Hoán Nhật Tiễn

Chương 11-1: Phần 01 Bốn Tích Truyện Xưa



Tiểu Huyền ngồi ngơ ngẩn trong phòng suốt hồi lâu, nó sớm đã nghe Thủy Nhu Thanh kể về việc cha mẹ nàng trở mặt với nhau nhưng không ngờ bên trong lại có nhiều điều rắc rối như vậy. Nó vốn chẳng hiểu mấy về tình cảm nam nữ, nghe ý của Mạc Liễm Phong thì ông ta dường như rất yêu thê tử của mình, nhưng cả hai người đều không chịu gạt bỏ thể diện qua một bên mà nhận lỗi với đối phương, thực khiến người ta phải thở dài.

Nhất thời trong lòng nó trào dâng vô vàn cảm xúc, cảm thấy giữa người với người có nhiều chuyện vốn dĩ rất đơn giản nhưng vì cơn nóng giận nhất thời mà lại trở nên phức tạp, rắc rối, thực là kỳ quặc. Nhưng thử ngẫm lại, người ngoài cuộc thì sáng suốt, người trong cuộc thì u mê, nếu đặt mình vào địa vị của Mạc Liễm Phong, liệu nó sẽ như thế nào?

Tiểu Huyền lắc đầu cười khổ, lúc trước khi hờn giận với Thủy Nhu Thanh, nó cũng nào khác gì, tuy chưa đến mức quyết liệt như Mạc Liễm Phong nhưng cũng chẳng kém là mấy.

Nghĩ đến Thủy Nhu Thanh, trái tim nó bất giác xao động, đã lâu không gặp nàng, không biết bây giờ nàng có khỏe không. Nhìn sắc trời, thấy mới qua giờ Ngọ, nó nghĩ chi bằng hãy thừa dịp này mà đi thăm thú bốn doanh Sách phong, Khí tường, Kiếm quan, Đao doanh của Ôn Nhu hương. Nghĩ đến việc Mạc Liễm Phong tuy chỉ là quan chủ Kiếm quan nhưng khí độ chẳng kém những nhân vật đầu não của bốn đại gia tộc như Cảnh Thành Tượng, Vật Thiên Thành, nó thực sự cảm thấy hết sức tò mò, không biết mấy vị còn lại là những nhân vật anh hùng như thế nào?

Tỉ mỉ ngẫm lại, nó thấy những ngày này mình không muốn bước chân ra khỏi cửa một phần cũng là vì sợ phải gặp Thủy Nhu Thanh, không biết sau khi hay tin mình đã bị phế võ công, liệu nàng có chê cười mình? Còn bây giờ, nghe được những lời vừa rồi của Mạc Liễm Phong, lá gan của nó dường như lớn hơn nhiều, nghĩ bụng tuy võ công của nàng cao hơn mình nhưng đánh cờ thì ắt là không bằng mình. Hơn nữa nó cũng đã tìm được một cái cớ để đi thăm thú Ôn Nhu hương, bèn không do dự nữa, cất bước đi ra ngoài.

Điểm Tình các là một tòa lầu nhỏ cao ba tầng, bên trong chỉ có Cảnh Thành Tượng và mấy người hầu cư ngụ. Gần trăm đệ tử của Điểm Tình các đều trú thân trong mấy dãy nhà phía sau tòa lầu đó.

Tiểu Huyền vừa bước chân ra ngoài liền gặp ngay mấy đệ tử của Điểm Tình các, nhưng chắc hẳn bọn họ đã được Cảnh Thành Tượng dặn dò trước nên không ngăn cản nó. Tiểu Huyền đi quanh Điểm Tình các mấy vòng ngắm cảnh, sau đó chọn đúng đường đi về phía tiền sơn.

Khi đi ngang qua Thông Thiên điện, nó nhìn thấy rất nhiều người đang bận bịu dựng đài sắp ghế, Cảnh Thành Tượng thì đứng phía trước điện, không ngừng chỉ huy. Thì ra bọn họ đang chuẩn bị cho Hành Đạo đại hội diễn ra vào mấy ngày tới, xem ra thanh thế của Hành Đạo đại hội này không hề thấp kém.

Cảnh Thành Tượng nhìn thấy Tiểu Huyền từ xa nhưng lại xoay người đi vào trong điện.

Tiểu Huyền vốn rất tò mò về Hành Đạo đại hội này nhưng bây giờ biết được mình đã không thể có thành tựu gì trên con đường võ đạo, nó chẳng còn chút hứng thú, lại thấy Cảnh Thành Tượng dường như cố ý né tránh mình, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác kỳ lạ. Nó vội vàng chạy một mạch về phía trước, tránh khỏi ánh mắt của những người ở trước Thông Thiên điện, sau khi tới ngã rẽ dưới chân núi mới dừng bước.

Tới ngã rẽ, nó lại cảm thấy do dự, không biết nên tới Ôn Nhu hương ở phía bên trái trước hay tới Phiên Thiên lâu ở phía bên phải trước. Thứ tình cảm mơ hồ đối với Thủy Nhu Thanh ngay đến bản thân nó cũng không hiểu rõ, chỉ cảm thấy vừa muốn gặp cô nhóc “đối thủ” ấy lại vừa sợ gặp nàng, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Theo tiềm thức, nó bước sang trái hai bước, bỗng nhớ tới việc vừa rồi khi nghe Mạc Liễm Phong kể chuyện, nó còn tưởng nhầm rằng ông có ý gả con gái ình, trái tim lập tức đập loạn nhịp, cảm giác giống hệt lúc uống liền mấy chén Nhập Hầu Thuần ở Tam Hương các ngày đó, khuôn mặt lại đỏ bừng, vội vàng ngoảnh đầu đi qua phía bên phải.

Nhưng vừa đi qua bên phải được vài bước, nó như nhìn thấy Thủy Nhu Thanh đang cười khẩy, chỉ tay vào mũi nó mà mắng lớn: “Tên tiểu quỷ ngươi giỏi thực, tại sao lại tới thăm Dung tỷ tỷ trước mà không tới thăm ta trước...” Thế là nó vội vàng dừng lại, nghĩ bụng cứ nên tới Ôn Nhu hương trước thì hơn.

Đang lúc do dự, nó bỗng nghe thấy tiếng đàn thấp thoáng vọng tới tai. Theo hướng phát ra âm thanh, tiếng đàn này vọng tới từ Ôn Nhu hương ở phía bên trái. Nó vừa được nghe câu chuyện của Mạc Liễm Phong, biết rằng trong số các nữ tử ở Ôn Nhu hương có không ít người giỏi gảy đàn, lại nghĩ Mạc Liễm Phong đã hình dung tiếng đàn ấy tựa như tiếng nhạc thần tiên không thể có ở chốn phàm trần, nó nhất thời ngứa ngáy, muốn đi gặp người gảy đàn một phen. Lần này, dường như đã tìm được ình một lý do để tới Ôn Nhu hương, nó không do dự nữa, xoay người đi qua phía bên trái.

Hai bên đường là rừng cây vắng vẻ, tịch mịch, trồng đủ loại cỏ lạ hoa thơm, khiến người ta nhìn mà thư thái. Tiếng đàn du dương kia tựa như một dòng suối nhẹ lững lờ trôi ra từ trong rừng, chảy vào tận đáy lòng người nghe. Kể cũng lạ, nếu Tiểu Huyền đi hơi chậm lại, tiếng đàn sẽ thoáng nhanh hơn, dường như có ý thúc giục nó mau rảo bước; còn nếu nó bước hơi nhanh, tiếng đàn sẽ trở nên thư thả. Chẳng rõ là tiếng đàn đang vang lên theo nhịp bước của nó hay là nó đã đắm chìm vào trong ma lực của tiếng đàn.

Tiểu Huyền lần theo hướng phát ra âm thanh, liên tục rẽ trái ngoặt phải trên con đường nhỏ. Lúc đầu, càng đi về phía trước, tiếng đàn càng rõ ràng, sau đó bỗng nhỏ dần đến mức không thể nghe thấy, thỉnh thoảng mới có đôi ba âm thanh vang lên bên tai, tựa như tiếng thì thầm trong gió, càng khiến người ta mong mỏi được biết bên trong rốt cuộc ẩn chứa điều gì...

Tiểu Huyền càng đi càng xa nhưng mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng người gảy đàn. Nó cảm thấy bốn phía xung quanh càng lúc càng tĩnh lặng, chẳng còn nghe thấy tiếng chim hót sâu kêu, chỉ có tiếng đàn như chứa đầy linh khí của trời đất kia là vẫn vang lên bên tai không dứt, tựa như những lời réo rắt, nỉ non.

Không biết đã đi được bao lâu, càng đi trái tim nó càng bình lặng, cảm thấy mọi sự ưu phiền hay công danh lợi lộc nơi trần thế đều chỉ là khói mây trước mắt, xua nhẹ là tan, hoàn toàn chẳng cần để vào lòng.

Sau khi tiếng đàn chậm lại, Tiểu Huyền cũng đi chậm lại theo, đầu óc bất giác trở nên mơ màng. Nó dường như nghe thấy tiếng ngọn lửa nổ lốp đốp trong lò lửa giữa ngày đông; dường như nghe thấy tiếng ếch kêu ộp ộp xé tan màn đêm tĩnh lặng; dường như nghe thấy tiếng nước suối chảy róc rách giữa cảnh gió mát trăng thanh; dường như nghe thấy tiếng vũ khí va chạm leng keng trên chốn sa trường; dường như nghe thấy tiếng gió phần phật bay xa ngàn dặm...

Đến khi Tiểu Huyền tỉnh táo trở lại thì trời đã ngả bóng hoàng hôn, vầng tà dương hắt xuống đỉnh Minh Bội những tia sáng màu đỏ rực...

Tiểu Huyền giật mình, rõ ràng lúc nó bước chân ra khỏi cửa thì mới vừa qua giờ Ngọ, lẽ nào gần hai canh giờ qua nó chỉ ngơ ngẩn bước trên đường?

Một cái bóng màu trắng lướt qua trước mắt, Tiểu Huyền ngẩng đầu nhìn, thấy trong làn ráng chiều mỹ lệ, một nữ tử áo trắng xinh đẹp đang ngồi trên cành cây cách chỗ nó chừng mấy bước chân.

Lớp sương mù tựa như một chiếc áo lụa mỏng bao bọc lấy nàng, trong mông lung, chiếc áo trắng của nàng như có thêm vô số sợi tua, càng toát ra vẻ mỏng manh đến lạ thường. Xuyên qua màn sương mờ mịt, thấp thoáng có thể nhìn thấy trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng vẻ bình tĩnh và thoát tục, lại phảng phất nét trang nghiêm không ai có thể xem thường. Trong không khí lan tỏa một mùi thơm dịu nhẹ, dường như ẩn chứa thiền ý sâu xa, khiến trái tim mỗi người trở nên trong sáng hơn nhiều...

Tiểu Huyền đưa tay dụi mắt, nếu như đây là một bức tranh, vậy thì nàng chính là tiên tử trong tranh.

“Ngươi tỉnh rồi!” Nữ tử áo trắng hờ hững cất tiếng. Giọng nàng nhẹ nhàng mà xa xăm, tựa như đang ghé sát tai người ta nói khẽ, lại tựa như vọng đến từ nơi chân trời. “Thanh...” Tiểu Huyền vừa cất lời đã lập tức dừng lại. Tuy thoạt nhìn nữ tử này rất giống Thủy Nhu Thanh nhưng nàng ta lại có một thứ khí chất nền nã, trang nghiêm mà Thủy Nhu Thanh không thể nào sánh được, Tiểu Huyền càng nhìn lại càng thấy hai người họ có một sự khác biệt hết sức rõ ràng.

Nữ tử áo trắng ngoảnh mặt qua. “Thanh Nhi mà già như ta sao?”

Mái tóc nàng búi cao, khuôn mặt thanh tú, vầng trán rộng toát lên vẻ thông minh...

Có lẽ, nàng không còn trẻ, bởi vì trên khuôn mặt nàng không có vẻ diễm lệ khiến người ta lóa mắt, cũng không có nụ cười rực rỡ, rạng ngời. Hơn nữa, nếu không có sự mài giũa của tháng năm, sự gột rửa của tuổi tác, trên đời sẽ khó mà xuất hiện một con người phong hoa tuyệt đại như nàng lúc này!

Nhưng Tiểu Huyền có thể khẳng định: nàng không già chút nào! Tuy rằng, nó không thể nhìn ra tuổi tác của nàng.

“Cô là ai?” Tiểu Huyền mở to mắt nhìn nữ tử áo trắng mang khí chất cao quý trước mặt với vẻ không tin, có cảm giác như mình vẫn đang nằm mơ một giấc mơ hoang đường.

Nữ tử áo trắng không trả lời, chỉ cúi đầu khẽ gảy đàn, đồng thời cất tiếng ngâm: “Ôm đàn tựa ánh tà dương, nhạc vang da diết vấn vương tơ lòng. Cây đàn này có tên là Đề Tương.”

Tiểu Huyền nhìn cây đàn khảm ngọc kiểu cổ mà nàng cầm trên tay, dần nhớ lại việc vừa rồi. “Là cô dùng tiếng đàn đưa ta đến đây sao?”

Nữ tử áo trắng khẽ gật đầu, nói: “Với công lực nông cạn của ngươi mà sau năm trăm hai mươi bảy bước chân mới bị Nhiễu Lương Dư Vận của ta mê hoặc, Thiên Mệnh bảo điển quả nhiên không làm ta thất vọng.”

Tiểu Huyền ngẩn người, không ngờ nàng lại biết cả việc mình đã đi bao nhiêu bước chân!

Không biết tại sao, tuy nữ tử áo trắng đó nói với giọng hờ hững, không chút tình cảm nhưng Tiểu Huyền vẫn có thể nghe ra nàng hoàn toàn có thiện ý với mình, do đó nó không những không thấy sợ hãi, ngược lại còn nảy sinh cảm giác thân thiết, bèn buột miệng hỏi: “Người bình thường thì có thể đi được bao nhiêu bước chân?”

Nữ tử áo trắng ung dung nói: “Năm xưa, độc hành đại đạo đất Hoa Đông - Mạnh Thông sau khi nghe khúc Nhiễu Lương Dư Vận này của ta đã chạy liền một mạch hai ngàn bốn trăm ba mươi ba bước trên núi Thái Hàng rồi mới không cầm cự được mà ngã xuống...”

Tiểu Huyền cứ ngỡ nữ tử áo trắng có ý khen mình đi được nhiều bước, còn đang dương dương đắc ý, nghe thấy lời này thì ủ rũ vô cùng, nghĩ bụng cho dù võ công của mình kém xa tên đại đạo Hoa Đông gì đó nhưng hắn ta lại đi được nhiều hơn mình tới hơn bốn lần, bèn hậm hực nói: “Cô đã biết rõ là võ công của ta thấp kém, tại sao còn trêu chọc ta như vậy?”

Nữ tử áo trắng nghiêm túc nói: “Không phải. Tên Mạnh Thông đó nội lực bất phàm, ngay từ đầu đã dốc toàn lực ngăn chặn tiếng đàn của ta, mãi tới khi đi tới bước thứ hai ngàn một trăm mười bảy thì mới bị rơi vào tiết tấu của cây đàn Đề Tương này, tính từ đó tới lúc hôn mê thì chỉ có ba trăm mười sáu bước chân; còn ngươi đi tới bước thứ hai mươi hai thì đã hoàn toàn chung nhịp với tiếng đàn, nhưng lại đi thêm được năm trăm lẻ năm bước nữa rồi mới bị tiếng đàn mê hoặc, nhiều hơn tên Mạnh Thông kia tới một trăm tám mươi chín bước chân, cớ sao lại chẳng khiến ta kinh ngạc?”

Tiểu Huyền kinh ngạc mở trừng mắt. “Cô nhất định ngay từ nhỏ đã rất giỏi tính toán.”

Nữ tử áo trắng khẽ cười, sau khoảnh khắc trên khuôn mặt như có gợn sóng, quét bay vẻ trang nghiêm trước đó. “Vậy ngươi có biết tại sao mình mới đi chưa tới ba mươi bước thì đã chung nhịp với tiếng đàn của ta không?”

Tiểu Huyền nghĩ đến việc tên đại đạo Hoa Đông kia đi được hơn hai ngàn bước mới bị lạc vào tiếng đàn, mình quả thực thua kém người ta quá xa, buồn bực trề môi, nói: “Tại võ công của ta kém chứ sao!”

“Ngươi chớ nên tự coi thường mình.” Nữ tử áo trắng khẽ lắc đầu, nói. “Nếu ngươi biết thiếu chút nữa ngươi đã kéo tiếng đàn của ta đi theo nhịp bước của ngươi, liệu ngươi sẽ có cảm giác thế nào?”

“Thật sao?” Tiểu Huyền nhảy cẫng lên, vỗ tay cười rộ. Tâm trạng của nó bị nữ tử áo trắng này làm cho khi lên khi xuống, khi hưng phấn khi hẫng hụt, vậy nhưng lại chẳng hề khó chịu, chỉ cảm thấy ở trước mặt nàng mình có thể thoải mái thể hiện sự buồn giận, mừng vui mà chẳng sợ bị chê cười, châm chọc, cảm giác này nó quả thực chưa từng có, ngay đến Thủy Nhu Thanh cũng thường xuyên khiến nó đùng đùng nổi giận.

Thấy Tiểu Huyền hưng phấn như thế, nữ tử áo trắng khẽ cười tiếng nữa. Ngay sau đó, nàng lập tức tỉnh ngộ, với sự tĩnh tu suốt bao năm qua của bản thân, tâm trạng vốn phải như dòng nước lặng, có thể kịp thời khắc chế mọi nỗi mừng giận, buồn vui, vậy mà bây giờ lại liên tiếp bật cười thành tiếng, trong lòng không khỏi chấn động. Xem ra Thiên Mệnh bảo điển thực sự có thể ngầm mê hoặc kẻ địch, quả không thẹn là chí bảo của Đạo gia!

Tiểu Huyền vẫn không ngừng hô to gọi nhỏ: “Tại sao lại như vậy chứ? Hảo cô cô mau nói cho cháu biết đi!”

Nghe thấy tiếng gọi “hảo cô cô” này, nữ tử áo trắng suýt lại bật cười thành tiếng, may mà kịp thời vận công ngăn lại, đoạn hờ hững thở dài. “Xem ra Cảnh các chủ nói không sai, ngươi rất có tuệ căn, do đó tiếng đàn của ta vừa vang lên ngươi đã cảm ứng được. Cũng chính vì thế nên loại âm thuật hoàn toàn lấy tinh thần làm chủ đạo như Nhiễu Lương Dư Vận gần như không có tác dụng với ngươi.”

Nghe nữ tử áo trắng nói ra tên của Cảnh Thành Tượng, Tiểu Huyền buột miệng hỏi: “Cô là ai?”

“Ai cũng nói ngươi thông minh, nhưng ta lại thấy ngươi là một tên tiểu tử ngốc không hơn không kém.” Một giọng nam nửa say nửa tỉnh đột nhiên vang lên. “Một nữ tử dịu dàng trang nhã, tinh tế điềm đạm như thế, ngoài Ôn Nhu hương chủ Thủy Nhu Sơ ra thì còn có thể là ai?”

Tiểu Huyền ngoảnh đầu nhìn, thấy một nam tử áo trắng không biết đã xuất hiện bên cạnh mình tự bao giờ, lúc này đang tựa người vào một gốc cây lớn, vẻ ung dung, tiêu sái. Cùng là màu trắng, cùng không dính một hạt bụi nhưng chiếc áo mặc trên người nữ tử áo trắng làm tôn lên vẻ đẹp thuần túy tới cực điểm; còn mặc trên người nam tử kia thì lại toát ra vẻ uể oải, mỏi mệt tới tột độ, khiến người ta như nhìn ra một chút ý say từ thần thái dửng dưng, chẳng để tâm tới mọi sự trên đời kia. Giọng nói hờ hững của nữ tử áo trắng lại vang lên: “Hoa huynh quá khen, nếu chỉ xét tiếng đàn, ta còn xa mới so được với Tú di[10].”

[10]. Di: dì, cô.

Tiểu Huyền sớm đã đoán nữ tử áo trắng này chính là Ôn Nhu hương chủ Thủy Nhu Sơ, do đó khi được nam tử áo trắng chứng thực cũng không mấy bất ngờ. Nghe Thủy Nhu Sơ gọi người kia là “Hoa huynh”, trong đầu nó lóe lên ánh tinh quang, miệng cười “hì hì”, nói: “Ta không phải tiểu tử ngốc, cho dù không thể nhận ra Ôn Nhu hương chủ nhưng ít nhất vẫn có thể nhận ra Phiên Thiên lâu chủ Khứu Hương công tử.”

“Không phải, không phải! Ngươi vẫn là một tiểu tử ngốc.” Nam tử áo trắng lớn tiếng kêu, vẻ rất khoa trương. “Ta không phải Khứu Hương công tử, Tứ Phi công tử mới thực là ta.”

Tiểu Huyền sớm đã nghe Thủy Nhu Thanh kể lại việc vị Khứu Hương công tử này đã tự đổi danh hiệu của mình thành Tứ Phi công tử, ý rằng “phi rượu ngon không uống, phi nhạc hay không nghe, phi thơ hay không ngâm, phi mỹ nhân không nhìn”. Chỉ là ông ta rõ ràng là phụ thân của

Hoa Tưởng Dung, vậy mà trông lại trẻ trung, tiêu sái vô cùng, từ trong xương cốt còn toát ra một thứ khí chất dửng dưng, thờ ơ với mọi việc, thoạt nhìn chắc ai cũng nghĩ đây là ca ca của Hoa Tưởng Dung.

“Không phải, không phải!” Tiểu Huyền cũng không chịu thua, học theo giọng điệu của Hoa Khứu Hương, lớn tiếng nói. “Ta thấy ông không phải là Tứ Phi công tử, mà là người đệ đệ Ngũ Phi công tử của ông ta mới đúng.”

Lần này, ngay đến Thủy Nhu Sơ cũng không kìm được, cất tiếng hỏi: “Tại sao lại là Ngũ Phi?”

Tiểu Huyền lè lưỡi, nói: “Người này vừa tới đã nói ta là tiểu tử ngốc, chỉ e còn phải thêm vào một mục: “phi trẻ con không ức hiếp” mới đúng.” Dứt lời, nó bèn cười đến gập cả người lại.

Hoa Khứu Hương chẳng những không tức giận mà còn cất tiếng cười vang, quay sang nói với Thủy Nhu Sơ: “Lạ thực, lạ thực! Thằng bé này nhìn thấy những nhân vật danh vang giang hồ như bọn ta mà sao không sợ hãi chút nào? Chẳng lẽ ngay từ lúc ở trong bụng mẹ đã được cho uống thuốc động kinh?” Ông ta đâu hay thời gian gần đây, Tiểu Huyền đã lần lượt được gặp các nhân vật như Lâm Thanh, Trùng đại sư, Diệu thủ vương, Quỷ Thất Kinh, Ninh Hồi Phong, Long phán quan, Cảnh Thành Tượng, Vật Thiên Thành, đừng nói là ông ta, cho dù thiên hạ đệ nhất cao thủ Minh Tướng quân có tới đây, chắc nó vẫn ung dung như vậy.

Thủy Nhu Sơ khẽ phì cười một tiếng. “Khoác lác cái gì chứ, không sợ bị trẻ con nó cười cho sao?”

Từ lời của Lâm Thanh, Trùng đại sư và hai nàng Hoa, Thủy, Tiểu Huyền sớm đã thích vị Phiên Thiên lâu chủ Hoa Khứu Hương này. Giờ đây, nhìn thấy ông ta tuy nói năng phóng túng nhưng trong mắt lại thấp thoáng ánh lên những tia trí tuệ, nó càng cảm thấy vị Phiên Thiên lâu chủ này rất hợp với mình, so sánh thử thì người mà nó sùng bái nhất là Ám khí vương Lâm Thanh vẫn nghiêm túc hơn phần nào, khiến người ta không dám tùy tiện tiếp cận. Nghe Hoa Khứu Hương nói mình từ lúc ở trong bụng mẹ đã uống thuốc động kinh, nó càng thấy vui vẻ vô cùng, cất tiếng cười vang.

Thủy Nhu Sơ thấy hai nam tử một lớn một nhỏ này cười vui vẻ như vậy, còn mình cố gắng nhịn cười thực vất vả quá chừng, bèn miễn cưỡng nói: “Hoa huynh đã xuất hiện rồi, vậy ta xin được cáo từ. Tiểu Huyền khi nào rảnh nhớ tới Ôn Nhu hương chơi nhé!”

Hoa Khứu Hương tùy tiện vẫy tay một cái, coi như cáo biệt Thủy Nhu Sơ, cặp mắt vẫn nhìn đăm đăm vào Tiểu Huyền. “Chốn ôn nhu là mồ chôn anh hùng, tiểu tử ngươi còn nhỏ, chớ học theo ta đi trêu hoa ghẹo cỏ khắp nơi.”

Nghe Hoa Khứu Hương nói về việc mình trêu hoa ghẹo cỏ với vẻ tự đắc như vậy, Thủy Nhu Sơ không sao nhịn cười được nữa, vội cúi xuống, sợ bị hai người bọn họ nhìn thấy. Rồi nàng vừa đi vừa khẽ gảy đàn, tiếng đàn vẫn còn vang vọng giữa không trung nhưng người thì đã bặt tăm.

Đến khi hai người dứt cơn cười, Tiểu Huyền mới ngạc nhiên nói: “Thủy tỷ tỷ tại sao mới đó mà đã đi rồi? Chẳng lẽ tỷ ấy dùng tiếng đàn đưa ta tới đây chỉ để tính xem khi nghe Nhiễu Lương Dư Vận ta có thể đi được bao nhiêu bước chân thôi sao?”

Hoa Khứu Hương giơ ngón tay cái lên, khen: “Cái tiếng “Thủy tỷ tỷ” này gọi hay lắm! Nếu ngươi mà học theo người khác gọi là “Thủy hương chủ”, ta sẽ ngoảnh đầu đi ngay, không nói chuyện với ngươi thêm câu nào nữa.”

Tiểu Huyền cũng không biết lời của ông ta là thật hay giả, bèn thừa dịp nói: “Vậy ta gọi ông là Hoa huynh được không?”

Hoa Khứu Hương ngẩn người, sau đó ghé sát tai Tiểu Huyền, nói với vẻ thần bí: “Khi chỉ có hai chúng ta thì không sao, nhưng nếu có người khác ở bên cạnh, ngươi nhớ giữ cho ta chút thể diện đấy!”

Tiểu Huyền không ngờ ông ta lại đồng ý, bèn lắc đầu, bật cười, nói: “Không hay, không hay, như thế lần sau Dung tỷ tỷ gặp ta chẳng lẽ lại phải gọi ta là thúc thúc? Như thế thì loạn hết. Ta đành miễn cưỡng chịu thiệt một chút, gọi ông một tiếng “Hoa thúc thúc” vậy.”

“Miễn cưỡng chịu thiệt một chút?” Hoa Khứu Hương trợn trừng mắt rồi lại cất lên một tràng cười vui vẻ.