Hoán Nhật Tiễn

Chương 1-1: Phong Ba Đao Gãy



Thanh Thủy trấn nằm dưới núi Doanh Bàn bên ngoài thành Tự Vĩnh, thuộc khu vực giao giới giữa hai vùng Thục Nam[1] và Điền Bắc[2]. Bởi vì nơi đây núi nhiều mà thấp, ít nối liền nhưng lại kề nhau san sát, khoảng cách chỉ chừng vài trượng, do đó mới có cái tên Doanh Bàn.

[1]. Thục là một tên gọi khác của tỉnh Tứ Xuyên hiện nay. Thục Nam là chỉ khu vực phía nam Tứ Xuyên.

[2]. Điền là một tên gọi khác của tỉnh Vân Nam hiện nay. Điền Bắc là chỉ khu vực phía bắc Vân Nam - Dịch giả (DG).

Thanh Thủy trấn nằm ở nơi hẻo lánh, hiếm người qua lại, dân phong thuần phác, đa phần mưu sinh bằng nghề trồng trọt. Tuy thuộc vùng sơn cước đất đai cằn cỗi nhưng vì người ít đất nhiều nên cư dân ở đây không phải lo lắng về vấn đề cái ăn cái mặc.

Dù được gọi là trấn nhưng nơi này chỉ là một lòng chảo giữa vùng núi non. Trong trấn có mấy chục hộ gia đình cư ngụ, mỗi hộ chiếm một khoảnh đất nhỏ, dường như không có hai hộ nào ở gần kề nhau. Chỉ có những con đường mòn uốn lượn kéo dài từ trên núi xuống là giống như một tấm lưới lớn nối liền những hộ gia đình nằm rải rác.

Đó là một buổi chiều hè bình lặng như bao buổi chiều hè khác. Vừa trải qua trận mưa rào đột ngột, vầng dương rực rỡ đã vội ló ra khỏi lùm mây, hắt xuống mặt đất từng cơn nóng nực.

Những ngọn cỏ non mơn mởn bên vệ đường vừa nhú lên đã bị cái nóng thiêu đốt trở nên oằn oại, trông hết sức yếu ớt, đáng thương. Lũ ve sầu trên cây kêu rả rích không ngừng. Mặt đường nhớp nháp nước mưa bốc lên từng làn hơi nước mờ mịt, càng lên cao càng nhạt bớt, cuối cùng hòa làm một với màu trắng của bầu trời.

Phía dưới gốc cổ thụ nơi đầu trấn thì lại vô cùng râm mát. Một đứa bé trai tuổi chừng mười hai, mười ba nằm dưới gốc cây, miệng vẫn còn ngậm nửa cọng cỏ, đang nghiêng đầu nhìn bầu trời, thân thể chẳng hề động đậy, tựa như đang lắng nghe tiếng ve kêu hay đang suy tư điều gì đó.

Cư dân Thanh Thủy trấn đều ở trong nhà tránh nóng, cả trấn chìm trong cảnh tịch mịch. Ngoài tiếng ve sầu kêu rả rích, không thể nghe thấy thứ âm thanh nào khác. Giữa một buổi chiều tẻ nhạt như thế, cho dù cái nóng nực đã bị chút hơi nước trong không khí làm giảm bớt nhưng người ta vẫn cảm thấy mỏi mệt và buồn ngủ.

Trên con đường núi đột nhiên vọng tới tiếng vó ngựa khiến đứa bé tỉnh táo trở lại từ trong cơn trầm tư.

“Lạ thật! Lúc này mà lại có người tới, chẳng lẽ là thầy lang bán hàng kia?” Đứa bé lẩm bẩm một mình, nhảy bật dậy. Nó sống ở vùng núi này đã lâu, chẳng có mấy bạn chơi cùng, trong một buổi chiều nhạt nhẽo như thế này, thấy có người tới tất nhiên là vô cùng hưng phấn.

Ánh mặt trời rực rỡ đột nhiên rọi tới khiến cặp mắt đứa bé nhòe đi, nó vội vàng đưa tay lên dụi mắt, cố gắng nhìn về phía con đường núi. Lấp ló phía sau làn hơi nước mịt mờ, con đường càng có vẻ gập ghềnh hơn, ngọn núi càng có vẻ nghiêng hơn, cây cối càng thưa thớt hơn, chim chóc thì càng nhiều hơn...

Trên con đường núi, một người một ngựa chậm rãi đi tới. Con ngựa đó toàn thân ngợp một màu đỏ, duy có bốn chiếc vó là trắng ngần như tuyết. Mang trên mình chiếc yên bằng bạc, con ngựa hiên ngang đi tới, đầu ngẩng cao, trông cực kỳ thần tuấn. Chắc hẳn lúc đi đường đã ướt nước mưa, sau lại chạy nhanh và bị ánh mặt trời rọi xuống, lúc này, chiếc bờm của nó đã bị nước mưa và mồ hôi làm cho bết lại thành một mảng dài, không ngừng hất lên hạ xuống một cách có tiết tấu theo động tác của thân thể.

Người trên lưng ngựa toàn thân vận đồ đen, chỉ chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường nhưng trên khuôn mặt lại thấp thoáng có sát khí. Hắn không mang theo vật gì trên lưng, nhưng hai bên hông đeo hai thanh trường đao được đút trong bao.

Đứa bé đó thấy người tới không phải là thầy lang bán hàng thì không khỏi có chút thất vọng. Khi nhìn thấy người này có mang theo vũ khí, nó cũng không tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn quan sát đối phương một lượt từ trên xuống dưới vẻ rất thích thú.

Người áo đen thúc ngựa đi tới trước mặt đứa bé, ghìm cương ngựa, đoạn đưa tay lau mồ hôi trên trán, nghiêm túc hỏi: “Này tiểu ca, xin cho hỏi nơi đây có phải là Thanh Thủy trấn không?” Tuy thần thái hắn oai vệ nhưng nói năng lại rất khách sáo, mang chút khẩu âm của vùng Vân Nam.

“Không sai, nơi này chính là Thanh Thủy trấn.” Thấy người áo đen lại định lên tiếng hỏi tiếp, đứa bé đó cười hì hì, khoát tay nói: “Ông đừng hỏi gì ta vội, để ta đoán xem ông đến đây làm gì trước nhé!”

Người áo đen thoáng ngẩn ra, không ngờ đứa bé này mới chỉ mười hai, mười ba tuổi mà lại không sợ người lạ, hơn nữa thần thái còn rất điềm đạm, ung dung. Định thần nhìn kĩ, hắn thấy đứa bé này có lưỡng quyền nhô cao, cặp môi rất dày, mũi quằm mày thưa, tướng mạo xấu xí, cả gương mặt duy có cặp mắt to không ngừng hấp háy kia là bắt mắt nhất. Hơn nữa, bộ dạng nó tuy là người bản địa nhưng giọng nói thì lại mang khẩu âm miền Bắc, khác hẳn cư dân nơi đây. Trong lòng biết là có vấn đề nhưng hắn cũng không xuống ngựa, chỉ mỉm cười, nói: “Được, ngươi hãy đoán đi!”

“Nếu ta đoán đúng thì có thưởng không?” Đứa bé đó làm bộ làm tịch, ra vẻ già dặn nói.

Người áo đen cười rộ. “Ngươi muốn được thưởng gì nào?”

Đứa bé liếc nhìn con ngựa đỏ kia, làm mặt quỷ, nói: “Nếu ta đoán đúng, ông hãy cho ta cưỡi con ngựa này một lát.” Sau khi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đứa bé lại nói tiếp: “Ta không cần ông mang ta theo, ta muốn tự mình cưỡi nó.” “Cái thằng nhóc này...” Người áo đen vốn tới Thanh Thủy trấn có việc nhưng thấy đứa bé này thú vị liền muốn cò kè mặc cả với nó: “Con Hỏa Vân Câu này của ta nóng tính lắm, nhỡ làm ngươi bị ngã thì sao?”

“Hỏa Vân Câu! Cái tên này hay lắm!” Trong mắt thoáng qua một tia ao ước, đứa bé ưỡn ngực, nói: “Ông yên tâm, nam tử hán đại trượng phu, mình làm mình chịu, cho dù ta có bị ngã thì cũng không liên quan gì tới ông.”

Người áo đen thấy nó như vậy thì không khỏi cảm thấy tức cười. “Được rồi, chỉ cần ngươi đoán đúng, ta sẽ cho ngươi cưỡi nó nửa canh giờ.”

“Quyết định thế nhé, ông không được nuốt lời đâu đấy!” Đứa bé mừng rỡ vỗ tay kêu lớn, nhìn vẻ mặt nó như chắc chắn có thể đoán đúng vậy.

Người áo đen ung dung cất tiếng: “Ngươi hãy nói xem ta tới Thanh Thủy trấn này làm gì nào?”

“Chuyện này ấy mà...” Đứa bé nhìn người áo đen một lượt từ trên xuống dưới, gương mặt như cười như không. “Tuy rằng khó đoán nhưng không làm khó được ta.”

Người áo đen thấy đứa bé cứ dây dưa mãi liền tỏ ra bực bội. “Chắc ngươi không đoán được chứ gì! Ta chẳng có thời gian ở đây với tên tiểu quỷ ngươi mãi đâu!” Nói rồi hắn bèn quay ngựa, định đi vào trong trấn.

“Đừng vội, đừng vội mà! Ta biết...” Đứa bé kéo dài giọng, nói chậm rãi từng chữ một. “Ông đến đây tìm Dương thiết tượng[3] chứ gì?”

[3]. Thiết tượng có nghĩa là thợ rèn - DG.

“Làm sao ngươi biết?” Người áo đen thấy đứa bé vừa đoán đã đúng ngay, trong lòng cảm thấy hết sức nghi hoặc.

“Ông hãy nói xem ta đoán có đúng không đã?” Đứa bé cố ý không nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của người áo đen, dương dương đắc ý, nói.

“Không sai, coi như ngươi đoán đúng.” Người áo đen tuy cảm thấy rất nghi hoặc nhưng tất nhiên sẽ không tính toán với một đứa bé, bèn thẳng thắn thừa nhận.

“Oa!” Đứa bé mừng rỡ kêu lên một tiếng rồi chạy tới nắm lấy dây cương ngựa. “Dương thiết tượng ngụ tại căn nhà nhỏ phía đằng tây trấn này, chỉ đi mấy bước là tới, ông hãy để ta thử cưỡi ngựa trước đã.”

Người áo đen nhủ thầm lần này mình đến đây hoàn toàn là do ý niệm nhất thời, hành sự lại cực kỳ kín đáo, ngay đến các tâm phúc cũng không hề hay biết, chắc chắn sẽ không có tin tức gì bị tiết lộ ra ngoài, vậy đứa bé này làm sao mà biết được? Lại thấy nó thân thủ mau lẹ, trong lòng hắn càng nghi hoặc, bèn trầm giọng nói: “Ngươi hãy nói với ta ngươi làm sao mà đoán được trước đã!”

Đứa bé chỉ tay về phía chiếc bao đao mà người áo đen đeo bên hông phải. “Là nó nói cho ta biết.”

Người áo đen nhìn xuống hông phải mình theo ánh mắt đứa bé. Tuy hắn mang theo hai thanh đao nhưng chúng lại có hình dạng rất khác nhau, thanh đeo bên hông trái dài chừng ba thước, chỉ là loại mã tấu hết sức bình thường, trên giang hồ đâu đâu cũng có thể thấy, còn chiếc bao đao đeo bên hông phải lại dài tới năm thước, miệng được nạm vàng, chuôi đao thuần một màu đen, có khảm mấy viên minh châu, trông cực kỳ quý phái. Có điều, tuy chiếc bao đao này nhìn rất bắt mắt nhưng chung quy cũng chỉ là một chiếc bao đao mà thôi. Người áo đen nhìn suốt hồi lâu mà vẫn không hiểu đứa bé nhìn ra được điều gì từ chiếc bao đao này.

Đứa bé thấy người áo đen ngơ ngẩn thì vô cùng đắc ý, cất tiếng cười vang, sau đó nói tiếp bằng giọng trẻ con trong trẻo: “Bởi vì, đó là một thanh đao gãy!”

Lần này, người áo đen quả thực kinh hãi tột cùng. Thanh đao này quan trọng vô cùng, nếu việc đao gãy truyền ra giang hồ, chỉ e sẽ lập tức dẫn đến một hồi phong ba rất lớn. Sở dĩ hắn mất bao công sức tìm đến nơi này chính là vì nghe người ta nói, vị Dương thiết tượng kia có tài rèn đao đúc kiếm cực kỳ lợi hại, muốn nhờ ông ta giúp đỡ nối lại thanh đao này mà không để ai phát giác, chẳng ngờ vừa mới bước chân vào trấn thì việc đao gãy đã bị đứa bé này phát hiện. Trong cơn nôn nóng hắn bèn vung tay tới, muốn bắt đứa bé tra hỏi một phen.

Nhưng đứa bé đó nhanh nhẹn vô cùng, người áo đen vừa đưa tay ra nó đã lập tức phát giác, tránh qua một bên. Người áo đen ngồi trên lưng ngựa nên không tiện hành động, cũng không tiếp tục ra tay, chỉ chăm chú nhìn đứa bé. Đứa bé nhăn nhó mặt mày, nói: “Ông nhỏ mọn không muốn cho ta cưỡi ngựa thì thôi, tại sao lại động thủ với ta?”

Người áo đen thấy đứa bé khi nhảy qua một bên né tránh thì bộ pháp rất linh hoạt, khác hẳn những đứa trẻ bình thường, rõ ràng là biết võ công, trong lòng lại càng nghi hoặc. Hắn cũng được tính là một nhân vật có tiếng trên giang hồ, một đòn không trúng tất nhiên sẽ không mặt dày mà tiếp tục ra tay với một đứa bé, chỉ trầm giọng hỏi: “Làm sao ngươi biết đây là một thanh đao gãy?” Giọng hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Nếu không muốn bị ta bắt lại tra khảo, ngươi hãy ngoan ngoãn trả lời ta!”

Chuyện này có liên quan quá lớn nên hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Phải biết rằng thanh đao này mới gãy từ vài ngày trước, sau đó hắn lập tức một người một ngựa chẳng quản gió mưa tìm tới nơi này, gần như không ai biết được hành tung của hắn. Nhưng nếu không phải là tin tức bị lộ ra ngoài, làm sao đứa bé này biết được đây là một thanh đao gãy, lẽ nào nó có bản lĩnh nhìn xuyên thấu ư?

Đứa bé thoáng bĩu môi, vốn còn muốn ra vẻ rằng mình không sợ hắn ra tay nhưng thấy hai mắt kẻ này lấp lánh hung quang, trong lòng nó không khỏi có chút e sợ. Suy cho cùng thì nó vẫn là một đứa bé, nếu thật sự động thủ, chỉ xét về mặt khí lực đã thua kém đối phương rất nhiều rồi.

“Chuyện này thì có gì là khó!” Đứa bé lùi mấy bước, giữ khoảng cách với người áo đen, sau đó hai tay chống nạnh, gật gù đắc ý, nói: “Bao đao quý báu như vậy, thanh đao này ắt hẳn rất có lai lịch. Mà nó đã có lai lịch, bất luận thế nào cũng không đến mức không hợp với bao đao. Nhưng ta lại thấy thanh đao này đút trong bao có phần bị lệch, hơn nữa còn khẽ đung đưa, dường như trong bao đao có khoảng trống, không vừa khít với lưỡi đao. Nếu không phải chiếc bao đao này không cùng cặp với lưỡi đao, vậy thì nhất định là đao đã gãy.”

Người áo đen nghe tới đây thì phần nào đã bớt nghi ngờ, nhưng một nỗi nghi hoặc khác lại dâng lên, những lời giải thích này thoạt nghe thì hợp tình hợp lý nhưng thực sự không nên được nói ra từ miệng một đứa bé. Trừ phi có người lớn dạy cho từ trước, nếu không một đứa bé mới hơn mười tuổi làm sao có thể hiểu được nhiều đạo lý đến vậy, hơn nữa khả năng quan sát tỉ mỉ như thế cũng thực khiến người ta thán phục. Nếu đối phương là một tay giang hồ lão luyện thì không nói làm gì, nhưng đây rõ ràng là một đứa bé miệng còn hôi sữa, làm sao có được cái nhìn chuẩn xác như vậy?

“Ngươi là ai?” Người áo đen càng nghĩ càng kinh hãi, sắc mặt trở nên lạnh lùng, nếu không phải sau khi vận công quan sát thấy bốn phía xung quanh không hề có người mai phục, hắn còn tưởng rằng mình đã rơi vào bẫy của kẻ địch.

“Ta?” Đứa bé đưa tay chỉ vào mũi mình, nói với giọng hết sức khoa trương: “Đi không thay tên, ngồi không đổi họ, công tử nhà Dương thiết tượng ở Thanh Thủy trấn, Dương Kinh Huyền chính là ta.” Ban đầu nó còn cười hì hì cợt nhả, nhưng về sau thấy sắc mặt người áo đen không được thân thiện cho lắm, rốt cuộc đã có chút sợ hãi, giọng nói càng lúc càng thấp, đến cuối cùng còn rụt rè bổ sung thêm một câu: “Ông cứ gọi ta là Tiểu Huyền cũng được.”

Người áo đen rốt cuộc đã buông bỏ mọi điều cố kỵ, cất tiếng cười ha hả. Đứa bé này đã là con của Dương thiết tượng, ắt hẳn gia học uyên thâm, sự hiểu biết về vũ khí vượt hẳn người thường, có thể nhìn ra trong bao đao của hắn là thanh đao gãy cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ từ việc này cũng có thể đoán ra cha nó ắt hẳn có bản lĩnh phi thường, hắn đến đây một chuyến coi như không uổng phí.

Cũng không phải người áo đen đã thu hết sự phòng bị, chỉ là hắn khá tự tin về hành tung của mình, liệu chừng kẻ địch tuy lợi hại nhưng không đến mức thần thông như thế, nếu không hắn sớm chỉ còn nước buông tay chịu trói rồi, làm gì có sức mà đối chọi với kẻ đó suốt mấy năm.

“Tiểu Huyền, mau dẫn ta đi gặp cha ngươi!” Trên mặt lộ nét cười, người áo đen vỗ nhẹ con tuấn mã, nghiêm túc nói. “Sau đó ta sẽ cho ngươi cưỡi con Hỏa Vân Câu này hai canh giờ.”

“Tốt quá rồi, người trong giang hồ nói lời phải giữ lấy lời, ông không được ăn gian đâu đấy!” Tiểu Huyền cả mừng, tung tăng chạy về phía trước, nhưng sau đó chợt dừng lại, ngoảnh đầu, chắp tay hỏi: “Không biết hảo hán tôn tính đại danh là gì?”

Người áo đen thấy Tiểu Huyền làm bộ làm tịch như thế thì không sao nhịn được cười, cũng học theo bộ dạng của nó mà cúi người chắp tay, cười rộ, nói: “Mời Dương huynh! Tại hạ đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Mị Vân giáo hữu sứ Phùng Phá Thiên chính là ta!”

Tiểu Huyền dẫn Phùng Phá Thiên vào trong trấn, đi thẳng về phía tây. Thanh Thủy trấn này tuy nhỏ hẹp, dân cư không nhiều nhưng đường sá lại khá rộng rãi, Hỏa Vân Câu có thể thoải mái bước đi mà không bị gò bó chút nào. Có điều, nơi đây chẳng mấy khi có người lui tới, mọi người trong trấn chưa từng được thấy thớt ngựa nào thần tuấn thế này, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.

Phùng Phá Thiên thấy trên đường không ngừng có người vẫy chào Tiểu Huyền, thái độ vô cùng thân thiết, nghĩ bụng thằng nhóc này chắc hẳn là người bản địa, một chút nghi hoặc cuối cùng trong lòng rốt cuộc đã tan biến hẳn. Hắn ngồi ở ngôi cao trong Mị Vân giáo, tất nhiên hiểu cách mua chuộc lòng người, bèn lập tức thu mối tâm tư, mặt nở nụ cười, ra chiều như đang đi thăm họ hàng thân thích, không hề khiến ai nghi ngờ.