Hoàn Thành Chấp Niệm Của Nguyên Chủ

Chương 1: Mười tám bộ dưới âm phủ



Chào mừng mọi người đến với hố mới của mình! Cùng nhau đi qua 954 chương truyện nhé😘

- ----

Editor: Senhh

Không gian được bao quanh bởi bóng tối, không có một tia sáng cũng chẳng có âm thanh.

Bỗng nhiên những đốm sáng màu trắng từ xa bay tới. Chúng đi đến đâu là từng bông hoa hai bên đường bắt đầu nở rộ và dần chuyển sang màu đỏ như máu, nhưng rồi những đóa hoa đỏ như máu ấy lại trở nên tối màu rồi khô héo.

Ánh sáng bao trùm lấy cơ thể của một cô gái mười tám tuổi.

Nhan Hoa không chú ý đến cảnh tượng trên đường đi, cũng không biết cô đang đi tới đâu. Cô vẫn nhớ như in ánh mắt của trượng phu trước khi mất, sâu thẳm bên trong đôi mắt vẩn đục đẫm lệ ấy là tràn đầy sự quyến luyến không rời, đâm thẳng vào đáy lòng cô. Hai tay đã không còn sức lực từ lâu nhưng vẫn có thể cảm nhận được chàng đang cố gắng nắm chặt lấy tay cô...

"Tôn Uyển đã hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện, thành tích ưu tú! Sau khi phân tích toàn diện được phân vào 'Oán Nữ Bộ'."

"Trương Dương đã hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện, thành tích đủ tiêu chuẩn! Sau khi phân tích toàn diện được phân vào 'Si Nam Bộ'."

"Chúc Dịch Bác đã hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện, thành tích xuất sắc! Sau khi phân tích toàn diện được phân vào 'Ác Quỷ Bộ'."

"Chương Ngọc Cần đã hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện, thành tích không đạt tiêu chuẩn, phạm phải nghiệp sát sinh phân vào 'Súc Sinh Đạo'."

"Tiết Bình đã hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện, thành tích không đạt tiêu chuẩn, không công không tội được chuyển kiếp đầu thai."

"Nhan Hoa đã hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện, thành tích ưu tú! Sau khi phân tích toàn diện được phân vào 'Tình Nữ Bộ'."

...

Âm thanh phán quyết văng vẳng bên tai, Nhan Hoa chợt nhận ra rằng cô đã chết từ rất lâu rồi. Cô chết ở kiếp trước nữa, sau khi chết cô liền tiến vào không gian này rồi nhận nhiệm vụ đầu thai, bây giờ lại trở lại đây.

Nhan Hoa không nhịn được nhớ lại cuộc sống trong 60, 70 năm trong kiếp thứ hai. Mặc dù lúc đầu rất khó khăn, bốn bề khốn khổ nhưng về sau vẫn hạnh phúc, thương yêu săn sóc trượng phu, hiếu thảo với cha mẹ, có hai ba người bạn tốt, sau đó lại sinh thêm một đứa con kháu khỉnh và thông minh.

Nhan Hoa nhẹ nhàng sờ vào ngực, dường như cảm xúc càng ngày càng mờ nhạt. Ký ức mấy chục năm vẫn còn rõ ràng như ngày hôm qua, nhưng giờ đây cô không còn đau lòng như lúc ban đầu nữa.

"Tỷ tỷ---" Một giọng nữ vang lên từ phía trước.

Nhan Hoa giương mắt nhìn, sau đó... cô trợn tròn mắt.

Trước mặt cô là một bóng dáng lảo đảo lắc lư đang bay tới. Khuôn mặt đó, thân hình đó, rõ ràng giống y hệt cô trong kiếp thứ hai!

"Tỷ tỷ không cần sợ, thật ra là tỷ đã thay muội sống lại một cuộc đời mới." Nữ nhân kia cúi đầu, khuôn mặt ôn nhu mỉm cười: "Trước kia muội từng rơi vào ma chướng. Tuy rằng muội vô tội nhưng lại không biết phải làm thế nào, chỉ có thể trơ mắt bản thân càng lún càng sâu. Nếu tiến thì không biết tại sao phải cố gắng, nếu lùi thì lại không biết phải làm gì. Cuối cùng ôm tâm trạng buồn bực mà chết. Sau khi chết muội không muốn đầu thai nên ở lại địa phủ. Tỷ tỷ, tỷ sống một đời này làm muội rất cảm động, thì ra thứ khiến muội đau khổ cả đời không phải là vận mệnh, mà là chính bản thân muội. Cho dù muội có uống chén canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà thì kiếp sau muội vẫn sẽ luôn ghi nhớ ơn sự dạy dỗ này."

Nhan Hoa sửng sốt, hóa ra tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy một đời kia của cô sao? Có điều nghĩ lại thì cũng đúng, nếu không thì phán quyết vừa rồi từ đâu mà có.

Nữ nhân kia thấy cô tỏ vẻ đã hiểu rõ liền nói tiếp: "Tỷ tỷ vừa mới tới nên có lẽ không biết nhiều về nơi này. Mọi người đều biết dưới âm phủ có mười tám tầng địa ngục, đây là âm phủ nhưng không phải là mười tám tầng. Nơi này tồn tại song song với mười tám tầng, được chia thành mười tám bộ. Mười tám tầng địa ngục giam giữ những kẻ xấu xa đã phạm tội ở kiếp trước, còn mười tám bộ là dành cho những người mà lúc còn sống công đức của họ chưa bị mất nhưng lại không muốn đầu thai vì vẫn còn những chấp niệm không thể buông bỏ."

Nhan Hoa giọng điệu nhàn nhạt xen vào: "Vẫn còn là người sao?"

Nữ nhân cười tủm tỉm: "Xem ra tỷ tỷ đã hoàn toàn khôi phục. Tỷ cũng hiểu được tâm trạng của bọn muội, dù muội đã trở thành ma nhiều năm nhưng muội vẫn muốn coi bản thân là một con người!"

Nhan Hoa nhìn khuôn mặt quen thuộc mấy chục năm này, cảm thấy rất khó xử, nhưng cô biết đối phương đang nhắc tới cô, lên tiếng hỏi: "Vậy thì tại sao tôi phải hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện?"

"Nhiệm vụ rèn luyện là để kiểm tra tỷ -- cụ thể là kiểm tra như thế nào thì đương nhiên những linh hồn vẫn còn chấp niệm như muội không biết. Nhưng rõ ràng có hai điểm cần biết, một là nghiệp chướng không thể lớn hơn công đức, hai là loại bỏ chấp niệm của bọn muội."

Nhan Hoa bừng tỉnh, không chỉ đơn giản như vậy, nếu tội lỗi quá nhiều thì sẽ bị trừng phạt. Giống như người phía trước cô vậy, bị phân vào "Súc Sinh Đạo".

"Cùng với sự phát triển của nhân gian, ba ngàn thế giới lại sinh ra ba ngàn thế giới, càng ngày càng có nhiều linh hồn còn chấp niệm tới mười tám bộ. Trước kia muội được ở trong một phủ đệ có hoa viên nhỏ, còn bây giờ thì---" Nữ nhân trước mặt thở dài "Có thể ở trong một căn phòng riêng là đã quá hạnh phúc rồi."

Nhan Hoa căng thẳng.

" Thật may là nhờ có tỷ tỷ mà cuối cùng muội cũng có thể thoát khỏi nơi này. Muội sợ sau này ngay cả một căn phòng cũng không có để mà ở."

Tiếng chuông từ xa vang lên, sắc mặt nữ tử thay đổi: "Mạnh Bà thúc giục rồi!" Nói xong nàng thu hồi nụ cười trên mặt, trịnh trọng cúi đầu cảm ơn Nhan Hoa: "Đa tạ tỷ tỷ đã cứu muội thoát khỏi bể khổ. Sau này khó mà gặp lại, muội liền chúc tỷ sớm ngày làm chủ "Tình Nữ Bộ", tiền đồ rộng mở."

Vừa dứt lời, bóng dáng kia liền vội vàng bay về phương xa.

Nhan Hoa cau mày nhìn về hướng nàng rời đi. Tuy rằng nữ quỷ đó đã nói rất nhiều điều, nhưng chính bởi vậy nên cô càng có nhiều thắc mắc, tại sao cô lại được chọn? Kiếp trước cô chỉ muốn sống theo ý mình, làm thế nào để loại bỏ chấp niệm thì bản thân cô cũng không biết. Theo lời nàng ta nói thì công việc sau này của cô sẽ là loại bỏ chấp niệm của những linh hồn trong "Tình Nữ Bộ"? Cô đột nhiên cảm thấy có hơi áp lực.

Nữ quỷ đã rời đi, thân thể Nhan Hoa chậm rãi trôi về hướng ban đầu. Lúc này cô mới cảm thấy dường như cô đã bị thế lực nào đó kéo đến một nơi. Chắc hẳn nơi này tên là "Tình Nữ Bộ".

Nhan Hoa đi đến cuối con đường trải dài hoa Bỉ Ngạn đỏ rực, cô nhìn thấy nơi mà có khả năng trong tương lai cô sẽ làm việc vô thời hạn.

Đều là một mảnh hư không, nhưng những cảm xúc âm ỉ, u uất, uất hận, buồn bã trong không gian cứ liên tục ùa về phía cô. Nhan Hoa chỉ vừa mới bước vào một bước liền cảm thấy khó chịu, ngột ngạt, tuyệt vọng cùng với nỗi đau đớn tột cùng không thể chịu đựng nổi.

Ngay lúc Nhan Hoa đau đến mức cuộn tròn thân hình lại, từng luồng ánh sáng trắng xung quanh bùng nổ, tiếng la hét thảm thiết cũng theo đó mà vang lên. Ngay lập tức toàn bộ cơ thể cảm thấy nhẹ nhõm, nỗi đau đó nhanh chóng rút đi như thủy triều.

Ánh sáng trắng lan khắp không gian xung quanh bán kính năm mét. Tiếng kêu thảm thiết bên ngoài dần dần biến mất, tiếp theo đó là những giọng nói gấp gáp và cảm giác như bị va chạm với bức tường vô hình: "Chủ sự, chọn tôi trước!" "Để tôi trước!" "Chủ sự, tôi đã ở đây mấy trăm năm rồi, chọn tôi trước đi!"

Nhan Hoa thầm nghĩ, hình như bọn họ muốn vào nhưng cần phải được cô cho phép? Vừa nghĩ tới đây cô liền nhỏ giọng nói vào một điểm nào đó trong hư không: "Vào đi."

Một bóng dáng mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mặt cô, sau đó chậm rãi hiện rõ thân hình.

Đây là một mỹ nhân cổ trang.

"Tham kiến chủ sự!" Mỹ nhân ưu nhã hành lễ nhưng trên mặt không có nửa điểm vui vẻ, ánh mắt u sầu tựa như chỉ cần thở dài là có thể nói ra vô số tâm sự: "Kết hôn được hai mươi năm, người người đều nói phu thê ta là trai tài gái sắc. Phu thê ta cũng tưởng rằng có thể ân ái trăm năm, nhưng không ngờ tới cuối cùng lại vì hai chữ "không con" mà tan cửa nát nhà... Vốn tưởng rằng nữ nhi không huynh đệ thì vẫn còn một người mẹ đáng tin cậy. Nhưng chính ta là người đã đưa nàng vào đường chết... Sớm biết sẽ có một ngày như thế, ta thà chết cũng phải để lại cho phu quân một đứa con trai... Chủ sự... Ta vô cùng hối hận!"

Trong đầu Nhan Hoa ngập tràn dấu chấm hỏi, cái gì? Bắt đầu và kết thúc câu chuyện đâu? Hối hận điều gì? Muốn cô làm gì?

Nhưng mà cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì cô nhìn thấy thân hình bản thân ngày càng đơn bạc trong ánh mắt cuối cùng đối phương, ý thức cũng ngày càng mơ hồ. Cho đến khi trước mắt tối đen như mực và cô không còn nhận thức được gì nữa.