ngày chỉ có ghen tị chứ làm việc gì nổi nữa. Phận không có người yêu đúng là khổ khi ở gần bọn có gấu.

- Lúc 10 giờ có buổi họp ban hội đồng quản trị với trụ sở bên Mỹ bằng video, nội dung cuộc họp là bảo mật nên chuyện này tôi không biết. Khoảng 1 rưỡi chiều thì có một cuộc đấu thầu dự án điện tử công nghệ cao, Lục thị cũng có mặt.

Y Mai báo lịch trình buổi sáng cho Lãnh Tư Khiêm biết, mất công hắn lại nói nặng nói nhẹ cô, mắc mệt. Hắn nhàn nhạt lên tiếng:

- Dự án 1 rưỡi chiều này em cứ đi một mình. Thông tin về nó khá phức tạp, đây là dự án chủ chốt năm nay của Lục thị. Họ chuẩn bị rất kĩ lưỡng, nếu em giành được thì đúng là chơi Lục thị một vố đau.

- Nhưng tôi chưa có chuẩn bị gì hết. Anh thông báo đột ngột như vậy, dù sao cũng là dự án quan trọng, không sợ tôi làm mất nó sao?

- Cái bằng tiến sĩ chính trị - kinh doanh của Đại học Harvard không lẽ chỉ là hư danh? Với năng lực của em anh sẽ chọn đánh cược một lần.

- …

Nhược Y Mai không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy tệp tài liệu trên bàn rồi quay lại chỗ làm việc của mình nghiên cứu kĩ càng từng số liệu trong đó. Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Lãnh Tư Khiêm nghĩ thầm:

- Mong em đừng làm anh thất vọng, mèo hoang nhỏ!

Quả nhiên vì chỉ có vài giờ ngắn ngủi từ bây giờ đến 1 rưỡi chiều nên Y Mai bận tối tăm mặt mũi. Chồng tài liệu đã cao đến nỗi muốn che khuất luôn thân hình nhỏ nhắn của cô, hết ghi ghi chép chép lại phân tích số liệu. Mải mê làm việc mà suýt quên cả bữa trưa.

May mà đã có Lãnh Tư Khiêm kế bên, từ khi về chung một nhà hắn đối với cô vô cùng ôn nhu, lo lắng tất thảy mọi thứ về cô. Cứ đà này Y Mai sợ mình sẽ yêu hắn mất thôi.